Chương 13: Mạc khải ân thích cô ấy
Tôi quay người vào trong tiệm cà phê, đi đến khu vực dành cho nhân viên, tìm một bộ bàn ghế trống và ngồi xuống.
Đặt hai túi thức ăn và chú thỏ với đôi tai màu đỏ lên bàn, tôi bần thần nhìn chúng một hồi lâu.
Sao nhỉ.
Khoảng một tiếng trước, chỉ vừa mới đây thôi, chúng tôi vẫn còn đùa giỡn với nhau rất vui mà.
“Có chuyện gì buồn hả, bé nhân viên mới?” Giọng ai đó vang lên, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là anh chàng nhân viên trong tiệm tôi vừa gặp sáng nay. “Không có gì ạ.” Tôi dời mắt, thờ ơ đáp.
“Chắc chắn là phải có chuyện gì rồi.” Chất giọng lanh lảnh của anh ta vẫn cứ quanh quẩn bên tai tôi, khiến tôi phát bực. “Cãi nhau với nhóc Khải Ân sao? Ôi giời, anh biết ngay mà, xưa giờ chả có ai nói chuyện thân thiện với nó được quá ba câu. Tính khí nó tệ quá.”
“Anh im lặng đi, biết được cái đinh gì về người ta mà phán như đúng rồi vậy.” Tôi gằn giọng. “Anh không có việc gì để làm à, còn có thời gian để xía vào chuyện của người khác?”
Có lẽ vì bị sự buồn bã, khó chịu hay cả dằn vặt quấn lấy, tâm trạng tôi trở nên cáu kỉnh bất thường, không tự chủ được nổi giận với anh nhân viên này.
Hoặc có khi, đó là sự bảo vệ trong vô thức, như một con gà mẹ xù lông ra che chở cho đàn con của mình.
“Thôi nào, cho anh xin lỗi, bớt nóng bớt nóng.” Anh ta cười cười nhìn tôi. “Anh không có ý gì đâu, chỉ muốn trò chuyện với em một chút thôi mà.”
“Nhưng tôi không muốn nói chuyện với anh.” Tôi xé bịch bánh tráng trộn ra, lấy đũa dằn dằn viên trứng cút. “Đi đi, trước khi tôi điên lên rồi đánh anh.”
“Ai yo, cô bé đanh đá quá.” Anh nhân viên thở dài, xoa xoa tay. “Thôi vậy. Nhưng mà, trước khi đi, cho phép anh nói nốt câu này nhé?”
“Mạc Khải Ân ấy, không phải ai cũng có cơ hội cãi lộn với nó đâu. Bởi vì, ngoài gia đình ra, gần như nó không bao giờ nói chuyện với người khác. Có thể khiến nó mở miệng ra nói mấy câu, thậm chí đến mức tranh cãi thì em là một người khá đặc biệt đối với thằng nhóc đó đấy.”
“Vậy nhé, anh đi đây, đến ca làm của anh rồi.” Anh ta vẫy tay, xoay người đi ra phía bên ngoài. “Mà, nói thế thôi chứ anh không có khuyến khích hai đứa gây lộn với nhau nha.”
Hai tai tôi cuối cùng cũng được yên tĩnh. Tôi cúi đầu, nhìn viên trứng cút đã bị dằn đến mức nát bấy.
Khá… đặc biệt? Tôi sao?
Vẫn ngồi im lặng, tôi tiếp tục ăn hết bịch bánh tráng cùng hộp mì Ý, cho đến khi đồng hồ điểm hai giờ chiều.
Hôm nay, tôi vô tình gặp được một người quen.
“Tĩnh Tuệ?”
Cô gái có mái tóc màu xanh rêu, nhìn tôi với khuôn mặt vô cùng bất ngờ.
Tôi cũng bất ngờ không kém. “Nhật Vy?”
“Oa, cậu đi làm thêm ở đây sao, giỏi thật đấy.” Nhật Vy mỉm cười nói. “Bình thường đi học đã rất mệt rồi, cậu lại còn dành thời gian để làm thêm nữa, đáng nể thật.”
“À, ừm, tớ cũng không làm nhiều lắm đâu, kiếm vài đồng tiêu vặt thôi ấy mà.” Tôi đáp. “Cậu gọi đồ uống chưa á?”
“À, chưa.” Cô ấy nhìn vào menu. “Cho tớ một ly matcha nhé, size M, cảm ơn cậu.”
“Ừm, cậu đợi tí ha.” Tôi ghi chép vào sổ, rồi đi đến khu pha chế.
Quay lại với ly matcha trên tay, tôi cẩn thận đặt xuống bàn của Nhật Vy. “Có rồi nè, chúc cậu ngon miệng.”
“Tớ cảm ơn. Mà này, cậu rảnh không, tớ hỏi xíu.”
“Hỏi gì thế?”
“Cậu thân với Mạc Lệ Chi 10A3 lắm nhỉ?” Cô ấy cầm ống hút khuấy đều ly. “Tớ thấy giờ ra chơi nào, các cậu cũng đi cùng nhau xuống căn tin.”
“Đúng rồi, nhưng tụi tớ chỉ mới chơi thân với nhau gần đây thôi.” Tôi khá ngạc nhiên với câu hỏi của cô ấy, nhưng vẫn trả lời. “Có chuyện gì sao?”
“Theo như tớ biết, bạn đó có một người anh trai tên là Mạc Khải Ân, học lớp 11AB thì phải, nhưng tớ cũng chỉ biết có nhiêu đó thôi. Nếu được,” Nhật Vy ngừng lại một lúc, rồi nói tiếp. “Cậu hỏi giúp tớ là, anh ấy có người yêu hay chưa, rồi mấy cái sở thích thói quen gì gì của anh ấy nữa, nhé?”
“Mạc Khải Ân?” Tôi lặng người. “Sao, sao cậu lại muốn biết về anh ta?”
“Nói ra hơi ngại nhỉ, chuyện là, anh ấy đẹp trai lắm á, còn lạnh lùng nữa, trông ngầu cực kì. Tớ muốn chinh phục kiểu người như vậy. Nhưng mà, trước hết phải biết anh ấy có người yêu chưa cái đã.”
“Chưa… chưa có.” Tôi lẩm bẩm.
“Thật sao?” Nhật Vy mở to mắt. “Vậy tốt quá, tớ có cơ hội rồi.”
“Nhưng, nhưng mà…” Tôi ấp úng. “Nhưng mà, anh ta…”
“Tĩnh Tuệ! Em đâu rồi, có việc này!” Tôi còn chưa kịp nói, tiếng chị Quỳnh Diệp đã át đi.
“Vâng, em đây ạ.” Tôi vội vàng chạy tới chỗ chị. “Em xin lỗi, em lơ là quá.”
Thời gian cứ trôi. Chẳng mấy chốc, trời đã về khuya.
Tôi nằm trên giường, mắt mở thao láo, không tài nào ngủ được. Trong đầu tôi lúc này, là hai nhân cách đang đấu khẩu với nhau.
Nhân cách thứ nhất vừa khóc vừa nói:
“Cái bạn Nhật Vy kia trông vừa xinh vừa chững chạc, biết đâu tên khốn Mạc Khải Ân lại thích cô ấy thì sao? Hai người đó yêu nhau thì phải làm sao???”
Nhân cách thứ hai lạnh nhạt khoanh tay:
“Khóc lóc cái gì, trông khó coi chết được. Mà cho dù hai người đó có yêu nhau thật thì liên quan quái gì đến chúng ta, lo chi mệt.”
Ừ nhỉ, liên quan gì đến mình đâu.
Tôi thẫn thờ nhìn lên trần nhà. Rồi từ từ khép mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
“Này, cô tìm người dạy kèm khác đi, từ nay tôi không dạy cho cô nữa đâu. Bạn gái tôi không muốn thế.”
“Xin lỗi nhé Tĩnh Tuệ, cậu cũng hiểu mà, dù gì anh ấy cũng là người yêu tớ. Nếu anh ấy tiếp tục đến nhà cậu mỗi tối để hai người học cùng nhau, tớ thấy không ổn lắm.”
Gì, gì vậy?
Tôi sửng sốt nhìn Mạc Khải Ân và Nhật Vy đứng đối diện mình, tay trong tay với nhau. Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt không chút cảm xúc, nhưng lại mỉm cười khi nhìn người bên cạnh.
“Aaaa!!” Tôi bật người ngồi dậy, mồ hôi tuôn đầy trán. Xung quanh vẫn là những hình ảnh quen thuộc của căn phòng sắc tím, không có ai ở trước mặt tôi cả.
Hóa ra chỉ là mơ.
Nhưng mà, tôi bị ám ảnh đến mức đó sao?
Tôi vươn tay lấy chiếc điện thoại, bật lên. Bây giờ là bốn giờ năm mươi phút sáng. Còn mười phút nữa là báo thức reo.
Thôi vậy, cũng chẳng ngủ thêm được nữa.
Tôi bước xuống giường, bật đèn, đi đánh răng rửa mặt và chuẩn bị đồ đi học.
“A, suýt thì quên mất.” Tôi cầm lấy chiếc túi xách hoa hướng dương, cẩn thận bỏ vào trong cặp.
Tám giờ ba mươi lăm phút, tiếng chuông reo vang xuyên suốt khắp các dãy hành lang lớp học. Lớp trưởng hô cả lớp đứng lên chào giáo viên, sau đó thì mọi người ùa ra ngoài như bầy ong vỡ tổ.
Tôi lấy chiếc túi đan len màu vàng ra, tâm trạng hồi hộp và lo lắng đan xen. Không biết Lệ Chi có thích màu vàng không nhỉ? Không biết cô ấy có thích kiểu túi đan len không ta? Mọi thứ từ đầu tới giờ đều là do tôi tự mình phỏng đoán, chứ không hề biết cô ấy thực sự thích cái gì.
“Nhớ nhé.”
Tôi giật mình quay người lại. Nhật Vy đặt tay lên vai tôi, nháy mắt.
Giấc mơ hồi sáng lại xuất hiện trong đầu tôi.
“Ừm.”
Lệ Chi reo lên mừng rỡ khi nhận được món quà từ tôi. Cô ấy thích thú cầm chiếc túi không rời tay, đôi mắt cũng rạng rỡ như được các tia nắng chiếu vào. Trái tim bị treo lơ lửng của tôi nãy giờ, cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng buông xuống.
“Cậu thích là tốt rồi.” Tôi cũng cười. “Nó đẹp như cậu vậy á.”
“Cảm ơn cậu nhiều nha, tớ nhất định sẽ giữ gìn nó cẩn thận!”
Mà, nói mới nhớ, tôi có được cái túi này cũng phân nửa là nhờ công của Mạc Khải Ân.
“Có một người, hình như thích anh cậu thì phải.” Tôi lúng túng, không biết phải mở lời sao. “Cô ấy nhờ tớ hỏi cậu về tính cách, sở thích rồi thói quen của anh ấy á.”
“Nữa hả.” Lệ Chi bỗng xụ mặt, khóe miệng cũng hạ xuống.
“Sao vậy?” Tôi ngạc nhiên, cô ấy rất ít khi bộc lộ cảm xúc khó chịu trước mặt người khác, kể cả khi nói chuyện với tôi.
“Chậc, người thứ tư trong tháng này rồi đấy. Chả hiểu ông anh trai đầu đất của tớ có gì hay mà khối người mê như điếu đổ vậy. Không tiếp cận được ổng thì quay sang hỏi han tớ đủ kiểu, phiền chết được. Giờ còn lan tới làm phiền cả bạn tớ nữa.”
Lệ Chi nói xong thì ngừng lại một chút, lẩm bẩm vài câu chửi thề khiến tôi nghe mà mở mang tầm mắt. Hóa ra cô ấy cũng giống kẻ phàm phu như tôi, bị chọc cho điên lên thì cũng chẳng nể nang ai cả, cứ tưởng nữ thần như cô ấy thì không biết nói tục là gì chứ.
“Cậu nói với cô ta là, đừng mất công tìm hiểu làm gì, yên phận đi, còn lân la đến hỏi thăm nữa thì coi chừng tớ. Lão đó cấm tớ yêu đương, nên cũng đừng hòng được ăn mảnh.”
Đáng sợ thật. Uy lực này, không đùa được đâu, đúng kiểu “giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng” phiên bản live-action rồi.
“Mà nè,” Lệ Chi khôi phục lại trạng thái hân hoan. “Trưa nay lúc tan học cho đến một giờ chiều, sẽ có một trận so tài bóng chuyền giữa lớp 11AB với lớp 12AB đó! Đấu với khối mười hai luôn cơ, mong chờ thật.”
A.
Cũng khá lâu rồi, tôi không được xem thi đấu bóng chuyền nhỉ. Ít nhất là từ khi xuyên qua cho đến giờ.
Bóng chuyền, vốn là môn thể thao yêu thích của tôi. Tôi chơi không giỏi lắm, lại còn thường xuyên phạm lỗi nên cũng ít khi được tham gia các trận đấu chính thức hồi còn ở cuộc sống trước, thế mà không hiểu sao tôi vẫn có một niềm đam mê nồng nhiệt với nó. Ở trường cũ của tôi, thỉnh thoảng trong giờ ra chơi, dưới sân trường sẽ có các nhóm học sinh lên kèo đấu với nhau, cũng có khi Ban Giám Hiệu tổ chức giải bóng chuyền liên trường cho tất cả các lớp tham gia. Tôi không bao giờ vắng mặt ở bất kì trận đấu nào, luôn hò hét cổ vũ hết mình dù đó là lớp nào đi chăng nữa.
Có nhiều nơi, bóng chuyền không được chào đón cho lắm. Mọi người có thể chỉ tập trung vào bóng đá, bóng rổ hoặc cầu lông, mà quên đi sự hiện diện của bộ môn thể thao đồng đội tuyệt vời này. Dù sao thì, tôi cũng cảm thấy vô cùng biết ơn khi vẫn còn cơ hội được chứng kiến những trận đấu bóng chuyền mãn nhãn từ nay và về sau ở nơi đây.
“Bóng chuyền nam hay nữ vậy? Họ đấu ở đâu thế?”
“Nam, diễn ra ở nhà thi đấu á. Trưa nay hai đứa mình đi xem ha!” Lệ Chi chớp chớp mắt.
Tôi vui vẻ gật đầu, sau đó lại cùng cô ấy trò chuyện trên trời dưới đất đến hết giờ ra chơi, rồi cả hai tạm biệt nhau để về lớp.
Vừa đặt chân đến cửa lớp, tôi thấy cô gái với mái tóc xanh rêu đã đứng ở đấy từ bao giờ.
“Sao rồi sao rồi?” Nhật Vy lại mỉm cười, đôi mắt mở to trông chờ câu trả lời từ tôi.
Cô ấy cũng giống Lệ Chi một phần nào đó, gần như lúc nào chúng tôi chạm mặt nhau, trên khuôn mặt cô ấy cũng xuất hiện một nụ cười hòa ái.
Chỉ là, không hiểu sao nó lại không làm tôi thấy thoải mái như nụ cười của Lệ Chi, tôi đã thắc mắc vấn đề này từ lần đầu tiên trò chuyện với cô ấy cho đến giờ nhưng vẫn chưa tìm ra lời giải.
Có lẽ, đó chỉ là cảm xúc vu vơ của tôi mà thôi.
“Thực ra thì, Lệ Chi không nói cho tớ nghe thông tin gì về anh của cô ấy hết á.”
“Không phải hai cậu là bạn thân sao?”
“Thì đúng là vậy, nhưng mà…” Tôi bấm bấm ngón tay, cố gắng tìm từ ngữ phù hợp để giải thích. “Lệ Chi nói là, cô ấy khá phiền với những người tiếp cận cô ấy vì anh trai mình. Cho nên là, tớ xin lỗi nhé.”
Thật sự vô cùng xin lỗi cậu, cái này là tôi đã nói giảm nói tránh lắm rồi đó.
Chứ nếu thuật lại y xì lời của nhỏ bạn tôi nói thì, có khi cậu sẽ không nhịn được mà lao vào đánh tôi mất, hoặc đánh luôn cả Lệ Chi nữa cũng nên.
Nhật Vy nhìn tôi một lúc lâu, cô ấy vẫn duy trì nụ cười trên miệng. Một lát sau, cô ấy thở ra một hơi, rồi quay người đi về chỗ ngồi của mình.
“Ra vậy, tớ hiểu rồi. Cảm ơn cậu nhé.”
Trong một khoảnh khắc lướt qua, tôi chợt thấy nụ cười của cô ấy tắt hẳn, thay vào đó là khuôn mặt thâm trầm tỏa ra luồng khí lạnh. Ảo giác sao?
“Giờ này chị vẫn luyến tiếc chưa chịu vào học nữa hay sao mà còn đứng ở cửa lớp thế hả?”
Tôi run bắn người, không cần quay lại nhìn cũng biết đó là giọng nói của người giáo viên cấp bậc La Sát – cô Lam môn tiếng Anh. Tôi vội vàng nói xin lỗi cô rồi lao như bay về chỗ.
Hên quá, không bị cô phạt đứng nguyên tiết, kể ra học thật giỏi cũng có cái lợi. Từ sau cái lần trổ tài trên bảng ngày hôm đó, cô Lam đối xử với tôi tốt hơn hẳn.
Tiếng chuông kết thúc tất cả các tiết học của buổi sáng cuối cùng cũng vang lên. Tôi háo hức cùng Lệ Chi chạy đi mua đồ ăn trưa kèm mấy món ăn vặt, rồi líu lo nhảy chân sáo đến khu vực nhà thi đấu của trường.
“BỊCH! BỊCH! BỊCH!” Tiếng bóng đập xuống sàn vang khắp nhà thi đấu, phải công nhận nơi này rộng khủng khiếp. Tôi tròn xoe mắt nhìn ngó mọi thứ xung quanh, miệng liên tục “oa oa” đầy phấn khích.
Cái nhà thi đấu này, phải rộng gấp ba lần cái ở trường cũ của tôi là ít. Đã vậy, cơ sở vật chất cũng không phải dạng vừa đâu.
Lưới bóng chuyền, bóng rổ, cầu lông, bóng đá đều có đủ, trông cực kì xịn xò và chắc chắn. Nhà trường còn cung cấp bóng miễn phí, chỉ cần chơi xong trả lại cho bên quản lí là được. Quả nào quả nấy mới toanh, chất lượng thì khỏi phải bàn.
Lúc này ở nhà thi đấu cũng có khá đông người, đa phần là học sinh khối mười một và mười hai.
“Lệ Chi này, mọi người tới xem đông quá nhỉ. Hai đội thi đấu ngày hôm nay rất mạnh sao?” Tôi hào hứng.
“Hừm, tớ không rõ lắm. Bóng chuyền không phải là môn thể thao truyền thống ở trường chúng ta, cậu cũng biết mà, trước đây đa phần học sinh trong trường đều chơi bóng rổ. Cũng không hiểu vì sao dạo gần đây các anh chị khối trên lại có xu hướng chuyển sang chơi bóng chuyền, tính đến nay thì đây mới chỉ là trận đấu thứ ba thôi.”
Tôi trố mắt. Nghiêm túc đấy à?
Thôi rồi, mới chơi gần đây thì mong đợi được gì cơ chứ.
Lệ Chi vẫn nhiệt tình kéo tay tôi đi kiếm chỗ ngồi. Nhìn từ cửa ra vào thì chúng tôi ngồi ở phía bên phải, góc xéo khoảng 30 độ so với lưới. Lệ Chi nói với tôi, ngồi chỗ này sẽ tiện quan sát toàn bộ trận đấu, mà còn có thể cổ vũ cho đội lớp 11AB nữa.
“11AB là lớp của anh cậu nhỉ. Anh ấy có tham gia trận này không?” Tôi hỏi Lệ Chi, tay xé gói bánh bimbim.
“Chẳng biết nữa. Ảnh thông báo cho tớ về trận đấu thôi, chứ cũng không nói rõ là có tham gia hay không.”
“Vậy à.” Tôi có chút không muốn thấy anh ta xuất hiện ở đây, tôi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để đối mặt với người đó sau chuyện ngày hôm qua.
Bỗng nhiên, một người đàn anh đang cầm bóng đứng ở khu vực lớp 11AB nói to về phía cửa:
“Giờ mới đến, đội trưởng gì mà lề mề vậy mày?”
Tôi dời mắt sang, đơ người khi nhận ra một bóng hình quen thuộc.
Mạc Khải Ân, trong chiếc áo đồng phục thể dục của trường cùng chiếc quần thể thao ngắn màu đen.
Anh bình thản bước tới, và tôi không tránh được chạm mắt với anh, dù là ở trong cả biển người.