Chương 9: Anh cũng có lúc thương người như vậy sao
- Trang Chủ
- Hai Thân Phận, Một Tình Yêu - Lavender LE
- Chương 9: Anh cũng có lúc thương người như vậy sao
Tôi ngớ người. Đùa gì vậy bưởi?
“Ừm, màu tóc của cô đó. Còn búi thành một cục như này, trông khá giống.” Mạc Khải Ân đáp, đồng thời khoan thai nhấp một ngụm trà.
“Nè nè anh trai, cho anh nhìn lại, màu tóc này của tôi là màu đỏ rượu vang nhé? Đẹp như vậy mà chê, mắt anh có vấn đề không chứ hả?” Tôi rướn người lên mặt bàn, xích sát lại gần anh ta, kéo một lọn tóc mái ra để anh ta nhìn cho rõ.
“Ngồi xuống làm bài.” Mạc Khải Ân nhìn thẳng vào mắt tôi, trong giây phút đó, tim tôi hẫng một nhịp. Gần, gần quá.
Tôi lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, cúi người tiếp tục làm bài tập. “Nhưng tóc mình thực sự rất đẹp mà”, tôi lẩm bẩm.
Kim đồng hồ cứ xoay liên tục, bốn mươi lăm phút cứ thế trôi qua. Tôi đã nắm được lí thuyết và các dạng bài tập của ba bài đầu trong sách giáo khoa Toán, nên quyết định sẽ để bản thân nghỉ ngơi mười lăm phút. Cũng chẳng biết nên làm gì, tôi bèn quay sang nói chuyện với người đàn anh khó gần này. Nãy giờ ngoài việc giảng bài và cái vụ “cà chua” ra, anh ta gần như không nói bất cứ điều gì khác. Sự im lặng đó làm tôi cảm thấy khá bức bối, khó chịu.
“Nhà anh gần đây không vậy?” Tôi chống khuỷu tay lên bàn, hai bàn tay xoè ra ôm lấy mặt, mắt tròn xoe nhìn người con trai đang cúi đầu lật sách.
“Không gần lắm.” Mạc Khải Ân vẫn chăm chú lật tài liệu, ngón tay lướt qua từng trang sách của anh ta trông đẹp kinh người. Tôi nhìn lại bàn tay mình, trông cũng đẹp, nhưng mà vẫn thua một bậc.
“Không gần sao? Thế hồi nãy anh đi tới đây bằng gì thế? Anh chỉ đứng một mình ngoài cổng, chẳng thấy xe đâu cả.”
“Bắt taxi.”
“À, ra vậy.”
Cuộc trò chuyện lại đi vào ngõ cụt. Tôi cũng chịu đấy, bảo là “trò chuyện” cho sang vậy thôi chứ toàn là tôi hỏi, anh ta trả lời, cứ như đi phỏng vấn. Mà phỏng vấn thì người ta cũng không có nói cụt lủn vậy đâu, cái anh này cứ bị làm sao ấy. Tôi đành mặc kệ, không cố gắng đi bắt chuyện với anh ta nữa, cầm ly trà bạc hà chanh của mình lên uống cho bõ tức.
Nhưng mà, nước trà vốn đã nguội ngắt từ lâu.
Chán nản tột độ, tôi đặt ly trà xuống bàn, mặt mày ỉu xìu. Bỗng, đôi bàn tay đẹp đến mức phạm quy kia của Mạc Khải Ân nhẹ nhàng cầm lấy ly của tôi, cùng với đó là giọng nói trầm ấm truyền vào tai tôi, hoàn toàn khác so với chất giọng lạnh lùng của anh ta lúc trước:
“Muốn một ly mới không?”
Tôi ngẩn người, não vẫn chưa kịp phân tích hết nội dung vừa nhận được, cứ thế trố mắt ra nhìn chằm chằm người đối diện một lúc lâu.
“Không thì thôi.” Giọng nói ấy lại một lần nữa vang lên, đồng thời vặn dây cót cho người tôi hoạt động lại.
“A, có, có ạ.” Tôi vội đáp. “Nhưng mà, anh biết trà để ở đâu sao?”
“Ừ, nãy thấy cô lấy.”
“Thế, thế nhờ anh ạ, cảm ơn anh.” Tôi chớp chớp mắt, vẫn chưa tin vào những gì đang diễn ra vào lúc này cho lắm. Mạc Khải Ân? Pha trà cho tôi? Sao không có cách nào ghép hai câu này thành một được vậy.
Pha trà vốn dĩ cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì, nhưng mà một vị đại ca hễ gặp người là bật chế độ mỏ hỗn, lời nói sát thương không chút e dè, vậy mà giờ lại đi pha trà cho một con nhóc mới vừa bị anh ta bảo là “quả cà chua” khoảng nửa tiếng trước? Thánh thần ơi, con đã phải tu bao nhiêu kiếp mới nhận được đặc ân ngàn năm có một này thế.
Trong khi tôi vẫn còn đang căng thẳng tự đấu tranh với vô vàn suy nghĩ trong đầu, Mạc Khải Ân đã quay trở lại cùng với ly trà trên tay. Hương thơm toả ra nghi ngút, tôi vội nói “cảm ơn” rồi nhận lấy và thổi cho nguội bớt. Đợi khoảng năm phút, tôi uống thử một ngụm.
Ngon.
Không biết là do tay nghề anh ta tốt, hay là do bóng ma tâm lí của tôi quá lớn, quá áp lực khi được một nhân vật khó chơi như này pha trà cho, nhưng mà thật sự uống rất được. Tôi phấn khởi đặt ly xuống bàn, đang định bày tỏ sự đánh giá cao cho chất lượng sản phẩm cùng sự biết ơn sâu sắc, thì anh ta đã chặn ngay miệng:
“Được rồi đúng không? Giờ học tiếp.”
Tôi đành ngượng ngùng nuốt ngược những lời chưa kịp nói vào lại trong bụng, ài, khó ưa vẫn cứ là khó ưa. “Tiếp theo là môn Vật lí ạ”, tôi vươn tay lấy cuốn sách giáo khoa Vật lí, lật ra bài số tám. Chuyển động biến đổi – gia tốc.
Tên bài nhìn vô đã thấy nhức nhức cái đầu.
“Đây ạ, anh giảng cho em bắt đầu từ bài này đi.”
“Không phải từ bài đầu tiên nữa sao.” Mạc Khải Ân nhìn lướt hết trang mục lục. “Cô chắc là mình nắm vững kiến thức của cả bảy bài trước chứ?”
“Chắc… là vậy ạ.”
“Ừm, vậy bắt đầu từ bài 8. Sau này tôi sẽ đưa đề cho cô làm lại nội dung của bảy bài kia, tôi không cảm thấy lời cô nói đáng tin cậy cho lắm.”
“Vâng, vâng ạ.” Không đáng tin cậy cái con khỉ.
Và cứ thế, một giờ lại trôi qua. Tôi nằm gục trên bàn, đang suy nghĩ xem, giữa việc xé cuốn sách Vật lí ra thành từng mảnh hoặc là đem đốt nó, cái nào sẽ tốt hơn.
“Uống đi, để hồi nguội nữa giờ.”
Tôi ngẩng đầu dậy, Mạc Khải Ân đang nhìn tôi và chỉ vào ly trà. Tôi vội cầm lên uống, hên quá, vẫn còn ngon. Hừ, chẳng phải là do anh bắt tôi cắm đầu vô học nên tôi quên béng mất chuyện này sao.
Vật vờ thêm một tiếng nữa, tôi cuối cùng cũng hiểu được sơ bộ nội dung trong chương đầu của cuốn sách Hoá, mẹ kiếp, chúng rút cạn hết sinh lực của tôi rồi. Đồng hồ đã điểm chín giờ, Mạc Khải Ân thu dọn tài liệu, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Tôi chạy ra sân, mở cửa sẵn chờ anh ta.
“Tạm biệt anh, anh về cẩn thận nhé.” Tôi nói, khi anh ta đã đứng bên ngoài cổng.
“Ừm.” Mạc Khải Ân quay người đi. “Tóc của cô ấy, không xấu đâu.”
Tôi vừa định đóng cửa lại, thì chợt nghe câu này vang lên. Gì, gì chứ? Vô thức chạm vào mái tóc trên đầu mình rồi quay sang, tôi thấy anh ta đã đi tới đầu đường, và đứng đó. Ừm, đứng chờ taxi.
Cánh cửa khép lại, tôi quay người đi vào trong nhà. “Cảm ơn nhé”, tôi thầm nói, và mỉm cười.
Ngủ thôi.
Tiếng báo thức rung, kéo dài cả ba phút. Tôi vươn tay tắt âm thanh inh ỏi kia, ngồi dậy, dụi dụi mắt. Một ngày mới lại bắt đầu.
Đến lớp, tôi chăm chú nghe giảng rồi ghi chép bài vào vở, thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn đồng hồ xem sắp hết tiết chưa. Sáng chưa kịp ăn gì, tôi chỉ mong nhanh nhanh đến giờ ra chơi mà còn kéo theo Lệ Chi xuống căn tin.
“Rengggg…”, tiếng chuông vang lên, đến lúc rồi. Tôi nhanh chân chạy ra cửa lớp, như mọi lần, Lệ Chi đã chờ sẵn tôi ở đó. Nhưng mà, lúc này, trên tay cô ấy là ba tập tài liệu có bìa màu xanh dương, trông có vẻ khá nặng.
Hình như, tôi đánh hơi được có mùi gì đó không ổn ở đây.
Cảnh báo nguy hiểm.
CẢNH BÁO NGUY HIỂM!!!
Đầu tôi như muốn nổ tung, tâm trí đua nhau gào thét khi Lệ Chi đặt chồng tài liệu đó vào tay tôi, mỉm cười:
“Đây là đề ôn anh tớ soạn cho cậu á, ảnh nhờ tớ mang tới cho cậu. Ảnh bảo là, mỗi ngày cậu làm hai đề trong một bộ sách.”
Tôi nhìn không chớp mắt vào đám tài liệu trên tay mình. Ba bộ, lần lượt là “Bài tập Toán”, “Bài tập Vật lí” và “Bài tập Hoá học”. Mỗi ngày hai đề một bộ, vậy cả thảy là sáu đề. Mỗi ngày sáu đề nhân với bảy ngày trong tuần, bốn mươi hai đề.
Tôi ngẩng đầu nhìn Lệ Chi, cô ấy vẫn đang cong mắt nhìn tôi. Nụ cười của cô ấy, trông như nụ cười của một thiên sứ. Nhưng mà là, thiên sứ đến từ địa ngục.
Tôi thất thểu bưng chồng tài liệu vào lớp, đặt trên bàn mình, rồi lại thất thểu đi ra, mặt cắt không còn giọt máu. Lệ Chi kéo tôi ra căn tin ăn sáng, những món ăn mà bình thường tôi xuýt xoa khen ngon, giờ đây dường như đều nhạt tuếch.
“Cậu sao vậy? Không khoẻ ở đâu hả?” Lệ Chi nghiêng nghiêng đầu, khẽ hỏi.
“Ừm, chắc phải vào bệnh viện một chuyến rồi.” Tôi nghẹn ngào, giọng nói như bị ai bóp chặt cổ họng. “Nếu không thì, tớ sẽ nằm bất tỉnh trên đống bài tập mất.”
“Không sao không sao, cố lên nào.” Lệ Chi vỗ vỗ vào vai tôi. “Tớ tin cậu sẽ làm được! Nữ vương đại nhân của chúng ta, không gì là không thể! Mua cho cậu một que kem nhé?”
“Cảm ơn cậu, nhưng để chiều đi. Chiều nóng, ăn kem cho mát.”
“Oke, chiều tớ sẽ đãi cậu ba bốn que luôn, ăn nào ngán mới thôi.”
Tôi bật cười. “Chuông reo rồi, về lớp nào.” Tôi đứng dậy, cùng cô ấy quay về lớp học.
Ngồi trong lớp, tôi cắn cắn bút, rồi lại thở dài. Làm sao đây, tối nay lại phải làm thêm đến mười giờ, bài tập trên trường còn chưa xong, giờ lại thêm cái của nợ này nữa.
Thôi kệ, tới đâu thì tới.
Giờ nghỉ trưa. Thay vì xuống căn tin ăn trưa hoặc nằm ngủ như mọi hôm, tôi lại lôi tập đề ôn kia ra làm. Cả ba môn, đề nào cũng hoa cả mắt. Tôi mở sách giáo khoa Toán Lí Hoá ra, mở luôn cả cuốn vở ghi chép lí thuyết với bài tập mà Mạc Khải Ân đã giảng hôm qua ra, rồi bắt tay vào giải đề. Xuyên vào làm tiểu thư nhà tài phiệt mà giờ lại phải ngồi đây học hành khổ sở như này, đúng là cái số con rệp nó ăn sâu vào linh hồn của tôi luôn rồi.
“Nghỉ ngơi xíu nào, thức ăn đến rồi đây.”
Tôi ngẩng đầu lên, tay vẫn còn đang bấm máy tính. Lệ Chi đã đứng bên cạnh tôi từ lúc nào, trên tay cô ấy là một túi đồ mới mua về từ cửa hàng tiện lợi. Không nói tôi cũng không để ý, lúc này thực sự tôi đang rất đói.
“Có những gì thế?” Tôi xếp sách vở qua một bên, kéo ghế ra cho Lệ Chi ngồi xuống và đặt túi thực phẩm đó lên bàn.
“Hai hộp cơm nè, hai chai trà Olong, với hai gói bimbim Lays.” Lệ Chi vừa nói vừa lấy lần lượt đồ ăn từ trong túi nilon ra, xếp ngay ngắn trên bàn. “Tớ không mua kem, vì sợ tụi mình xơi đám này xong thì kem chảy hết rồi. Lát hồi ra chơi tiết ba dắt cậu đi mua nhé.”
“Cảm ơn nhiều nha. Hôm nay tớ hết tiền mặt rồi, về gửi số tài khoản tớ chuyển tiền lại.” Tôi gỡ màng bọc thực phẩm hộp cơm ra, rồi vặn nắp chai Olong uống một ngụm.
“Oke. Nhưng mà kem chiều nay là tớ bao, không được trả tiền thay đâu đấy.” Lệ Chi cũng uống một chút Olong, và cầm đũa lên bắt đầu ăn. “Ăn ngon miệng!”
“Ừm.”
Tôi nhanh chóng giải quyết cho xong bữa trưa trong vòng hai mươi phút, rồi lại lấy tài liệu ra làm tiếp. Lệ Chi thỉnh thoảng cũng giúp tôi vài câu, hoặc nhắc tôi sửa lại những câu tôi tính nhầm. Cùng với sự hỗ trợ của cô ấy, khi tiếng chuông báo bắt đầu tiết một của buổi chiều vang khắp các lớp học, tôi đã hoàn thành hai đề toán.
Chẳng mấy chốc mà đã đến năm giờ chiều. Tôi khoác cặp lên vai, khẩn trương chạy ra gốc cây phượng. Về đến nhà, tôi lại ba chân bốn cẳng chạy lên lầu, sửa sang lại để chuẩn bị đi làm. Tôi tiện tay nhét bộ tài liệu Vật lí vào túi tote, rồi đi xuống nhà, mang khẩu trang, đeo giày và ra khỏi cổng.
Hôm nay tôi về nhà sớm nên cũng còn dư dả nhiều thời gian, lúc này chỉ mới năm giờ rưỡi chiều. Tôi lững thững đi bộ, vừa đi vừa ngắm nhìn bầu trời lúc hoàng hôn, trong lòng trăm mối suy tư ngổn ngang bộn bề. Đến nơi, tôi đeo tạp dề, ấn vân tay và bắt đầu làm việc, vừa làm vừa tranh thủ lúc rảnh thì nghía qua bài tập trong cuốn tài liệu Vật lí.
Mặt trời xuống núi, màn đêm bao phủ lấy bầu trời. Mỗi lần đi làm ở đây, tôi lại cảm thấy thời gian trôi nhanh đến kì lạ. Lúc các anh chị quản lí báo đã đến giờ tan làm, tôi cũng vừa kịp hoàn thành xong câu cuối cùng trong đề Vật lí thứ nhất. May mắn là hôm nay tiệm không đông khách lắm, nên tôi cũng có thời gian ngồi giải đề. Các anh chị quản lí biết tôi còn là học sinh, nên cũng mắt nhắm mắt mở, cho phép tôi ngồi một góc trong tiệm làm bài tập.
Về đến nhà đã là mười giờ mười lăm phút tối. Tôi cất đồ đạc, thay quần áo, rồi đi đánh răng rửa mặt. Xong xuôi, thay vì nằm ập xuống chiếc giường êm ái phủ đầy sắc tím kia, tôi ngáp ngắn ngáp dài bước đến kéo ghế ra và ngồi vào bàn học.
Mở vở ra, cầm bút lên, bắt đầu chiến đấu.
“Cuối cùng cũng xong.” Tôi gục mặt xuống bàn, khàn giọng nói. Một đề Lí và hai đề Hoá, xử đẹp rồi.
Nhìn lại đồng hồ, đã một giờ ba phút sáng. Tên Mạc Khải Ân chết tiệt.
Tôi dụi dụi mắt, mở sổ xem báo bài các môn học sáng nay. Bài tập Toán làm hết trang 34 và 35, còn có kiểm tra mười lăm phút Tiếng Anh và Lịch sử.
Tôi nhìn thời khoá biểu một lúc lâu, ba môn Toán, Sử và Anh đều là của buổi chiều. Vậy thì, kệ xác nó, ngủ.
Đang nằm mơ đánh bại quái vật sách vở, giành lại sự tự do cho học sinh toàn thế giới, bỗng điện thoại lại réo lên bài ca mỗi năm giờ sáng, kéo tôi ra khỏi mộng đẹp. Tôi tắt báo thức, chậm rì đi vệ sinh cá nhân.
Hôm nay là thứ năm, lại bắt đầu một chuỗi ngày mệt mỏi.
Đến trường – Nghe giảng – Đi ăn sáng – Nghe giảng – Đi ăn trưa – Học bài chiều kiểm tra – Kiểm tra – Nghe giảng – Tan học.
Tôi bước vào nhà, với một cơ thể hoàn toàn kiệt sức. Hồi nãy lúc trên xe, tôi phải cố gắng tỏ ra bình thường để chú Thanh không hoài nghi, chứ nếu để mấy việc đi làm thêm, học kèm đến tai chú, tôi cũng không biết phải giải thích sao cho thoả. Cũng đúng thôi, ai đời tiểu thư nhà giàu lại nai lưng ra làm thêm để đóng tiền học kèm, nghe kiểu gì cũng không hợp lí. Nhưng mà, người ta có nói, nợ tiền khó trả, tôi thực sự không muốn sử dụng tiền của Tĩnh Tuệ cho mấy việc riêng của bản thân này.
“Cô có vẻ khá mệt nhỉ.” Mạc Khải Ân nói, khi tôi đang cúi đầu làm bài tập.
“Ừm.” Tại anh cả đấy tên khốn.
Tôi không dám nói khúc sau, tôi vẫn còn muốn sống lâu hơn nữa.
“Vậy nghỉ đi. Cũng gần chín giờ rồi.” Mạc Khải Ân gấp cuốn sách trong tay lại. “Với lại, bài tập trong bộ đề tôi đưa ấy, hôm qua cô làm khá đầy đủ. Cũng không nhất thiết phải làm mỗi ngày đâu, miễn sao mỗi tuần hoàn thành năm đề của từng môn là được.” Anh ta nhẹ nhàng nói.
Năm đề mỗi môn à, vậy là mười lăm đề cả thảy. So với ban đầu phải làm bốn mươi hai đề trong một tuần, thì đây đã là mức giảm tối đa rồi.
Mạc Khải Ân, anh cũng có lúc thương người như vậy sao.
“Vậy, tôi về đây.” Anh ta đứng dậy, ra phía cửa, mở khoá. Hồi nãy tôi đã nhập cả vân tay của Mạc Khải Ân vào hệ thống, để sau này cứ đến giờ thì anh ta tự mở cửa vào nhà thôi, tôi cũng lười phải chạy ra đón lắm. Anh ta vốn cũng chẳng phải là người thân quen gì, nhưng mà tôi lại cảm thấy, bản thân có thể tin tưởng người này.
“Nhớ giữ gìn sức khoẻ.” Tiếng cửa đóng, cùng âm thanh lời nói vọng lại.
Hết ngày thứ năm, qua thứ sáu. Tôi lại vật vờ ngồi học, ngồi làm bài tập, rồi lại đi làm thêm.
Hết ngày thứ sáu, qua thứ bảy. Bảy giờ sáng, tôi đã có mặt ở HILAPUS. Chạy qua chạy lại đi bưng bê, chẳng mấy chốc đã đến năm giờ chiều.
“Cho em một ly bạc xỉu này. Hôm nay chị thấy em có vẻ không ổn lắm, tuổi còn nhỏ, làm gì cũng phải đặt sức khoẻ lên hàng đầu nhé.” Chị Quỳnh Diệp đưa ly cà phê cho tôi, ánh mắt có chút lo lắng.
“Em cảm ơn chị nhiều ạ. Em vẫn ổn mà.” Tôi mỉm cười, nhận lấy ly nước. Thoáng nhìn qua chiếc gương gắn trên tường, tôi thấy một cô gái tóc đỏ với khuôn mặt hốc hác, hai mắt thâm quầng, dáng người tiều tuỵ.
Ừm, có vẻ không ổn thật.
Tôi rảo bước về nhà, cũng không định thay quần áo, cứ thế nằm gục trên bàn. Khoảng nửa tiếng sau, Mạc Khải Ân đến. Tôi ngồi dậy chào hỏi anh ta đôi ba câu, rồi chạy ra bếp rửa mặt cho tỉnh. Quay trở lại bàn trà phòng khách, tôi mở sách ra, bắt đầu học.
Năm mươi phút sau, tôi đóng nắp bút, gập vở lại.
“Em nằm nghỉ mười phút nhé, xong Toán rồi.”
“Ừm.” Mạc Khải Ân không nhìn tôi, vẫn cúi đầu ghi chép gì đó. Tôi nghe anh ta nói loáng thoáng gì mà “đến bệnh viện đi”, vân vân và mây mây.
Mí mắt tôi nặng trĩu, tôi không còn sức đáp lại anh ta nữa rồi.
Tôi nằm úp mặt xuống bàn, mắt nhắm nghiền, dặn lòng là nằm đấy mười phút thôi. Ước chừng đã hết mười phút, tôi định ngồi dậy học tiếp. Mà, có gì đó không đúng lắm. Tôi cố gắng hết sức mở mắt ra, thế nhưng phía trước vẫn tối đen, mắt tôi như dính keo 502, không thể nào mở ra nổi.
Sau vài lần cố gắng tỉnh dậy nhưng bất thành, tôi đành buông xuôi. Vẫn tiếp tục nằm đó, nhưng đã hoàn toàn mất đi ý thức.