Chương 11: Tôi đưa cậu về chỗ tôi ở
P/s: Truyện được đăng trên wattpad, ai đọc các web khác là tó=))
___________
Lê Vu An ánh mắt ngưng lại, không quá xác định thì thào, “bạn?”
Yến Sầm không sai không kém nhìn thẳng vào mắt y, hỏi lại, “Không được sao?”
“…”
Lê Vu An không có kịp trả lời, y chỉ thầm mặc niệm câu này trong lòng.
Đã từng có lúc, y cũng có rất nhiều bạn bè.
Từ khi gia cảnh lụi bại về sau, những người bạn kia gần như không qua lại với y nữa, huống chi tính cách trời sinh của y vốn có chút kiêu ngạo và lạnh lùng, lại thêm tận lực giữ gìn tôn nghiêm của bản thân ——
Thời gian trôi qua, hầu như không còn những người bạn ” thân thiết ” nữa, đa số chỉ là những mối quan hệ công việc.
Từng có một đoạn thời gian rất dài, Lê Vu An cảm thấy mình là người thất bại trong cả cuộc sống và công việc.
Cho đến khi Bùi Ý xuất hiện với thân phận “Will”, cho đến khi Bùi Ý mang theo Lâu Ương và những người khác vào làm đối tác——
Chỉ khi đó Lê Vu An mới thực sự hiểu được hai từ “bạn bè”.
Yến Sầm nhìn ra được ánh mắt Lê Vu An hơi ảm đạm, giọng nói ôn hòa kéo y từ suy nghĩ trở lại, “Làm bạn của cậu còn có tiêu chuẩn khắt khe gì sao? Nói cho tôi nghe một chút?”
Lê Vu An lắc đầu, “Không có, tôi chỉ không ngờ rằng Yến tổng luôn muốn kết bạn với tôi.”
“Bạn bè chỉ kết giao bên ngoài, không liên quan đến chuyện khác.” Yến Sầm nhìn đĩa hải sản được người phục vụ đẩy ra cách đó không xa, quyết định nhanh, “Đã như vậy, tôi coi như cậu đã đáp ứng.”
“Ah?”
Trong miệng Lê Vu An mơ hồ phát ra âm thanh, lập tức ngửi được mùi thơm nồng nặc của hải sản.
Người phục vụ bưng đĩa ra bàn cùng với chai rượu nho trắng rồi thân thiện giải thích, ” xin chào hai vị, đây là chai rượu quà tặng giới hạn hôm nay của nhà hàng chúng tôi, xin mời dùng.”
Yến Sầm không từ chối, “cảm ơn.”
Người phục vụ đi ra, Yến Sầm cầm chai rượu lên lắc hai lần, sau đó ngửi thấy mùi thơm của rượu, “Cảm giác vị cũng không tệ lắm, Vu An, cậu muốn uống một chút không?”
“…”
Lê Vu An có chút không biết phải làm sao trừng mắt nhìn, hiển nhiên bị cách gọi của Yến Sầm làm cho hoảng hồn.
Nụ cười trên môi Yến Sầm càng sâu, ” tôi chỉ lớn hơn cậu ba tuổi, nếu cậu đồng ý, về sau tự mình cũng có thể gọi thẳng tên của tôi.”
Trong câu chữ, phảng phất đều đã ngầm thừa nhận hai người đã trở thành ” bạn bè “.
Yến Sầm không cho Lê Vu An cơ hội phản bác, nên cũng không tiếp tục dừng lại ở chủ đề này nữa, “tôi lúc nữa còn phải lái xe, rượu này không uống cũng đáng tiếc. “
“Ah…vậy để tôi uống đi.”
Lê Vu An trì hoãn đáp lại.
Ngắn ngủi mấy giây, y cảm thấy toàn thân nóng bừng và cần gấp một chút rượu lạnh để hạ nhiệt.
Yến Sầm chủ động rót cho y một ly, lại ra hiệu, “Ăn đi, hải sản ở nhà hàng này hôm nay mới nhập về con rất tươi, ăn nhiều một chút.”
Lê Vu An làm bộ ung dung uống non nửa ly rượu nho khai vị, sau đó gắp mấy con sò điệp, nhưng khóe mắt lại không khỏi liếc nhìn đĩa hải sản——
Bên cạnh bàn tay còn có một con tôm biển nhìn rất ngon, chỉ có điều bốc hơi nóng, còn dính nước sốt, thoạt nhìn rất khó bóc và thậm chí có thể dễ dàng bị bẩn ngay cả khi đeo găng tay.
Yến Sầm bắt được ánh mắt Lê Vu An, cười thầm một tiếng.
Hắn đeo chiếc găng tay dùng một lần ở mép bàn, gắp ba con tôm cùng một lúc, cho vào tô sạch rồi bắt đầu từ từ bóc vỏ, như thể hắn không cảm nhận được hơi nóng còn sót lại trên chúng.
“…”
Lê Vu An nhỏ giọng húp một ngụm nước trong con sò, không ngờ Yến Sầm ra tay lại “hào phóng” như vậy.
Y đang do dự có nên nhân cơ hội bóc tôm lấy hai con để thỏa mãn cơn nghiện hay không, kết quả Yến Sầm đối diện, đưa ra ba con tôm đã bóc vỏ, “Ăn đi, nhìn cậu thèm nhưng lại không muốn động tay.”
Lê Vu An có chút nóng mặt, vô ý thức biện minh cho mình, ” tôi không lười động tay, chỉ là tôi không quá thích ăn mấy món này thôi.”
Yến Sầm nhíu mày, nhưng cũng không vạch trần lời nói dối vụng về của y, “Vậy cậu ăn thử đi, nếu cậu thấy ngon thì tôi sẽ bóc vỏ, tổng cộng chỉ có mấy con tôm thôi, cậu đừng bóc, tránh làm bẩn tay.”
Ánh mắt Lê Vu An rơi vào miếng thịt tôm đã được bóc vỏ sạch sẽ, dường như y cảm nhận được vị ngọt của nó trước khi ăn.
“Nhân lúc còn nóng hãy ăn đi.”
“…cảm ơn.”
Lê Vu An đè xuống những ý nghĩ ngọt ngào trong lòng, dùng đũa gắp lên nghiêm túc nếm thử.
Rất ngọt và tươi, thậm chí còn ngon hơn mong đợi.
Y nhịn không được, trực tiếp cắn một nửa con tôm vào trong miệng, phồng má ăn đến vui sướng, trong lúc nhất thời quên mất ngụy trang bên ngoài.
Yến Sầm đối diện nhìn thấy y thích, không nói gì, chỉ là động tác bóc vỏ tôm trên tay lại nhanh mấy phần.
Hai ngày này, mỗi khi Lê Vu An có chút thời gian rảnh rỗi, y đều nghĩ đến thái độ của An Dương đối với y bao năm qua, còn có mối quan hệ trước mắt không cắt không đứt, thêm cả quan hệ thân thích khiến y tâm phiền ý loạn, gần như không tâm để ăn bữa tối.
Nhưng không biết tối nay đã xảy ra chuyện gì, sau khi ăn món hải sản mình yêu thích, Lê Vu An thực sự cảm thấy có chút no nê thoả mãn.
Bữa tối nhanh chóng kết thúc.
Yến Sầm cầm giấy ướt lau tay, “Ăn no chưa?”
Lê Vu An nhớ tới phần lớn đồ ăn trên bàn đều đã vào bụng mình, ngượng ngùng gật đầu, “Ừm, yến tổng…”
Hai chữ xưng hô vừa ra khỏi miệng, y liền khựng lại, phải mất hai giây mới hơi mất tự nhiên mà thay đổi lời nói, “Yến…Yến Sầm, hôm nay tôi mời anh bữa này, anh chớ giành với tôi.”
Không lạ có ý tốt.
Yến Sầm nghĩ nghĩ, không từ chối, “được, vậy lần sau có cơ hội tôi lại mời cậu.”
Hắn gần như đã hiểu tính cách thực sự của Lê Vu An, tuy đã rèn luyện qua nhiều năm nhưng tính kiêu ngạo từng có vẫn còn ẩn giấu bên trong.
Tuy tôn trọng người khác nhưng vẫn có một số cách nhỏ để giữ thể diện.
Tính cách và hành vi như vậy vừa chân thực vừa đáng yêu.
Hơn nữa, nếu họ chiêu đãi nhau như thế này, cơ hội gặp nhau của bọn họ sẽ tự nhiên tăng lên.
Nghe thấy Yến Sầm không từ chối, trong lòng Lê Vu An có chút thả lỏng, “Vậy đi thôi?”
“Được.”
Hai người đi xuống tầng, thuận lợi trả tiền.
Vừa ra khỏi cửa, trong đêm gió lạnh đánh tới.
Có lẽ bởi vì uống hơn nửa chai rượu, nguyên bản Lê Vu An cảm thấy có chút nóng bức bỗng nhiên rùng mình.
Yến Sầm có đôi mắt sắc bén nhìn thấy cảnh này, mi tâm cau lại, ” gió lạnh ùa về rồi? tôi đưa cậu về.”
“Anh đưa tôi về?” Lê Vu An chợt nhớ tới một chuyện, do dự hai giây cự tuyệt, “Không cần đâu, tôi bắt taxi về là được.”
Yến Sầm không đồng ý, ” Chúng ta là bạn bè, cậu mời tôi đi ăn tối, tôi chở cậu về cũng không phải chuyện quá đáng? lên xe đi, kẻo bị cảm lạnh.”
Vừa dứt lời, Yến Sầm liền vỗ nhẹ bả vai Lê Vu An.
Vỗ nhẹ vào bả vai, không có bất kỳ hành vi dư thừa nào, rất lịch sự, rất lễ phép, giống như sự thúc giục bình thường giữa những người bạn.
“…”
Lê Vu An đột nhiên cảm thấy toàn thân gần như cứng đờ tại chỗ, khi tỉnh lại, Yến Sầm đã dẫn đầu đi về phía bãi đậu xe.
Y thừa dịp lúc đối phương không để ý, y giơ tay ấn trái tim đang đập thình thịch của mình, bất đắc dĩ đi theo.
—— lạch cạch.
Cửa xe đóng lại.
Yến Sầm khởi động xe, hỏi người bên cạnh, “cậu sống ở đâu?”
Lê Vu An do dự một chút, ăn ngay nói thật, ” Nếu tiện thì đưa tôi đến công ty Lê Minh là được, ở tòa nhà thương mại B trên đường Xuân Dương.”
Yến Sầm khó được giật mình một giây, hỏi lại, “cậu ở trong công ty?”
Lê Vu An cụp mắt, đưa tay che miệng, ” Tôi vẫn chưa tìm được nhà thích hợp, ở khách sạn rất phiền phức, hai ngày nay tôi vẫn ở đó.”
Qua nhiều năm, y đã quen với việc tiết kiệm tiền khi không cần thiết.
Tài sản ban đầu của nhà họ Lê không nhiều, nhưng do kinh tế khủng hoảng nên gần như toàn bộ đã được bán để lấy tiền phòng trường hợp khẩn cấp, ngôi nhà còn lại được đứng tên An Dương, và có thể nó sẽ được đứng tên của Bùi Hoán trong tương lai.
Lê Vu An biết quan hệ mẹ con giữa mình và An Dương đã định sẵn là không bao giờ quay lại được nữa, nếu muốn cắt đứt mọi thứ trong quá khứ, y nhất định phải dọn ra ngoài sống tự lập.
Yến Sầm nghe được sự cô đơn trong lời nói của Lê Vu An, nhớ lại những gì mình tận mắt nhìn thấy ở bữa tiệc sinh nhật lần trước, không tiếp tục hỏi truy hỏi mà chỉ nói “được” rồi khởi động xe.
…
Nửa giờ sau, xe đậu ở tầng dưới của công ty.
Lê Vu An chịu đựng men say trong cơ thể, liếc mắt nhìn thời gian, lúc này mới hơn tám giờ, ” đến đây thôi, chỗ này tôi có thể đi lên.”
Y một bên thấp giọng nói, một bên chậm rãi tháo đai an toàn, nội tâm dâng lên một loại bí ẩn không bỏ được.
Suy cho cùng, một khi xuống xe y sẽ lại phải đối mặt với cảnh cô đơn vào ban đêm, khiến y khó có thể không có những suy nghĩ lung tung vào ban đêm.
Nhưng Yến Sầm không dừng lại ở đó, mà còn đậu xe ở bên ngoài bãi đỗ xe, để ra vào thuận tiện hơn.
Lê Vu An khẽ gật đầu, theo lễ phép nói, “Cảm ơn anh đã đưa tôi về, đáng lẽ tôi nên mời anh lên uống một tách trà, nhưng vào lúc này…”
Câu nói này vốn là một lời từ biệt, nhưng Yến Sầm dường như cho là thật, không chút nghĩ ngợi liền trả lời, “Có thể.”
“…”
Yến Sầm tháo đai an toàn, cười đáp ứng, “Mới tám giờ, vậy làm phiền niên đệ.”
Tiếng xưng hô cuối cùng vang lên, ý cười đặc biệt rõ ràng.
Lê Vu An màng nhĩ run run, trong xe không gian mờ mịt chỉ che đi vành tai đỏ bừng, y giả vờ khô miệng ho khan, “Vậy…vậy đi lên thôi.”
Dù sao thì cũng là ở công ty, cũng không có phòng riêng như ký túc xá cá nhân.
Trò chơi Bình minh toạ lạc tại một toà nhà thương mại trên đường xuân dương, niên đại đã có chút lâu đời, hai tòa nhà cao tầng liền kề về đêm đặc biệt yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có nhân viên tăng ca của các công ty khác, chỉ còn có bảo vệ ở tầng dưới.
Lê Vu An là một trong những ông chủ trong công ty, bảo vệ nhìn thoáng là nhận ra y.
Khi đưa Yến Sầm vào sảnh tầng một, y trực tiếp đi qua mà không cần đăng ký.
Lê Vu An lấy thẻ ra vào từ trong túi áo khoác, quẹt nhẹ vào máy rồi chỉ vào lối vào trong cùng.
” Nhân tiện, lát nữa anh có thể ra ngoài bằng lối đó, đó là lối ra một chiều không cần thẻ.”
Yến Sầm nhìn theo chỉ dẫn của y, nghiêm túc đáp: “Được, tôi nhớ rồi.”
Bởi vì chỉ có một thẻ ra vào nên Yến Sầm phải đi sau y.
Hai người chỉ chênh lệnh nhau hơn một cái đầu, Lê Vu An có thể cảm nhận được phía sau bình tĩnh áp chế độ cao, khiến y có một loại cảm giác muốn ngả người ra sau.
Yến Sầm chỉ đi theo Lê Vu An mấy bước, từ góc độ nhìn xuống chỉ có thể nhìn thấy đuôi tóc mềm mượt của Lê Vu An ngoan ngoãn đến mức suýt chút nữa chui vào trong áo lông.
“…”
“…”
Hai người đều mang tâm tư khác nhau trầm mặc hai giây.
May mắn thay, kiểu tiếp xúc “cá nhân” này chỉ kéo dài trong thời gian ngắn, hai người thành công vượt qua máy kiểm soát truy chật hẹp và đi thang máy lên tầng đến cửa ” trò chơi Bình Minh”.
Đèn ở hành lang đã được bật lên, từ bên ngoài nhìn vào thì tối tăm và cô tịnh.
Lê Vu An dường như đã thích nghi với môi trường như vậy, trước cánh cửa thủy tinh đóng chặt y nhập mật khẩu khóa cửa đơn giản nhất – 0000, mở cửa bước vào.
Y cẩn thận từng li từng tí sờ soạng mở đèn lên, nói với Yến Sầm ngoài cửa, “ở đây có hệ thống sưởi trung tâm thương mại cho toàn bộ tòa nhà, vào thời điểm này trong đêm có thể hơi lạnh.”
“Không sao.”
Yến Sầm không sợ lạnh, đổi giọng hỏi thăm, “Phòng vệ sinh ở đâu? tôi muốn đi.”
“Đi ra ngoài rẽ phải.” Lê Vu An chỉ phương hướng, lại đổi giọng nói, ” Văn phòng của tôi ở tầng hai, lát nữa anh có thể lên đó, tôi đun nước pha trà cho anh trước.”
Yến Sầm vẫn như cũ nghiêm túc đáp lại, “được, đã biết.”
Lê Vu An nhìn Yến Sầm đi xa, quay người lại phát ra một tiếng cười không tự chủ được, vội vàng bịt miệng lại vì sợ bị nghe thấy, nhưng vẫn nhanh nhẹn bước lên cầu thang.
Vài phút sau, Yến Sầm quay lại, mỗi tay cầm hai lon bia.
Lê Vu An nhìn thấy lon bia trên tay hắn, động tác châm trà chậm lại, “Bia?”
Yến Sầm lắc lắc hai lon bia trong tay, cũng không gạt y, ” Ra khỏi thang máy tôi thấy máy bán đồ uống ở hành lang nên ghé qua nhìn xem, không ngờ chỗ này thế mà có bán bia.”
” Lúc trước cậu uống hết rượu nho trắng ở nhà hàng, tôi sợ cậu chưa đã ghiền nên đã mua bốn lon.”
Nói xong, hắn đặt bốn lon lên trên bàn trà.
Lê Vu An nghĩ nghĩ, không có từ chối, “Ừm, vậy để tôi uống đi.”
Kỳ thực y không nghiện rượu, nhưng mấy đêm nay y dễ buồn bực, mất ngủ nên cần một ít cồn để làm y quên hết mọi ưu phiền vào giấc nhanh hơn.
Nếu Yến Sầm đã mua cho y, y cũng sẽ không phải chạy ra ngoài mua nữa.
Yến Sầm nhìn nước sôi y vừa đun, ra hiệu, ” tôi uống trà với cậu, lát nữa tôi phải lái xe.”
“Được.”
Lê Vu An lấy bộ trà đã lâu không sử dụng ra, rửa sạch bằng nước nóng, sau đó thực hiện quá trình pha trà một cách ngắn gọn.
Yến Sầm ngồi bên cạnh cảm thấy thú vị, “Bộ này động tác nhìn rất thành thạo.”
Lê Vu An đưa cốc trà nhỏ vừa rót ra, mang theo một tia hồi ức, ” cha tôi luôn bảo tôi đi theo ông ấy, học hỏi những điều ông ấy nói sẽ có ích ở nơi làm việc sau này.”
Có lẽ chính vì nhớ đến “cha” trong ký ức nên trên khuôn mặt lạnh lùng của Lê Vu An cuối cùng cũng lộ ra một chút tình cảm gia đình và sự ấm áp, y bắt đầu nói nhiều hơn.
” Nhưng trước đây tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện, luôn cảm thấy những thứ này đều là chỉ có người lớn mới làm, mỗi lần tôi cũng chỉ có thể học được một ít.” Y dừng một chút, nhỏ giọng, “Về sau cha tôi đột nhiên qua đời, tôi phải học cách đương đầu với những buổi xa giao ngoài xã hội trong kinh doanh, và rồi tôi phát hiện ra—— “
“Thuốc lá, rượu, trà, thiếu một thứ giống như đều không được.”
Mấy năm này, Lê Vu An đều dính toàn bộ.
Yến Sầm một tay mở một lon bia, đưa tới, “Nếu như Lê tổng còn ở đó, hẳn là sẽ rất vui mừng, cậu còn trẻ như vậy có thể chèo chống cả một công ty.”
“…”
Lê Vu An sững sờ, không quá xác định, “Được sao?”
Trước khi gặp được Bùi Ý và dự án “Mạt Vụ” trong tay, trò chơi Bình Minh gần như đã là nỏ mạnh hết đà, y tìm thử mọi cách, nghe vô số lời chế giễu và coi thường, nhưng dường như y chưa bao giờ nhận được một lời tán thành công nhận.
Yến Sầm nhìn ra trong đáy mắt y chợt lóe lên một tia không tự tin, lặp lại tán thành, ” Đương nhiên, trước khi G.M chính thức đầu tư, chúng tôi đã nghiên cứu xu hướng phát triển của trò chơi Bình Minh trong hai năm qua.”
“lúc cậu tiếp quản, bản thân nó đã ở trong cục diện sắp phá sản, đại thế đã mất.”
“Trong khi cậu không hiểu bất cứ cái gì về đầu tư và thị trường, cậu vẫn có thể duy trì công ty đến bây giờ là rất tốt.”
“Nếu đổi thành người khác tiếp quản trò chơi Bình Minh, nói không chừng nó sẽ không còn.”
“Vu An, so với đại đa số bạn bè cùng trang lứa, cậu đã rất ưu tú rồi.”
Lời khen ngợi của Yến Sầm không phải là giả mà là một phân tích chắc chắn, đã biến những nỗ lực trong nhiều năm của Lê Vu An thành hiện thực.
Giọng nói dịu dàng ôn nhu tràn ngập trong trái tim Lê Vu An.
Trong mắt Lê Vu An tràn ngập niềm vui hiếm có, nhưng y hết lần này đến lần khác nhịn xuống.
Y che đập đi cảm xúc trong mắt cầm lên lon bia uống hơn phân nửa, lại cẩn thận tỉ mỉ rót thêm trà cho Yến Sầm, lúc này mới ong ong biểu đạt ra một câu, “cảm ơn.”
Yến Sầm nghe thấy tâm tình người trước mắt thay đổi, khóe miệng nhếch lên uống trà, “Trà này rất thơm.”
Lê Vu An thuận thế nói tiếp, “Ừm, mấy năm trước tôi vô tình thu mua được từ một lão nông trồng trà, nếu thích thì sau này có thể lấy.”
“Không được, cậu giữ đi.”
Yến Sầm lắc đầu, thừa dịp cảm xúc Lê Vu An chưa hạ xuống nói, ” Nếu lần sau tôi thèm, tôi lại tới chỗ cậu uống.”
Lê Vu An nhớ tới hai người có quan hệ ” bạn bè”, vẫn còn có chút lâng lâng có cảm giác không chân thật, y vội vàng uống hai ngụm bia, cố gắng làm dịu đi dòng suy nghĩ sôi sục trong lòng.
Yến Sầm thuận miệng hỏi, “cậu nhờ người môi giới tìm nhà sao?”
Lê Vu An khẽ gật đầu, “Ừm, chiều hôm qua đi xem hai căn, không phù hợp cho lắm.”
Y không để ý những khúc mắc trong lòng, chỉ đơn giản nói, “nghe người môi giới nói, khoảng thời gian này tìm nhà hơi khó, đoán chừng phải cần một khoảng thời gian.”
Yến Sầm như có điều suy nghĩ gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
Lê Vu An không giỏi tìm chủ đề, hai người im lặng một lúc, vẫn là Yến Sầm hỏi trước, “Là bạn bè, cậu cũng không có cái gì muốn hỏi tôi sao?”
Hắn đoán được sâu trong nội tâm Lê Vu An rất câu nệ, bổ sung một câu, “Hỏi cái gì đều được.”
Lê Vu An nghe thấy lời này, tính thăm dò mở miệng, ” Sau khi tốt nghiệp anh không phải ra nước ngoài lập nghiệp sao? Tại sao năm nay lại nghĩ đến việc trở về?”
Yến Sầm không ngờ y mở miệng hỏi lại liên quan đến công việc, hắn bất đắc dĩ mỉm cười, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích, “công ty bên nước ngoài đã rất ổn định, còn có tổng giám đốc bên đó quản lý.”
“Nghiêm túc mà nói, về nước cũng có ba nguyên nhân.”
“Đầu tiên là bởi vì tôi muốn mở rộng kinh doanh đầu tư trong nước. Suy cho cùng thì việc kinh doanh cũng không quá lớn.”
“Thứ hai là bởi vì Việt Minh cùng Bạc gia bên kia xảy ra chút vấn đề, lúc này G.M thành lập chi nhánh ở trong nước, có thể coi là một trong những lối thoát của cậu ấy.”
“Về phần thứ ba này ——” Yến Sầm đột nhiên dừng lại, giống như đang thả mồi câu cá.
Lòng hiếu kỳ của Lê Vu An bị hắn câu lên, nhịn không được hỏi, “cái thứ ba là gì?”
Yến Sầm hiện lên ý cười, lại có chút bất lực, ” người lớn trong nhà vốn có chút tính bảo thủ, bọn họ sợ tôi ở nước ngoài lâu dài, cuối cùng gọi điện muốn tôi phải về gấp.”
“…”
Lê Vu An không ngờ tới thế mà lại là đáp án này, yên lặng tiêu hóa trong chốc lát.
Ánh mắt của y nhìn qua nhìn lại giữa Yến Sầm và lon bia, lợi dụng tiếng lon bia khui ra thấp giọng hỏi, ” vì sao người lớn trong nhà lại thúc giục anh? anh ở nước ngoài có người yêu sao?”
Mấy chữ cuối cùng, gần như mập mờ ở trong miệng.
Lê Vu An biết mình đặt câu hỏi có chút vượt quá giới hạn, nhưng không kềm chế được mà hỏi.
Thấy chủ đề đã chuyển sang hướng mình mong muốn, Yến Sầm lại uống một hớp nước trà, “Không có, giống như Bạc Việt Minh, sau khi tốt nghiệp tôi bận rộn với sự nghiệp của mình, không có hứng thú để thiết lập một mối quan hệ với người khác.”
“A, tôi còn tưởng anh xuất sắc như thế…rất được hoan nghênh, hẳn là trải qua không ít chuyện yêu đương.”
Lê Vu An nói xong câu đó, liền hận không thể cắn đầu lưỡi mình.
Yến Sầm khẽ đẩy kính, dưới tròng kính càng lộ ra vui vẻ, hắn tiếp tục dẫn dắt chủ đề, “Người lớn trong bóng tối có thúc giục mấy lần, nhưng cách đây một thời gian tôi đã tìm được lý do để ngăn cản.”
Lê Vu An vừa căng thẳng liền uống mấy ngụm bia, càng uống càng say, “Lý do?”
Yến Sầm tùy ý nâng chén trà lên, tựa hồ đang uống trà, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Lê Vu An.
Thẳng đến khi nước trà chậm rãi vào cổ họng, hắn mới nois, “Bởi vì tôi nói, năm nay đoán chừng là không kịp, sang năm nhất định tranh thủ tìm đối tượng.”
Trước kia là từ chối, nhưng hiện tại xem ra, giống như cũng không phải là không thể.
“…”
Lê Vu An dùng lực mạnh đến nỗi lon bia sắp chạm đáy phát ra tiếng “rắc”.
Y không dám suy nghĩ sâu xa, huống chi là ở lại chủ đề này quá lâu, y giả vờ bình tĩnh rót thêm trà vào chén cho Yến Sầm, tuy nhiên đầu óc y quay mòng mòng, tay run lên, trà tràn ra ngoài.
Yến Sầm nhịn không được đùa y, “Nghĩ gì thế? Không quan tâm sao.”
Lê Vu An vội vàng đặt tách trà xuống, rút ra hai chiếc khăn giấy lau nhẹ, nhưng cũng không nói ra sự thật, “…Tôi hơi say, tay run.”
Vừa nói, y lập tức đổi chủ đề, “Trà này lượng phat ít với nhạt, thích thì cũng có thể uống thêm, nhưng buổi tối sẽ không ngủ được.”
Yến Sầm đặc biệt hợp tác với tâm tư nhỏ của y, vừa uống trà vừa đổi chủ đề.
…
Hai người trò chuyện, có lúc có lúc không, cho đến khi đồng hồ điện tử trên tường nhảy lên chín giờ, Yến Sầm thấy đã muộn thì dừng lại: “Muộn rồi, tôi nên về thôi.”
Nếu trì hoãn lâu hơn, e rằng đối phương sẽ thấy bất tiện.
Đáy mắt Lê Vu An tản ra một tia men say không rõ ràng, cố gắng khắc chế khẽ gật đầu.
Có lẽ vừa rồi là do tác dụng của việc hoà trộn rượu nho trắng và bia khiến y say và hơi buồn ngủ, y chỉ sợ làm xấu mặt mình trước mặt Yến Sầm nên không ngừng ép mình tỉnh táo.
Trừ cái đó ra, y cũng không sẵn lòng để đối phương ở lại.
Yến Sầm nhìn ra y đang dần dần say, hậu tri hậu giác ảo não, ” đãng nhẽ tôi không nên cho cậu uống rượu với bia, cậu thấy khó chịu sao? ban đêm ở chỗ này sẽ không thoải mái? Nếu không…”
“Không sao.” Lê Vu An từ chối, “Không có chuyện gì, anh đi về trước đi, về quá muộn lái xe cũng không an toàn.”
Yến Sầm còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại nhớ đến kiêu ngạo và lòng tự trọng ẩn giấu sâu bên trong của Lê Vu An, cuối cùng lựa chọn tôn trọng lựa chọn của đối phương.
“Vậy tôi đi trước, có rảnh gặp lại.”
“Ừm, gặp lại.”
Lê Vu An đứng dậy nhìn Yến Sầm rời đi, trong lòng càng thêm rầu rĩ.
Khi bóng dáng đối phương hoàn toàn biến mất ngoài cửa, y mới để cơn say và cơn buồn ngủ thoát ra khỏi vỏ bọc, không còn sức lực để ý đến bất cứ điều gì nữa, chỉ ngã oặt xuống ghế sô pha.
Yến Sầm rời đi, dường như cũng mang đi ấm áp đi theo.
Sự cô đơn và đau đớn mấy ngày nay dưới sự thôi thúc của cơn say lại duỗi ra những xúc tu, chiếm giữ toàn bộ trái tim của Lê Vu An dày đặc đến mức khiến y khó có thể tìm được cơ hội để thở.
Lê Vu An nhặt áo khoác của mình lên, dùng đầu áo khoác che thân, nhắm mắt lại, không nhìn hết thảy xung quanh, tựa như điều này có thể làm dịu đi nỗi buồn trong lòng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Tưởng chừng như chỉ mới năm sáu phút trôi qua mà dường như dài như cả thế kỷ.
Tiếng bước chân lại vang lên.
Lê Vu An cố gắng ngước đôi mắt đau nhức của mình lên, nhưng sau đó lại cho rằng mình nghe nhầm, tiếp tục khép mình vào thế giới của riêng mình.
– –
Yến Sầm một lần nữa bước vào cửa, hắn nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trong văn phòng——
Không có thêm chăn gối, Lê Vu An chỉ đắp áo khoác, cuộn tròn trên chiếc ghế sô pha nhỏ.
Y quay mặt về phía sau ghế sofa, giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó, hoặc có lẽ y đã tìm được cảm giác an toàn mà mình muốn theo cách này.
Yến Sầm nhíu mày, chậm rãi đến gần, liếc nhìn chiếc ghế sofa đơn nơi lúc nãy mình đã ngồi, quả nhiên, hắn nhìn thấy chiếc điện thoại mà mình vô tình bỏ lại.
Yến Sầm không rảnh đi lấy điện thoại, chỉ tới gần Lê Vu An trên ghế sô pha, vô cùng dịu dàng mà khom lưng, “Vu An?”
Hắn cẩn thận từng li từng tí kéo chiếc áo khoác không chạm tới đầu ra, như sợ làm phiền Lê Vu An đang ngủ.
Nhưng chuyện xảy ra dưới lớp áo khoác cũng nằm ngoài dự liệu của Yến Sầm.
Lê Vu An không ngủ, mà hoảng hốt mở mắt vì động tác kéo áo khoác, nước mắt do rượu và sự cô đơn vẫn vô thức chảy trên mặt.
“…”
“…”
Bốn mắt nhìn nhau.
Lê Vu An trong lúc nhất thời không biết đâu là hiện thực, hay chỉ là do mình say rượu chìm vào giấc ngủ rồi tạo ra giấc mơ.
Y cứ như vậy ngây ngốc mà nhìn chằm chằm Yến Sầm một lúc lâu, sau đó nói nói với một tia cảm xúc mà mình không biết, “… Học trưởng.”
Lại là câu xưng hô này, lại là hai chữ này.
Một cơn đau đớn tràn vào trong lòng Yến Sầm, giống như bị kim đâm, không đau mà lại sắc bén.
Lý trí của hắn bị đau lòng lấn át, kiềm chế bị xúc động, hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt mà Lê Vu An không kịp lau đi, “vì sao lại khóc?”
“…”
Lê Vu An không trả lời, nhưng y xác nhận đây là mộng.
Suy cho cùng, Yến Sầm ngoài đời sẽ không làm như vậy với y.
Cơn say đã lẫn áp ý thức, y nhắm vào ” giấc mơ” trước mặt, những cảm xúc không còn nơi nào để trút bỏ trong nháy mắt đã tìm được lối thoát.
Lê Vu An mím môi, dùng giọng điệu ủy khuất mà y chưa từng dùng khi tỉnh táo, “vì sao…”
Yến Sầm nói tiếp âm thanh càng ôn nhu lưu luyến, “Cái gì?”
“Tại sao bọn họ đều chỉ muốn Bùi Hoán? Tại sao lại không chọn tôi?”
“…”
“Tại sao…tại sao tôi lại không có nhà?”
“…”
“Quá lạnh, tôi không muốn ngủ ở chỗ này, tôi cũng muốn về nhà đi ngủ.”
Lê Vu An thì thào, cực lực kìm nén giọng nghẹn ngào so với gào khóc càng làm cho người ta tan nát cõi lòng.
Yến Sầm hít một hơi thật sâu, gần như không có bất cứ chút do dự nào liền đem y từ trên ghế sô pha bế lên.
Trọng lượng nhẹ hơn tưởng tượng.
Lê Vu An giật mình vì cảm giác không trọng lượng đột ngột, thậm chí còn đẩy lùi cơn say một chút.
Tay y quàng qua vai Yến Sầm, đôi mắt mờ mịt hơi mở to, “ah?”
Yến Sầm càng ôm y chặt hơn, “Đừng khóc, chúng ta không ở chỗ này.”
Lê Vu An bản năng lựa chọn ngoan ngoãn nghe lời, lẩm bẩm, “Đi..chỗ nào bây giờ?”
Yến Sầm biết rõ y say rượu ý thức không rõ, nhưng vẫn chi tiết nói, trưng cầu ý kiến của y, ” tôi đưa cậu về chỗ tôi ở ngủ một đêm, được không?”
“…”
Lê Vu An nghe hiểu, nhưng lại không quá xác định.
Giấc mộng này quá rất thật, giống như là thật? Thế nhưng là Yến Sầm không phải đi rồi sao? Hắn làm sao lại vòng trở về được?
Lê Vu An im lìm không một tiếng phân tích nửa ngày, nhưng trong lòng lại tràn ngập bối rối, cố gắng đều vô ích.
Yến Sầm lại thấp giọng hỏi một câu, “Vu An?”
Lê Vu An lẩm bẩm, “về nhà.”
Nói xong, y dũng cảm nghiêng đầu, nhẹ nhàng tựa vào vai Yến Sầm, vẻ mặt mềm mại, để đối phương quyết định.