Chương 14: Vị trí không ngờ được
Tôi ngồi cứng ngắc trên ghế, không dám ngẩng đầu lên. Vô số ý nghĩ đang tấn công tâm trí tôi lúc này, tôi loay hoay ngụp lặn trong đám viễn cảnh tồi tệ mà bản thân tự suy diễn.
“Sao em lúc nào cũng oang oang cái miệng vậy?”
Nghe lại giọng điệu quen thuộc ấy, tim tôi bỗng đập mạnh, trong lòng trào dâng dòng cảm xúc phức tạp khó nói được thành lời. Tôi cứ thế ngồi yên không cử động, trông chẳng khác gì một thân xác vô hồn đã mất đi ý thức.
“Cậu sao thế?” Bất thình lình, Lệ Chi chạm nhẹ vào vai tôi, khẽ hỏi.
Tôi suýt đứng tim, cả người giật nảy lên. “Không, không có gì đâu.”
Ngay chính thời điểm đó, tôi lại chạm mắt với Mạc Khải Ân một lần nữa. Tâm trạng tôi rối bời, và rồi như rơi xuống vực thẳm khi nhận được ánh nhìn hoàn toàn vô cảm từ anh ta.
Tôi cười chua chát.
Vốn đã đoán trước được ít nhiều, vậy mà vẫn cảm thấy có gì đó thật đắng cứ nghẹn lại nơi cổ họng.
“Ông tổ của con ơi, trận đấu sắp bắt đầu rồi, ông còn tính đứng đấy đến khi nào nữa hả? Coi như con van xin con quỳ lạy ông luôn đó, ông làm ơn qua đây khởi động giùm con với.”
Người đàn anh đứng cầm bóng hồi nãy lại gào về phía chúng tôi, thiếu điều sắp quỳ luôn xuống sàn nhà thi đấu.
“Biết rồi.” Mạc Khải Ân cau mày đáp lại, giọng nói có vẻ không vui lắm. Tuy vậy, anh ta vẫn nhanh chóng chạy vào sân, thực hiện bài tập khởi động toàn thân và đập vài quả bóng để thử cảm giác.
Tôi lặng lẽ ngồi quan sát. “Bộp, bộp!” Những cú đập của Mạc Khải Ân, qua đánh giá sơ bộ thì cũng không quá mạnh, có điều bây giờ vẫn chưa nói trước được gì cả, để xem lát nữa lúc thi đấu chính thức anh ta thể hiện như nào rồi tính tiếp.
Tôi nóng lòng quay ngang quay dọc đủ kiểu. “Bao giờ trận đấu mới bắt đầu nhỉ?”
“Mười lăm phút nữa á, đúng mười hai giờ sẽ bắt đầu.” Lệ Chi nhìn đồng hồ nói.
Tôi vừa ăn bimbim vừa chờ đợi. Năm phút chầm chậm trôi qua, bịch bánh của tôi đã vơi đi hơn nửa.
“TRỜI ĐẤT ƠI!!!” Ai đó hét toáng lên, âm thanh giằng xé tựa như phải gánh chịu nỗi đau thấu tận tim gan.
Tôi hoang mang đứng phắt dậy, đã xảy ra chuyện gì thế? Bốn phía xung quanh bắt đầu trở nên ồn ào, các cầu thủ trong sân dường như cũng đang rơi vào tình trạng cực kì hỗn loạn.
Tôi còn chưa kịp suy đoán chính xác chuyện gì đang xảy ra, Lệ Chi không nói không rằng ngay lập tức kéo tay tôi chạy sang bên đó để hóng biến.
Hóa ra, bốn vị trọng tài chính của trận đấu, vốn là những cựu học sinh trường, hiện tại vẫn chưa thấy tăm hơi đâu.
Nghe phong phanh giới giang hồ đồn đại thì hình như đoạn đường họ đến đây đang bị kẹt xe nghiêm trọng, cứ đà này thì phải đợi ít nhất nửa tiếng nữa mới tới nơi.
Trong một trận đấu bóng chuyền, theo luật thì yêu cầu cần có bốn người trọng tài, một trọng tài chính, một trọng tài phụ và hai trọng tài biên. Vậy mà bây giờ không một ai có mặt, cảm giác chuyện này còn vô lí hơn cả tình tiết phim viễn tưởng.
“Có thể nhờ giáo viên thể dục làm trọng tài thay mà?” Tôi thắc mắc.
“Không được đâu, bây giờ các thầy cô dạy thể dục trong trường đều đang đi tập huấn cả rồi.” Lệ Chi lắc đầu nói với tôi. “Tệ thật, chẳng lẽ lại phải hủy bỏ mọi thứ sao?”
“Không thể nào, chắc chắn phải có cách gì đó giải quyết vụ này chứ.” Tôi bồn chồn lo lắng, căng thẳng nhìn các thành viên trong ban tổ chức đang vò đầu bứt tai. Bất chợt, có người cầm loa nói to:
“Có bạn học sinh nào nắm rõ luật thi đấu bóng chuyền để làm trọng tài tạm thời không ạ? Chúng tôi cần bốn người.”
Đám đông bàn tán xôn xao, nhưng tuyệt nhiên không có ai tự ứng cử. Lộn xộn thêm mấy phút nữa, cuối cùng cũng có hai học sinh nam đứng ra làm trọng tài, cả hai người họ đều đến từ khối mười hai.
Nhưng mà, vẫn còn thiếu hai người nữa.
Tôi nhìn đăm đăm về phía các cầu thủ, bâng quơ hỏi một câu.
“Lệ Chi, trong bóng chuyền cậu thích chơi ở vị trí nào?”
“Tớ sao? Chắc là chuyền hai đi, còn cậu?”
“Vị trí mà tớ muốn ấy hả, hì, cá mười que kem cậu không ngờ được đâu.”
Tôi nắm chặt tay, trái tim trong lồng ngực đang từ từ sục sôi, chỉ chực chờ phút giây được bùng nổ.
“Còn ai nữa không, thêm một người nữa thôi cũng được!” Tiếng loa lại tiếp tục vang vọng.
“Em ạ!”
Tất cả đều lập tức đưa mắt hướng về nơi phát ra giọng nói. Tôi đổ mồ hôi hột, vì nhân vật vừa mạnh dạn lên tiếng kia không ai khác ngoài chính bản thân tôi.
Anh học sinh cầm loa nghe có người đồng ý làm thì vô cùng phấn khởi, nhưng khoảnh khắc mà anh ta xác nhận được chủ nhân giọng nói đó là tôi, khuôn mặt hiện rõ sự tuyệt vọng không thể nào che giấu.
“Em không đùa đấy chứ?” Các cầu thủ đứng vây quanh tôi, người thì nhắm mắt thở dài, người lại tỏ vẻ tò mò, hứng thú.
“Con gái à?”
“Em khối mười hay mười một vậy?”
“Em từng làm trọng tài trước đây chưa?”
Tôi bị choáng ngợp bởi vô số câu hỏi liên tục ập đến từ phía các đàn anh, vô thức bước lùi về đằng sau. Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, tôi dõng dạc nói:
“Em là học sinh khối mười, em hoàn toàn nghiêm túc với việc trở thành một trong các trọng tài của trận đấu bóng chuyền này ạ. Em xin chịu toàn bộ trách nhiệm cho lời nói và hành động của bản thân, cũng như bất cứ sự cố nào phát sinh do sai lầm của mình trong suốt toàn bộ thời gian diễn ra trận đấu.”
Làm trọng tài bóng chuyền, tôi tự tin y như lúc giải đề tiếng Anh vậy. Tuy không chơi giỏi môn thể thao này cho lắm, thế nhưng tôi đã có kinh nghiệm quan sát trực tiếp hàng trăm trận đấu với quy mô từ trong trường lên đến tỉnh và thành phố, đồng thời cũng đã từng làm trọng tài của một vài trận nhỏ lẻ. Luật thi đấu bóng chuyền tôi thuộc nằm lòng như bảng cửu chương, hầu như khi nào tôi cũng chỉ ra chính xác một cách tuyệt đối lỗi vi phạm của các cầu thủ trong những trận đấu đã xem, dù chỉ là một cổ động viên không có quyền được phát biểu.
“Hay là cứ đồng ý cho em nó làm đi? Hơn mười hai giờ rồi, chần chừ nữa là khỏi thi đấu gì luôn đấy.” Một người bên lớp 11A nói.
“Con nhóc này á? Nó mới lớp mười, chắc ngồi xem vài trận bóng rồi nghĩ mình nắm luật rành rẽ lắm, nhưng thực chất thì chẳng biết cái khỉ gì đâu.” Một người khác thuộc tập thể lớp 12A phản bác.
Tôi than thầm, cứ cãi nhau qua lại như thế này thì biết chừng nào mới đánh đấm gì được đây.
“Để nhỏ làm đi.” Mạc Khải Ân cất lời, khiến tôi sững sờ trong giây lát. “Có chuyện gì cứ tính hết lên đầu tôi.”
Tôi nhìn anh ta không chớp mắt, tôi vốn chưa bao giờ dám nghĩ đến việc mình lại được chính người này đứng ra bảo kê như thế, đã vậy, chúng tôi vẫn còn đang trong quá trình chiến tranh lạnh cơ mà.
“Lẹ đi, đánh nhanh nhanh còn về ngủ trưa nữa.” Mạc Khải Ân tiếp tục nói, chất giọng nghe tùy tiện và lười biếng không chịu được.
Này, anh tới nói giúp cho tôi là vì cái lí do củ chuối đó đấy hả?
“Được rồi, vào trận đi.” Mọi người dần tản ra, các cầu thủ nhanh chóng quay về khu thi đấu của mình.
Tôi vội chạy tới chỗ Lệ Chi, cô ấy vẫn còn đang há to miệng ngơ ngơ ngác ngác. Tôi nắm chặt hai bàn tay của cô ấy, trịnh trọng nói:
“Rất xin lỗi vì không thể ngồi xem cùng với cậu, lát nữa tớ sẽ mua cho cậu một ly trà sữa thật lớn để tạ tội, nhé?”
“À, ừ, không, không sao đâu, cậu cứ đi đi, cố, cố lên nha.” Lệ Chi vẫn chưa thoát khỏi sự bàng hoàng, lắp bắp trả lời tôi.
Tôi được xếp vào làm trọng tài biên bên sân đội lớp 12A1. Đồng hồ đã chạy đến mười hai giờ mười, tiếng còi của trưởng trọng tài vang lên, dàn cầu thủ của hai đội xếp thành hàng ngang đứng hai bên sân đối diện nhau và cúi người chào đối thủ. Sau đó trọng tài thổi thêm một tiếng còi nữa, mười hai người chơi chính thức của hai lớp đứng vào vị trí, còn các thành viên dự bị thì lùi về sau ghế ngồi.
Hai đội trưởng bước đến chỗ trọng tài, tung đồng xu xem bên nào giao bóng trước. Tôi thoáng nhìn qua Mạc Khải Ân, thấy anh ta vẫn đang rất thư thái, trông không hề có lấy một chút xíu căng thẳng nào. “Mà thôi, tập trung vào công việc của mình đi cái đã”, tôi nhủ thầm.
Đồng xu được tung lên, kết quả mặt ngửa, lớp 11A giao bóng.
Trận đấu chính thức được bắt đầu.
“Tuýtttt!!” Tám giây đếm ngược.
Cầu thủ đội 11A ném bóng thật cao lên không trung, sau đó lấy đà nhảy lên và đập thật mạnh.
Mở màn trận đấu bằng một cú giao bóng cao vô cùng uy lực.
“Bóng ngoài!” Tôi giơ hai cẳng tay lên, hất ra phía sau. Một điểm cho đội 12A.
Không khí trong nhà thi đấu rộn ràng như đón Tết.
“Mới vô trận mà giao ra ngoài vậy hả thằng kia?” Tay đập biên cánh trái của lớp 11A chạy đến nhéo tai thành viên vừa giao bóng lỗi của đội mình, to miệng quát.
“Không sao, cố gắng đợt sau!”
Lượt giao tiếp theo thuộc về lớp 12A, lần này là một cú giao bóng thấp.
Quả bóng bay lên, sau đó hạ xuống sân bên kia. “Đỡ bóng tốt!” Libero nhào tới đánh bật bóng, chuyền hai lập tức nhận lấy và chuyền sang trái, nơi có một tay đập đã chờ sẵn ở đó.
Với lực tay siêu mạnh, cầu thủ đập biên của 11A đã thành công đưa quả bóng lao thẳng xuống sàn bên kia lưới. Chỉ chờ có thế, tôi chỉ thẳng tay xuống phía bóng rơi trong sân, đồng nghĩa với việc tỉ số đã san bằng 1:1.
Uầy, học sinh trường này đúng là đỉnh thật mà, chỉ mới rẽ lái gia nhập làng bóng chuyền còn chưa được bao lâu đã có thể chơi tốt đến như vậy.
Thêm nữa, làm trọng tài cũng vui phết nhỉ.
“Hoàng Khoa!” Chuyền hai lớp 12A hét lên, chuyền bóng bổng sang người đồng đội bên sát mép lưới. Cầu thủ tên Hoàng Khoa đó nhảy lên cao, tay vừa chạm bóng liền quật thẳng xuống.
Bóng chạm sàn một cái bộp, thế nhưng lại là bên sân của 12A.
Anh chàng Hoàng Khoa cúi thấp người thở hồng hộc, sau đó ngẩng đầu lên với khuôn mặt cau có như vừa bị ai quỵt nợ.
Bên kia lưới là người vừa chặn cú đập đó của anh ta, chắn giữa với chiều cao nổi trội Mạc Khải Ân.
Ôi trời, xem ai kìa, hóa ra vị ôn thần nhà chúng ta làm chắn giữa cơ đấy. Nhưng mà, phải công nhận là cú chặn bóng vừa rồi của Mạc Khải Ân quả thật không thể chê vào đâu được.
Nhịp độ trận đấu lại tiếp tục chuyển biến mạnh mẽ với những pha bóng siêu ấn tượng, cả hai đội đều chẳng ai ngán ai. Chỉ trong một cái chớp mắt, tỉ số đã được đẩy lên cao trào, 24:23 nghiêng về đội lớp 12A. Chỉ cần một điểm nữa thôi là những người đàn anh cuối cấp này sẽ giành thắng lợi ở set đấu thứ nhất.
“Quá đã!!!” Một pha chặn bóng ăn điểm của ba tay chắn 12A đã thành công mang về cho đội điểm số quyết định của set một. Các cầu thủ nói riêng và học sinh khối mười hai nói chung đang có mặt ở đây, tất cả đều reo vang vui sướng. “Thắng rồi!”
Tôi thế mà lại, nhẫn tâm phá vỡ niềm vui ngắn ngủi ấy của họ.
“Pha vừa rồi chắn giữa đứng phía ngoài cùng bên phải đã để tay chạm lưới!” Tôi hét lên với trưởng trọng tài, tiếng cười nói náo nhiệt xung quanh liền tắt ngúm. “Anh không nhìn thấy sao?”
“Oắt con lớp mười kia, đừng có nói tào lao.” Ông anh khi nãy đã mỉa mai tôi rằng chẳng biết tí gì về luật bóng chuyền bước tới đứng trước mặt tôi, đanh giọng dọa. “Mày ăn nói cho cẩn thận, bịa đặt là tao vả cho đấy.”
“Em chắc chắn đã thấy lỗi vi phạm chạm lưới! Cái anh tóc húi cua ấy, lúc nhảy lên chắn bóng thì khuỷu tay phải của anh ta rõ ràng đã đụng vào lưới.” Tôi gồng mình cãi lại, đừng tưởng cứ lớn tuổi hơn là bắt nạt được người ta nhé.
“Gia Minh, mày lại đây, nói coi có phải lúc nãy mày chạm lưới không?” Ông anh cao to trước mặt tôi nắm cổ áo anh tóc húi cua lại tra hỏi.
“Tao, tao không biết nữa. Lúc đó nhanh quá, tao không nhớ rõ có chạm vào hay không…” Gia Minh, anh trai với cấu hình đại ca xã hội đen nhưng hệ điều hành lại là chú mèo con nhút nhát, sợ sệt đáp lại cậu bạn cùng lớp đang nắm lấy cổ áo mình.
“Trọng tài!” Ông anh bạo lực kia lại hả họng gào lên, nhưng tất nhiên là không phải nói với tôi. “Có thật là thằng này chạm lưới không?”
“Tao đâu thấy chạm lưới đâu.” Trọng tài chính nói.
“Trọng tài biên bên kia, mày thì sao?”
“Xa quá, tao không nhìn rõ.” Trọng tài biên của sân đội lớp 11A xua xua tay, rồi lại chêm thêm vào. “Vậy cứ quyết định là không phạm lỗi đi, dù gì cũng chẳng có ai chứng minh được cả.”
“Đấy thấy chưa, này thì chạm lưới! Ranh con còn non nớt biết điều mà câm miệng lại, mới tí tuổi đầu đòi qua mắt anh mày hả.” Tên cầu thủ to mồm đó lại lớn tiếng với tôi, giọng điệu ngập tràn sự hả hê và đùa cợt.
Tôi thẫn thờ. Không thể nào, mắt nhìn của tôi không thể nào sai được. Nhưng hiện tại tôi thật sự đang rất bất lực, không một ai chịu tin lời tôi nói hết.
Tôi nhỏ tuổi hơn anh ta thì sao chứ? Từ bao giờ mà năng lực của một người lại được đánh giá qua độ tuổi vậy?
Tôi giận run người, mặc cho cảm xúc tiêu cực thi nhau bủa vây lấy. Nỗi uất ức tích tụ càng lúc càng nhiều thêm, tôi cố hết sức ngăn chặn những giọt nước mắt nặng trĩu trên khóe mi, không cho phép chúng rơi xuống.
Không được khóc, phải mạnh mẽ.
“Bạo lực học đường bằng lời nói hoặc xúc phạm danh dự của người khác, xét theo nội quy sẽ bị hạ hạnh kiểm xuống trung bình trong một học kì. Học lớp mười hai rồi mà điều cơ bản như vậy cũng không biết?” Thanh âm lạnh nhạt từ phía bên kia sân chầm chậm vang lên, khúc cuối câu lại nghe như gần hơn, rõ hơn trước.
Tôi ngân ngấn nước mắt quay đầu sang, ngỡ ngàng khi bắt gặp một nụ cười tưởng chừng đã đánh mất từ rất lâu rồi.
Mạc Khải Ân đến sát bên vai tôi, nhẹ nhàng cúi người xuống và nhoẻn miệng cười ấm áp:
“Nhóc Cà Chua, em không làm gì sai cả, nên là đừng có khóc mà hãy cười tươi lên nào.”