Chương 12: Thương hại
“Tự tin nhỉ, nhóc Cà Chua.” Tôi nghe tiếng Mạc Khải Ân đáp lại, giọng nói pha chút ý cười.
“Dĩ nhiên rồi, em là người chơi hệ có thực lực mà, phải tự tin chứ.” Tôi hí hửng bước tới bàn bán vé. “Mà này, nhóc Cà Chua là cái kiểu tên gọi gì vậy hả.”
“Là kiểu thấy sao gọi vậy.” Mạc Khải Ân thong thả đi phía sau tôi.
“Em muốn mua xu ạ.” Tôi nói với chị nhân viên đứng ở quầy vé, tay lục trong túi xách lấy xấp tiền ra.
“À, ở đây không còn đổi xu nữa á, mình mua thẻ để chơi nha em.” Chị ấy nói. “Em cầm thẻ quẹt vào các máy trò chơi nhé, mỗi lần chơi sẽ mất từ năm đến mười nghìn, tùy vào máy.”
“Ô, thế ạ.” Tôi ngạc nhiên. Nhớ lại ngày còn bé, ba mẹ tôi lâu lâu cũng dẫn tôi đến mấy khu vui chơi như thế này, và toàn phải đổi xu để nhét vào máy thôi. Giờ chuyển qua xài thẻ rồi cơ à, xã hội phát triển nhanh thật.
“Cô là người thời Văn Lang Âu Lạc mới đến hử? Có gì không hiểu cứ hỏi nhé, tôi sẽ phổ cập kiến thức về đời sống hiện đại cho.” Mạc Khải Ân đến đứng kế bên tôi, anh ta cúi người xuống, thì thầm vào tai tôi.
Tôi giật mình, theo phản xạ lập tức quay sang, giơ nắm đấm nhắm thẳng vào nguồn phát ra âm thanh. Mạc Khải Ân có lẽ cũng không ngờ đến việc tôi không nói câu nào liền động thủ, nên kết quả là ăn ngay một cú vào sống mũi.
Nhận thức được bản thân vừa làm một chuyện vô cùng kinh hãi, tôi vội vàng thu tay lại, cuống quýt nói xin lỗi anh ta.
“Chết chết, em xin lỗi, em xin lỗi, có đau lắm không?”
“Aida…” Mạc Khải Ân lấy hai tay ôm mặt, “Cô đúng là người tiền sử rồi, chứ người hiện đại văn minh không ai làm thế.”
“…Anh im đi.” Tôi lầm bầm. Xơi nguyên một cú đấm mà vẫn không ngậm được cái mỏ lại, hết thuốc cứu.
“Anh, anh có sao không ạ?” Giọng chị nhân viên vang lên, có phần gấp rút. Tôi quay sang nhìn chị ấy, thấy chị ấy cũng đang nhìn tôi, nhưng mà ánh mắt chị có vẻ hơi e ngại.
Tôi lặng lẽ ngẩng đầu, nhắm chặt mắt.
Chưa gì mà đã để cho người ta có ấn tượng xấu về mình rồi.
“Không sao.” Tôi nghe thấy Mạc Khải Ân nói với chị nhân viên. “Cho tôi một thẻ một trăm nghìn.”
“Vâng, anh đợi một lát ạ.”
Tôi vội nói thêm vào, “À, cho em nữa, giống với anh ấy.”
“Vâng thưa quý khách.” Khoảng mười lăm giây sau, chị nhân viên đưa ra hai tấm thẻ. “Của quý khách đây ạ.”
Tôi nhận thẻ, rồi rút ra tờ một trăm trong túi và đưa cho chị ấy. Thế nhưng, Mạc Khải Ân nhanh hơn một bước, anh ta đưa luôn tờ hai trăm nghìn đỏ chói.
“Tính luôn cho cô nhóc kia giúp tôi.”
“Vâng. Chúc quý khách có một buổi chơi vui vẻ.” Chị nhân viên cầm lấy, mỉm cười nói.
“Này này, anh làm trò gì vậy hả?” Tôi phát hoảng, cố gắng nhét tiền vào tay Mạc Khải Ân. “Em có tiền mà, trả cho em làm gì?”
Nhưng anh ta không nhận. Tôi cứ thế, cầm tờ tiền đứng như trời trồng, chẳng biết phải làm sao.
“Hồi nữa trả sau, giờ chơi đi kìa.” Mạc Khải Ân quay đầu nhìn tôi. “Cô tự tin lắm mà, phá đảo hết đi chứ. Còn nếu muốn ăn gì thì qua bên quầy vé hồi nãy, tôi gửi đồ ăn ở đó.”
“…Vâng.”
Trò đầu tiên chúng tôi chơi là “Kéo trâu bò”. Tôi quẹt thẻ vào máy, ngón tay thủ sẵn ở các nút chuẩn bị chơi. “Yay yayyy… Úi, aaaa, tuyệt!” Tôi nhanh chóng kéo được những con vật hạng nặng như trâu rừng, tê giác hay bò tót, thành công nhận về điểm số khá ấn tượng, tám mươi điểm. Tôi hào hứng thu thập một dây dài những chiếc vé màu đỏ tuôn ra từ máy, tích góp càng nhiều vé thì càng có khả năng đổi được những phần quà giá trị cao.
Tôi đắc ý nhìn Mạc Khải Ân. “Thấy sao? Sợ rồi đúng không?”
“Có lời khen.” Anh ta đáp, và cầm thẻ quẹt vào máy.
“Ting!” Sau năm phút, giao diện chính của trò chơi “Kéo trâu bò” hiện lên hai con số đỏ chói và cực kì nổi bật, 90.
“Chơi cái khác thôi.” Mạc Khải Ân rảo bước, sau khi đã nhận vé điểm tích lũy.
“Không thể nào, quá sức phi thực tế.” Tôi nhìn trân trân vào số điểm chín mươi trên màn hình. “Làm thế nào mà anh cái gì cũng giỏi vậy chứ hả, buff ảo quá rồi.”
“Cô cũng đâu tệ đâu.” Anh ta bình thản nói. “Bowling, chơi không?”
“Có, trò này em sẽ phục thù.” Tôi cao giọng đáp.
Bowling, hai chúng tôi bắt đầu chơi cùng một lúc, mỗi người năm lượt.
Vòng một, tôi đẩy ngã được bảy chai, Mạc Khải Ân tám chai.
Vòng hai, tôi được chín chai, Mạc Khải Ân vẫn tám chai.
Vòng ba, tôi được bảy chai, Mạc Khải Ân lại tiếp tục tám chai.
Vòng bốn, tôi được trọn vẹn mười chai, thế nhưng Mạc Khải Ân vẫn giữ nguyên số lượng như những lượt chơi trước.
Vòng cuối cùng, tôi được tám chai, và ông anh đứng chơi cùng tôi kia, cũng thế.
Tổng cộng tôi đẩy ngã được bốn mươi mốt chai, hơn Mạc Khải Ân một chai. Tuy thắng chung cuộc nhưng tôi lại chẳng thể nào vui nổi.
Cái người này… có một tình yêu mãnh liệt gì đó với con số tám hả?
Nhưng quan trọng hơn, làm sao anh ta có thể giữ nguyên số điểm trong năm vòng liên tiếp vậy?
Nếu thế giới này là một phần mềm giả lập và chúng tôi là những NPC, nhất định tôi sẽ hét vào tai người thiết lập phần mềm đó rằng, cái nhân vật đang đứng kế tôi đây, chắc chắn một trăm lẻ một phần trăm là BUG.
Không đợi tôi kịp bình phục lại sau những cú sốc liên tục ập đến từ nãy giờ, Mạc Khải Ân đã kéo tôi đi chơi những trò khác. Đấm bốc, đua xe, ném bóng, bắn súng, chung quy là xử đẹp hết mấy bộ môn cảm giác mạnh.
Chúng tôi dừng lại sau khi kết thúc trò chơi thứ mười. Tổng kết, tôi thắng Mạc Khải Ân năm trò, và đồng thời cũng thua anh ta năm trò còn lại.
“Ầy, huề mất rồi.” Tôi tặc lưỡi, muốn chơi thêm cái gì đó nữa để phân rõ thắng bại. Nhưng nhìn lại thì, thẻ của mỗi người giờ chỉ còn mười nghìn đồng thôi.
Tôi lượn qua lượn lại khu vui chơi, ngó nghiêng xem xét, cuối cùng dừng chân trước chiếc máy gắp thú.
Tôi xuýt xoa, mở to mắt nhìn đám thú bông xinh xắn nằm trong tủ kính. Sau năm giây đắn đo, tôi quyết định chọn gắp nhóc con Charmander, một chú Pokemon rồng lửa mà tôi rất thích khi xem loạt phim hoạt hình này hồi nhỏ.
“Bingo!” Tôi reo lên vui sướng khi thành công rinh được chú rồng màu cam đáng yêu đó về tay. Quay sang Mạc Khải Ân, tôi phấn khởi khoe chiến lợi phẩm vừa đạt được:
“Đỉnh chưa, còn không mau tôn bản cô nương lên làm sư phụ!”
“Quá đỉnh luôn.” Giọng nói hững hờ, không chút cảm xúc của quý ngài lạnh lùng họ Mạc kia lại xuyên ngang qua tai tôi. Tôi phát cáu, định tìm cách trả đũa thì thấy anh ta đang tập trung gắp thú, nên thôi tạm gác lại kế hoạch, đứng yên đấy nhìn anh ta chơi.
Tên này cứ mò mò cái gì màu đỏ đỏ ở phía góc cuối tủ, sau khi gắp được lên thì tôi mới biết đó là một quả cà chua.
…?
Khoan đã, cà chua?
“Được rồi.” Mạc Khải Ân cất lời, sau khi đã có trong tay cái quả cà chua nhồi bông kì dị kia. Anh ta quay sang nhìn tôi, rồi đưa nó cho tôi. “Cho đó.”
“…”
Giỡn nhau hả?
“Anh, thật sự coi em là cà chua đấy à?” Tôi nghiến răng ken két.
“Chậc.” Mạc Khải Ân vươn tay, kéo đường khóa dây được may dọc trên thân quả. Lúc này tôi mới để ý, cái thứ đồ chơi này còn có khóa kéo.
Lớp vỏ màu đỏ được mở ra, bên trong là một chú thỏ nhồi bông màu trắng tinh khôi đang nằm gọn thành một quả cầu nhỏ. Hai cái tai của chú, chính là lớp vỏ cà chua vừa được kéo khóa kia.
“Dễ thương quá.” Tôi chớp chớp mắt, tay không ngừng mân mê món đồ độc đáo này. “Sao anh biết được bên trong có con thỏ vậy?”
“Có biết đâu, tùy tiện mở ra thôi.”
Tôi im lặng.
Ông hai à, có thể nào đừng một câu phá vỡ bầu không khí đang tốt đẹp này được không.
“Qua quầy đổi quà đi kìa.” Mạc Khải Ân nói.
Tôi một tay ôm nhóc Charmander và cà chua nhồi bông, tay còn lại cầm mười mấy dây vé tích góp được trong suốt buổi chơi, lon ton đi theo anh ta đến quầy vé.
Trên bàn trưng bày quà tặng, tôi nhìn thấy một chiếc túi xách to gần bằng những chiếc túi tote tôi thường dùng đựng tài liệu, nó được đan bằng len với hai màu vàng tươi và trắng, bên hông túi còn có gắn một chiếc móc khóa hình hoa hướng dương.
Bỗng nhiên tôi nhớ đến Lệ Chi. Và nụ cười ấm áp như ánh nắng mặt trời của cô ấy.
“Chị tính giúp em số vé này với ạ.” Tôi đặt xấp dây vé lên bàn, nói với chị nhân viên. Bằng mọi giá, tôi nhất định phải đổi được chiếc túi đó về, để làm quà tặng cho người bạn thân nhất của mình.
“Để xem nào.” Chị nhân viên đặt vé vào máy đếm. Sau ít phút, chị ấy quay sang tôi, nói:
“1503 vé em nhé. Em muốn đổi món gì nè?”
Tôi ngó qua chiếc túi, thấy nó để bảng “3000 vé”.
Cảm xúc hụt hẫng bao lấy tôi. Tôi lướt mắt qua những món quà mà mình có thể đổi, nhưng chẳng có cái nào tôi thích cả. “Em, em…”
“Em em cái gì.” Giọng Mạc Khải Ân từ đâu vọng tới. “Cô quên luôn tôi rồi à.”
Vừa dứt lời, anh ta lại nói tiếp:
“Tôi có 1592 vé, gộp lại với cô chắc cũng đủ để đổi cái túi màu vàng kia đấy.”
“Hả… Sao anh biết em muốn đổi cái túi đó?” Tôi ngơ ngác.
“Cô nhìn nó suốt mấy phút không thèm chớp mắt, tôi cũng đâu mù.” Mạc Khải Ân lạnh nhạt đáp.
“À, thế hả.” Tôi ngại ngùng. “Gộp lại được á?”
“Ừm.”
“Amazing!” Tôi cười rạng rỡ. Chị nhân viên cầm lấy chiếc túi đưa cho tôi, tôi hạnh phúc ôm lấy nó vào lòng.
“Về thôi. Sắp chiều rồi, cô còn phải đi làm thêm nữa đúng chứ.” Mạc Khải Ân vừa nói, vừa cầm lấy mấy túi thức ăn lúc nãy gửi ở quầy vé.
Trong suốt quá trình chơi, chúng tôi đã giải quyết gần hết đồ ăn cũng như hai ly trà sữa, giờ chỉ còn lại một bịch bánh tráng trộn với một hộp mì Ý. Chơi mất sức nên nhanh thấy đói, do đó ăn được nhiều như vậy cũng không làm tôi quá bất ngờ.
Chúng tôi ra khỏi khu vui chơi và đi đến thang cuốn xuống tầng trệt. Trong lúc xuống, tôi nghe thấy tiếng thì thầm của hai cô gái ở đằng sau. Tôi đoán dựa qua giọng, chứ không quay đầu lại nên cũng không chắc lắm.
“Mày ơi, cái anh cao cao đứng trước tụi mình nè, đẹp trai kinh khủng khiếp.”
“Gì đỉnh vậy, nhìn mỗi cái lưng mà cũng biết được nhan sắc người ta như nào luôn?”
“Khùng hả má nội, nãy tao vô tình thấy được sườn mặt của anh ấy. Cam đoan với mày, mắt nhìn của chị đây còn tốt chán, đảm bảo đẹp trai.”
Tôi cứng họng, âm thầm liếc mắt sang nhân vật chính trong cuộc “đàm đạo” của hai cô gái kia. Các cô ấy nói khá nhỏ nhưng chuyện đó không thành vấn đề với đôi tai siêu thính của tôi, chỉ là không biết ông già này có nghe được không nhỉ.
Nể thật, đi đâu cũng trở thành người trong mộng của các chị em.
“Nhưng mà chắc hẳn cái chị tóc đỏ đi cùng anh í là người yêu ảnh rồi. Chị ấy cũng xinh phết chứ đùa.”
Tôi cứng người khi nghe thấy câu tiếp theo của một trong hai cô nàng. À thì chuyện khen mị xinh thì mị cũng cảm ơn, nhưng “người yêu ảnh” gì ở đây vậy hả??
Giờ sao ta, chẳng lẽ quay lại nói “tôi với anh này không phải người yêu gì hết, hai bạn nhầm rồi”?
Nhưng nếu nói vậy thì chẳng phải việc tôi nghe lén hai cô ấy nói chuyện sẽ bị bại lộ sao?
Tôi căng thẳng nắm chặt tay, lặng lẽ lia mắt sang Mạc Khải Ân một lần nữa. Anh ta vẫn không có phản ứng gì, thôi thì, tôi cũng im lặng giả ngu luôn.
Bầu không khí im ắng đó được chúng tôi duy trì đến khi ra tận ngoài bãi đỗ xe. Lúc này, Mạc Khải Ân mới lên tiếng:
“Mười hai rưỡi trưa rồi, cô muốn về nhà hay qua tiệm bà tôi luôn?”
“Hả, hả, dạ?” Tôi giật mình, nói năng lắp bắp. “Anh, anh nói gì cơ ạ?”
“Cô làm sao đấy?” Anh ta cau mày nhìn tôi. “Tôi nói, bây giờ là mười hai rưỡi trưa rồi, cô muốn về nhà hay qua tiệm bà tôi luôn?”
“À vâng, cho em ghé nhà cất mấy món đồ này, rồi qua HILAPUS ạ.” Tôi chỉ tay vào mấy con thú bông với chiếc túi xách hoa hướng dương. “Cũng trễ rồi, về nhà luôn em sợ ngủ quên mất.”
“Ờ. Mà nãy bị gì vậy, trông tôi đáng sợ lắm à?”
“Không, không ạ. Tại đang im lặng cái anh đột nhiên nói chuyện, là ai thì cũng bị dọa cho giật mình thôi.”
“Gan thỏ. Mũ bảo hiểm, đội đi.”
Tôi nhận lấy và đội vào, rồi leo lên chiếc moto đen đỏ của Mạc Khải Ân. Chờ tôi ngồi ổn định trên xe, anh ta khởi động máy, rồ ga phóng nhanh ra ngoài.
Khoảng bốn mươi lăm phút sau, Mạc Khải Ân dừng xe trước cổng nhà tôi. Tôi xuống xe, chạy vào mở khóa cửa, rồi để chiếc túi màu vàng cùng Charmander lên ghế sofa. Còn quả cà chua, không hiểu sao tôi thấy khá thích thú, dù sao cũng nhỏ gọn nên tôi quyết định mang theo nó đến chỗ làm luôn.
Đến HILAPUS, tôi tháo mũ bảo hiểm ra trả lại cho Mạc Khải Ân, thì nhận được hai túi bánh tráng trộn với mì Ý kia từ anh.
“Cầm vào để lát ăn vặt gì đó cũng được, tôi không ăn nữa đâu.”
“Em cảm ơn ạ. Ấy chờ tí, để em gửi lại tiền.”
“Không cần đâu.” Mạc Khải Ân đáp, rồi toan kéo tay ga phóng xe đi.
“Không cần cái gì mà không cần.” Tôi giữ tay anh ta lại, đồng thời nhét vào túi áo khoác của anh ta hai trăm năm mươi nghìn, rồi kéo khóa lên. Ừm, làm vậy cho nhanh.
“Đã bảo không cần mà.” Giọng Mạc Khải Ân đã bắt đầu mất kiên nhẫn. “Cô từng thấy ai dẫn người khác đi chơi mà để cho người ta trả tiền chưa?”
“Sao cũng được. Cứ sòng phẳng đi, cái gì ra cái đó.”
“Giữ lại đi.” Anh ta vẫn cố chấp.
“Thôi đi!” Tôi phát cáu. “Làm ơn đừng thương hại em nữa có được không hả?” Tôi nhớ về chuyện tối hôm qua, khi Mạc Khải Ân nói không cần nhận tiền dạy kèm của tôi, liền không kìm được mà nổi giận.
Đúng là tôi đang không có nhiều tiền, nhưng không đến cái mức phải để người khác ban phát mọi thứ miễn phí như thế.
“Con mắt nào của cô thấy tôi đang thương hại cô vậy?”
Tôi vô thức lùi lại. Sự lạnh lẽo cực độ này, nó khiến tôi mãi không thốt được nên lời.
Tôi đã quên mất nó, sau khoảng thời gian tiếp xúc, nói chuyện với Mạc Khải Ân. Anh dường như rất khó gần, nhưng thực chất vẫn luôn âm thầm quan tâm tôi, thực sự vô cùng ấm áp.
Thế nhưng, bây giờ mọi thứ như quay trở lại cái ngày mà chúng tôi gặp nhau lần đầu.
Sự bực bội.
Ghét bỏ.
Thờ ơ.
“Được, tùy ý cô.” Mạc Khải Ân nói xong, lập tức lái xe đi, để lại tôi vẫn còn đang hoảng loạn đứng đó.
“Mày vừa nói gì vậy…” Tôi lẩm bẩm, gục đầu xuống.
Quả cà chua nhồi bông rơi từ tay tôi xuống vệ đường, lăn lóc một hồi rồi nằm im.