Chương 15: Bản sao
“Ừm.” Anh gật đầu, đôi mắt cong cong. “Đừng khóc nữa nhé.”
Tôi vốn quên cả việc mình đang khóc, bỗng dưng nghe đến câu này, nước mắt lại trào ra. Tôi khóc nấc lên, không cách nào dừng lại được. “Anh tin em thật sao…”
“Này, tao không rảnh mà ngồi coi tụi bây khóc lóc ỉ ôi đâu. Có vấn đề gì thì trình bày, còn không qua tiếp set hai, bọn mày làm mất thời gian quá.” Lại là giọng nói phát ra từ gã cầu thủ cao to ăn nói khó nghe kia, tâm trạng đang xúc động của tôi ngay tức khắc bị hắn ta phá tan tành.
Máu xộc thẳng lên não, tôi quay ngoắt sang, nhắm vào bụng Thái Khang định đấm thẳng một cú toàn lực. Đến mức này rồi thì kỉ luật nội quy gì đó bà đây không thèm quan tâm nữa, phải đập cho tên ôn con trước mặt quỳ xuống gọi mẹ mới bõ tức.
Thế nhưng, ý định đang nung nấu trong đầu còn chưa được thực hiện, tôi chợt nhận ra cánh tay mình đang bị người kế bên giữ chặt lại, không thể nhúc nhích.
“Bình tĩnh.” Mạc Khải Ân trầm mặc. “Em mà động tay động chân thì cũng vi phạm nội quy luôn đấy, đang yên đang lành sao lại để cho người ta có lí do công kích mình vậy hả.”
“Em xin lỗi.” Nghe anh nói, tôi mới ý thức được mình sai, nên chỉ đành hạ tay xuống.
“Mấy người qua đây xem đi.” Mạc Khải Ân chỉ vào Thái Khang và hai anh trọng tài. “Nhìn cho kĩ vào.”
Anh đưa một chiếc điện thoại ra, tôi hoàn toàn không biết nó đã ở trên tay anh từ khi nào, và bật một đoạn video mà ai đó đã quay lại suốt quá trình hai đội chơi bóng ở set một.
Mạc Khải Ân tua đến gần cuối video và ấn tạm dừng, đúng ngay đoạn diễn ra màn chặn bóng ăn điểm của lớp 12A.
Anh trai tóc húi cua mà tôi nói, quả thực đã chạm khuỷu tay vào lưới.
“Không thể nào…” Trọng tài chính lấy tay vỗ vào đầu mình. “Hóa ra tao nhìn nhầm thật á? Thế thì set một vẫn tiếp tục, điểm số hiện tại là 24:24, Deuce!”
Mọi người nghe vậy liền òa lên, rồi nhanh chân chạy về vị trí cũ trong sân đấu. Các cầu thủ lớp 12A thì ỉu xìu, ngược lại bên 11A lúc này đang vui mừng như thể vừa trúng số.
“Này. Cứ thế mà đi à?” Mạc Khải Ân tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn những người đang lục tục kéo nhau đi.
Tôi rùng mình, da gà da vịt nổi đầy chân tay. Làm ơn, lần sau có xài cái giọng ám khí kiểu này thì báo trước một tiếng giùm nha má, dọa chết bản tiểu thư rồi.
“Sao?” Ông anh Thái Khang ỷ lớn tuổi hơn mà coi thường người khác kia quay đầu lại, mặt nhăn nhó. “Về đánh tiếp trận chứ còn đứng đấy làm gì nữa?”
“Xin lỗi cô ấy đi.” Mạc Khải Ân nói với Thái Khang, tiện thể chọc chọc vào vai tôi.
“Xin… xin lỗi.” Ngoài dự đoán của tôi, hắn ta nói xin lỗi tôi một cách rất nghiêm túc. Tôi vốn cho rằng, kiểu người như gã thì có chết cũng nhất quyết không chịu nhận sai chứ.
“Xin lỗi như nào, nói rõ ra luôn ạ.” Mí mắt tôi chớp chớp, tay đặt lên tai tựa ống nghe. “Xin lỗi vì chuyện gì, rồi sau này có còn tái phạm không, chứ mỗi một lời như kia ai mà nghe cho lọt hả anh gì đó ơi.”
“Xin lỗi vì đã cho rằng em không hiểu luật, xin lỗi vì đã to tiếng với em vụ chạm lưới. Anh hứa sẽ không có lần sau.” Thái Khang bước lại gần tôi, nói từng chữ một cách rành mạch, và cũng hết sức chân thành.
“Vâng.” Tôi đáp nhanh gọn, có chút ngạc nhiên vì sự ăn năn thật lòng đó của hắn ta. Thế thôi, không cần phải hẹn năm giờ chiều ra cổng trường nữa.
Tiện thể thì, dáng vẻ ôn hòa, biết lễ nghĩa này của Thái Khang, nhìn kiểu gì cũng không khớp với ngoại hình lực lưỡng và mang đậm phong thái kẻ cầm đầu băng đảng của gã.
Tôi nhìn sang Mạc Khải Ân, vui vẻ nói cảm ơn. “Cảm ơn anh nhiều nhé, vì đã tin tưởng em và còn giúp em chứng minh là mình đúng.” Không đợi anh kịp trả lời, tôi nói tiếp. “Nhưng mà, không phải anh đang giận em sao?”
“Cũng không hẳn là giận, kệ đi, chuyện qua rồi. Lần sau em đừng nói mấy câu kiểu vậy là được.” Mạc Khải Ân từ tốn đáp lời tôi, mặc kệ cho đồng đội bên kia đang gào thét muốn gục ngã, ra sức gọi vị đội trưởng không đáng tin của họ quay trở về.
“Mấy câu kiểu ‘thương hại’ gì đó à?” Tôi buột miệng nói, ngay lập tức nhận được quả lườm cháy khét từ anh chàng họ Mạc.
“Xin lỗi xin lỗi, thôi về sân đi kìa, em kéo chân anh lâu quá.” Tôi vội đẩy anh đi, đồng thời cũng nhanh chóng chạy về khu vực biên của mình. “Không giận là tốt rồi.”
Trọng tài thổi còi tiếp tục trận đấu. Có lẽ vì bị ảnh hưởng bởi vụ phạm lỗi hồi nãy, tinh thần của các thành viên đội bóng lớp 12A giờ đây đều đang xuống dốc rất nghiêm trọng. Và chỉ vài phút ngắn ngủi sau đó, họ đã phải trả giá cho sự mất ý chí thi đấu của mình bằng một bàn thua đáng buồn từ pha bỏ nhỏ bất ngờ của chuyền hai 11A.
Qua đến set hai, hai đội đổi sân thi đấu nhưng tình hình của những người đàn anh cuối cấp cũng chẳng khá hơn là bao. Họ liên tục phạm lỗi, hết giao bóng không qua lưới rồi lại chạm bóng quá ba lần, cũng như không đỡ được những màn tấn công liên tục từ phía đối thủ. Ông anh Thái Khang kia, nếu bỏ qua xích mích lúc trước thì tôi buộc phải đồng ý rằng, việc anh ta có danh xưng “tay đập chủ lực” của đội 12A là điều hoàn toàn không thể bàn cãi, tuy nhiên vào giờ phút này anh ta chẳng còn nhiệt tình ghi điểm nữa, cú nào cú nấy đều dễ dàng bị chặn lại. Dù không ưa một xíu nào, tôi vẫn cảm thấy khá hụt hẫng và quan ngại cho tình hình hiện tại của anh ta.
Kết cục, đội 12A chẳng hề có lấy nổi một pha lội ngược dòng, trận đấu đã chính thức khép lại với tỉ số 2-0 nghiêng về các chàng trai đến từ lớp chuyên khối mười một của trường tư thục Mạc Châu.
Tôi đưa mắt dõi theo những bóng dáng buồn bã đi ra cửa nhà thi đấu, cuối cùng vẫn không kìm được mà chạy lại.
“Anh Thái Khang, set hai vừa rồi… có gì không ổn sao? Anh vốn có thể chơi tốt hơn vậy mà.”
Thái Khang cứ đứng đó nhìn chằm chằm tôi thật lâu. Mắt anh ta vẫn đang chìm vào khoảng không mơ hồ và ảm đạm, khiến tôi có cảm giác như mình đang nói chuyện với một pho tượng vô tri vô giác. Một lúc sau, anh ta mới lên tiếng:
“À, đúng là không ổn thật. Cũng không biết tại sao hồi nãy anh lại có thể nặng lời với em như vậy, xin lỗi.”
Tôi trố mắt. Không phải chứ, tên này tới giờ vẫn còn băn khoăn chuyện đó à?
“Em không để ý đâu, anh có xin lỗi là được rồi. Lần sau anh đừng để cảm xúc lấn át trong khi đang thi đấu, đến lúc thua hối hận cũng chẳng kịp nữa.”
“Ừ. Thôi anh đi đây.” Anh ta xoay người rời đi. “Mà, em làm trọng tài rất ổn đấy.”
“Hể, à vâng, em cảm ơn.” Tôi mất mấy giây để xác nhận bản thân không nghe nhầm, xong đứng tại chỗ cười khúc khích.
Được công nhận rồi.
“Có bị gì không đó? Sao lại cười cười như con dở thế kia?” Mạc Khải Ân nhăn mặt nhìn tôi, như thể chỉ cần tôi cười thêm một lần nữa thôi là sẽ vinh dự được anh tống vào trại tâm thần trong một nốt nhạc.
“Im đi, đừng có cắt ngang cảm xúc của em.” Tôi vẫy tay, miệng xùy xùy đuổi cái con người gây mất hứng này, sau đó nhìn qua Lệ Chi. “Sắp trễ giờ rồi, về lớp thôi!”
Ngay khi tôi vừa nói hết câu, Lệ Chi liền quàng vai bá cổ tôi, giọng hồ hởi:
“Ái chà chà, không ngờ bạn thân tớ oách thế cơ chứ, nữ trọng tài này quá là ngầu luôn nha.”
“Ề hề hề, cảm ơn nhiều nhó.” Tôi tiếp tục cười tít cả mắt, cũng bá vai quàng cổ lại nhỏ bạn đáng đồng tiền bát gạo của mình.
“À khoan đã, Mạc Khải Ân.” Tôi quay đầu sang, nghiêm nghị hỏi. “Anh đã hết ghét em rồi đúng không?”
Mạc Khải Ân mặt đầy dấu hỏi chấm. “Tôi ghét em hồi nào?”
“Thì cái lần tụi mình mới gặp nhau ấy, không phải câu đầu tiên anh nói với em là ‘Nhìn không ưa, không giúp’ à, địch ý chình ình ra. Rồi lúc nói chuyện cứ ‘cô’ tới ‘cô’ lui, cứ như em là mấy đứa con gái độc ác, lắm lời trong phim truyền hình vậy. Còn nữa, hôm qua lúc em gửi tiền lại cho anh, anh cũng nặng lời với em, có biết em buồn đến mức nào không hả…”
Tôi cứ thế tuôn ra một tràng, giãi bày hết nỗi uất ức tích tụ trong lòng bao lâu nay. Cuối cùng cũng được nói hết ra, công nhận nhẹ nhõm thật.
“Ồ, thế à. Ừm, con người thì phải thay đổi chứ, nói chuyện với em lâu mới nhận ra em cũng không đáng ghét lắm.” Mạc Khải Ân vỗ vỗ vào đầu tôi, chậm rãi nói. “Mấy chuyện trước kia là tôi không đúng, xin lỗi em.”
Tôi ngẩn ra. Ơ này, sao xuống nước dễ dàng quá vậy, chẳng thú vị gì cả. Với lại, nguyên buổi trưa hôm nay tôi nghe hai từ “xin lỗi” nhiều đến mức ngán ngẩm rồi.
“Lệ Chi, về lớp nào.” Tôi khoác tay Lệ Chi đi ra cửa. “Anh chắn giữa đội 11A kia, chào thân ái. Tiện thể, chúc mừng thắng trận nhé.”
“Cảm ơn.” Tôi nghe anh đáp lại, giọng nói mang theo ý cười.
Còn mười phút nữa là vào học, tôi tranh thủ cùng Lệ Chi chạy ra cổng trưởng mua trà sữa như đã hứa với cô ấy. Trong lúc đứng chờ, tôi nghiêng người tựa vào vai Lệ Chi và hỏi:
“Lệ Chi ơi, Mạc Khải Ân hình như ghét việc ai đó nói là anh ấy thương hại người khác hả?”
“Hửm? Ảnh ở nhà im như thóc í, tớ làm sao biết được mấy chuyện này.” Cô ấy ngước mắt lên trời, suy nghĩ một hồi rồi đáp lại.
Tôi có hơi hụt hẫng, nhưng rồi cũng thả lỏng, xách ly trà sữa cùng cô bạn thân quay về trường. Chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua thôi, sau này chú ý không lặp lại lỗi lầm là được.
Thế nhưng mà, có vài chuyện, không phải mình cứ cho qua là nó sẽ qua.
Trời đã về chiều. Tôi gắng gượng ngồi nghe giáo viên giảng bài trên lớp, mắt không chịu nổi phải nhíu lại. Buổi trưa lỡ chơi hơi quá đà, bây giờ tôi vừa mất sức vừa buồn ngủ, có áp dụng trăm phương ngàn kế gì cũng chẳng tỉnh táo được.
Gục lên gục xuống đến tiết hai, cuối cùng tôi cũng phải lết cái thân thể mệt mỏi này vào nhà vệ sinh, rửa mặt loa qua để đỡ buồn ngủ hơn chút.
Sau khi liên tục lấy nước vỗ lên mặt, tôi bình tĩnh khóa nước, ngước nhìn mình trong gương, ừm, trông cũng tươi tỉnh hơn rồi. Bước nhanh ra phía cửa, tôi không chú ý mà tông thẳng vào một học sinh nữ đang đi vào.
“Ấy chết, tớ xin lỗi, đằng ấy có sao không ạ?” Tôi hốt hoảng đỡ cô ấy dậy, liên tục nói xin lỗi.
“Không sao, không sao, đừng lo lắng.” Cô ấy đứng lên, đưa tay phủi phủi váy áo, rồi ngẩng mặt nhìn tôi. Trong một thoáng, cả hai chúng tôi đều đơ người ra, nhìn nhau không chớp mắt.
Có lẽ, suy nghĩ của cả tôi và người đối diện mình lúc này, đều là “cô ấy như thể do mình phân thân ra vậy”.
Đuôi mắt dài xếch lên, mũi cao, khuôn mặt trái xoan cùng đường nét sắc sảo hiện rõ ra trước mắt, và điều đặc biệt hơn hết chính là, mái tóc đỏ rực xõa dài phía sau lưng của hai người đang đứng đối mặt nhau phất phơ vài cọng trong cơn gió nhẹ từ ngoài cửa thổi vào, thổi bùng lên cả tâm trạng xoắn xuýt không nói được nên lời của chẳng riêng một ai.
“Em… học lớp mười đúng không?” Giọng người ấy vang lên, đánh thức tôi khỏi trạng thái bất động từ nãy đến giờ.
“A, vâng vâng.” Tôi giật mình, rồi vô thức tự hỏi trong đầu. Sao chị ấy biết tôi học lớp mười nhỉ.
“10A2 à, hừm, đáng ra chị phải từng thấy qua em trước đây mới đúng chứ.” Chị từ tốn nói tiếp, nhưng cũng khiến tôi bàng hoàng tỉnh ngộ. Trời ạ, tên với lớp chình ình trên ngực áo, vậy mà tôi còn có thể hỏi được một câu mất não như kia.
Tôi cũng nhanh mắt nhìn vào bảng tên của chị, Ái Ngân, 11A6.
“Chị là Phan Ái Ngân, còn em tên gì á bé?” Chị dịu dàng hỏi tôi.
“Em, em là Hồ Phương Tĩnh Tuệ ạ.”
“Tĩnh Tuệ nè, xem ra phong cách của chúng ta khá giống nhau đó.” Chị mỉm cười nhìn tôi, nụ cười ấy của chị mang lại cho tôi một cảm giác rất quen thuộc.
Kiểu cười, nhưng lại không cười.
“Dạ.”
Tôi âm thầm đè nén cảm giác quái lạ ấy xuống, cẩn thận quan sát người trước mặt một lần nữa. Chị Ái Ngân, nói cho đúng thì chúng tôi cũng không hẳn quá giống nhau, trên khuôn mặt mỗi người đều có vài nét riêng biệt. Tuy nhiên, kiểu trang điểm cùng mái tóc màu đỏ ấy, chúng dễ dàng làm cho người ta khi nhìn vào đều sẽ thoáng thấy hai người như bản sao của nhau vậy.
Thật sự, điều này không mấy dễ chịu.
“Bé Tĩnh Tuệ, cho chị kết bạn facebook với em được không? Chị rất muốn làm quen với một cô bé xinh đẹp như em.” Chị Ái Ngân lại tiếp tục nói, tay cầm chiếc điện thoại lấy từ túi váy ra, mở khóa màn hình.
Vì khoảng cách khá gần, tôi vô tình nhìn sượt qua màn hình khóa của điện thoại chị ấy, và rồi như chết lặng.
Ảnh nền điện thoại nằm sau con số hiển thị giờ giấc, là chị Ái Ngân với mái tóc đỏ được búi cao, bên cạnh chị là Mạc Khải Ân đang giơ tay hình chữ V và mỉm cười nhìn vào ống kính.
Quá khứ một thời luyến lưu, dẫn đến chấp niệm khó buông của hiện tại.