Chương 29
Ngô Ưu còn riêng mang đôi giày thể thao bản giới hạn và áo lông vũ màu xanh lam mới, kiểu tóc của cậu cũng trông khác với hôm qua, hình như đã được tỉa tót lại, trông vừa năng động vừa có chút đẹp trai.
Nhưng nhớ tới cách mà kiểu tóc này ra đời, cậu nhóc Ngô Ưu không khỏi cũng nhớ lại nỗi sợ hãi suýt chút nữa bị chôn sống trong đống bóng tuyết chiều hôm qua.
Haizzz, quả nhiên chẳng sợ một mình cậu có thể đánh thắng bốn đứa tụi Bàng Bách Phúc và Ngưu Tráng Tráng, nhưng khi đối mặt với anh Kim và ngài Doanh vẫn là đứa gà mờ cả bóng tuyết cũng chả né được mà. Ừm, cơ mà vì bị bóng tuyết của ngài Doanh chọi thảm quá, tóc cậu ướt chèm nhẹp mất nếp hết luôn, nên anh Kim đã tự mình cắt tóc cho cho cậu. Gội đầu xong cậu nhóc cảm thấy sao mình đẹp trai quá, không khỏi càng thêm sùng bái anh Kim không gì làm không được.
Giống như chẳng có tri thức và kỹ năng sống nào mà anh ấy không biết cả.
Cuối cùng, Ngô Ưu bỏ vào túi 300 đồng.
Với cậu mà nói thì đây là số tiền rất lớn, trước kia khi chưa bán củ cải ngâm, cậu phải nhặt mấy ngàn chai mới kiếm được từng này đấy. Nhưng bây giờ cậu cố gắng ba bốn ngày là đã kiếm được rồi. Nghĩ vậy làm Ngô Ưu cảm thấy, có thể tự mình làm ra tiền là chuyện khiến người hạnh phúc. Lúc tiêu tiền cũng sẽ không do dự, suy nghĩ đắn doddau.
Kim Sơn ở bên cạnh nhìn Ngô Ưu cầm ba tờ tiền mặt màu đỏ kia nhìn tới nhìn lui, nhìn mà ngán ngẩm, nhịn không được cà khịa Doanh Thắng kế bên: 【 Anh xem Ưu Ưu giữ của kìa, trời ạ, 300 đồng thằng bé đã như này rồi. Tôi thật sự không dám nghĩ tới nếu không có tôi, thằng bé sẽ bị anh dạy ra tính tình keo kiệt cỡ nào! 】
Boss Doanh đứng kế trợn mắt xem thường, giống như bị khịa riết quen chả thèm chấp, nhưng trong bụng vẫn sẽ mỉa lại như thường —— chính vì đi theo anh nên mới thành cái tính keo kiệt như này đấy, người ngày nào cũng dùng điểm để gài người ta chả phải anh à?
Ngô Ưu tự động che tiếng thông báo bảo cậu keo mà ngày nào anh Kim cũng nói. Cậu cảm thấy không phải mình keo, mà là cần kiệm biết lo toan cho gia đình như bà nội nói mới đúng! Với lại không phải cậu không xài tiền, chỉ là so với chi ra, cậu càng không nỡ dùng điểm thôi, bởi vì bây giờ kỹ năng nấu ăn sơ cấp (muối rau) của cậu đã sắp đầy cấp rồi! Điểm vàng cũng đã gom được 99, nhanh thôi sẽ đủ 100. Điểm đen cũng đã 90, chỉ thiếu 20 điểm nữa là cậu đã có thể mở khóa được kỹ năng nằm chót nhất trong cây kỹ năng của ngài Doanh, học tập quyền pháp Thiếu Lâm rồi!
“He he he.” Nghĩ tới đây, Ngô Ưu không khỏi nở nụ cười. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ hai boss cho cậu hôm nay, là cậu có thể mở khóa công thức và công pháp mới rồi!
Kim Sơn bị hai người một lớn một nhỏ này làm lơ mà tức ứa gan, duỗi tay vỗ ót Ngô Ưu cái bốp: 【 Cười cái gì mà cười! 7 giờ 50, em còn không mau ra cửa thôn tập hợp!! 】
Ngô Ưu xoa xoa gáy, nhanh chóng cầm tiền chạy đi. Sau đó còn nhỏ tiếng càu nhàu một câu: 【 Anh Kim à, sau này đừng đánh gáy em được không ạ? Nghe nói đánh vào đầu sẽ ngu đi đó. 】
Kim Sơn bị thằng nhóc này chọc cười.
【 Ái chà! Ưu Ưu à em được lắm, giờ em đã là nhóc Ưu dám tranh luận với anh rồi hả? Quả nhiên là lớn rồi, đánh gáy không ổn thật. 】
Ngô Ưu đang chạy nghe vậy thì vui vẻ, sau đó khi cậu sắp chạy đến cửa thôn, lúc thấy Bàng mập và Chu Hoàn đứng đằng xa vẫy tay với mình, đột nhiên cảm nhận được lực tác động ở mông, giây kế tiếp, ở trước mặt đàn em, cậu ngã sấp mặt trên tuyết.
Ngô Ưu: “……”
Kim Sơn bay ở đằng sau từ trên cao nhìn xuống: 【 Nghe nói phần mông da dày nhiều thịt, sau này anh giống tên cuồng đánh lộn kia đá mông em nhé, thế nào? 】
Ngô Ưu yên lặng bò dậy, lau sạch tuyết trên mặt. 【 Em sai rồi. Anh Kim, sau này anh cứ đánh gáy em đi. Gáy em cứng, đánh cũng không ngu đâu. 】
Kim Sơn hừ một tiếng. Biến mất vào đầu Ngô Ưu.
Boss Doanh chứng kiến từ đầu tới cuối tranh thủ nói xấu: 【 Nhóc xem, đây là lý do chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó giáo dưỡng. Tên kia chính là tiểu nhân bụng toàn mưu mô có thù tất báo, sau này nhóc nên làm nhiều nhiệm vụ của tôi hơn. Ít nhất nhiệm vụ tôi ra đều là quang minh chính đại. 】
Ngô Ưu thở dài. Cậu khổ quá mà.
“Khụ, đại ca, nãy ông bị trượt chân hả?” Bàng Bách Phúc với Chu Hoàn đi đến bên cạnh Ngô Ưu, Bàng Bách Phúc ngó trái ngó phải xem tình huống đại ca nhà mình.
Ngô Ưu gật đầu: “Ừ, trời tuyết đường trơn, lúc đi chúng ta đừng đi quá nhanh.”
Sau đó ba đứa cùng nhau lên huyện. Trên đường đi Bàng Bách Phúc khoe với Ngô Ưu và Chu Hoàn cái túi đỏ rực thêu một chữ phúc lớn màu vàng, xung quanh còn thêu rất nhiều chữ phúc nhỏ màu vàng nốt. “Đây là túi mà má tui đặt người làm riêng cho tui đó nha! Trên đây có tổng cộng một trăm chữ phúc á! Vừa hay là tên tui luôn. Đại ca, Chu Hoàn mấy ông coi, có phải đẹp lắm đúng không?”
“Với lại má tui biết nay tụi mình ra ngoài chơi, mà còn đi chơi với đại ca nữa, nên má vui quá chừng, cho tui hẳn 500 đồng luôn! Tui cất hết trong túi này nè, đại ca, hôm nay tụi mình chơi tới bến luôn.” Bàng Bách Phúc nói, còn móc năm tờ tiền màu đỏ trong túi xòe ra, rất có phong thái của một người giàu có.
Ngô Ưu nhìn có người qua đường bị động tác của Bàng Bách Phúc thu hút mà nhìn tay nó, khóe miệng run rẩy vươn tay vỗ ót nó cái bốp, vị trí và sức lực vừa phải, giống y như đúc lúc Kim Sơn đánh cậu: “Mau cất tiền vào! Bộ sợ người ta không biết mày có tiền để trộm à?!”
Lúc mới bị đánh Bàng Bách Phúc còn chả hiểu gì, chờ nghe Ngô Ưu nói mới bừng tỉnh gật đầu, vội vàng cất 500 vào túi, lại vỗ vỗ túi phúc, nhìn trước ngó sau.
“He he, tui hơi phấn khích nên quên mất. Yên tâm đi đại ca, trên đường đi tui sẽ trông chừng kỹ túi tiền mà. Chắc chắn sẽ không để ăn trộm thó mất đâu.”
Ngô Ưu nghe vậy không nói gì, cậu từng nghe anh Kim kể về quá khứ huy hoàng của vị ký chủ là thần trộm, quả thật chẳng khác gì Đạo Soái Sở Lưu Hương*, chỉ cần là thứ mà người đó để mắt, chưa bao giờ có chuyện không trộm được. Hơn nữa khi đó anh Kim còn tự mình biểu diễn cho cậu xem, lúc ấy cặp sạch bị trộm sạch mà cậu chẳng hay biết gì.
Bởi vậy có thể thấy được ăn trộm cũng rất lợi hại. Có điều ngài Doanh nói mấy chỗ nhỏ như này không có ăn trộm lợi hại vậy đâu, có lẽ cậu vẫn đối phó được.
Ừm, dù Bàng Bách Phúc không canh cái túi được thì để cậu canh. Vừa hay dùng nó làm mồi dụ ăn trộm. Có thể giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ bắt trộm luôn.
Lúc 9 giờ rưỡi, Ngô Ưu, Bàng Bách Phúc và Chu Hoàn đã tới cửa hàng bách hóa trên thị trấn. Có lẽ do sắp tới tết, với lại đa số học sinh vừa thi xong, người đến đây rất nhiều, thậm chí có vẻ đông đúc.
Khi này Bàng Bách Phúc còn nhớ rõ nắm chặt cái túi phúc của mình, nhưng lúc đến trung tâm trò chơi hội hợp với bọn Lưu Hào, Tống Hâm, Trương Thiến Thiến thì đã vui đến quên cả trời đất.
“Đi đi đi, đi qua khu trò chơi trước! Khu điện ảnh không có gì vui hết, chơi xong bọn mình đi ăn lẩu đi!”
Sáu đứa nhất trí đồng ý, dời bước về trung tâm trò chơi kế bên. Chỗ tầng 5 này còn đông nghẹt người hơn bốn tầng còn lại của cửa hàng bách hóa, đã tới mức người ken người. Đưa mắt nhìn quanh chỉ toàn thấy bọn học sinh trạc tuổi đám Ngô Ưu. Kế mỗi máy chơi game trong trung tâm trò chơi đều có người đứng cạnh cầm xu chờ chơi.
“Quào! Nhiều người vậy luôn á! Bọn mình chơi trò gì trước bây giờ?” Bàng Bách Phúc cảm thán.
“Bọn mình xếp hàng mua xu trước đi nhỉ? Một đồng một xu trò chơi, mấy cậu tính mua nhiêu?” Lưu Hào đẩy mắt kính hỏi.
Trương Thiến Thiến nói: “Ai muốn mua mấy xu thì gom lại báo cho một bạn đi mua thôi, xếp hàng hết cả bọn tốn thời gian lắm, tui muốn chơi máy nhảy với gắp thú bông, ừm, tui mua 30 xu là đủ rồi. Mập à, ông cầm theo nhiêu tiền? Ông lấy mua trước đi xong về tui đưa lại cho.”
Bàng mập vung tay lên: “Không thành vấn đề, tui đem tới 500 lận, bảo đảm trả đủ cho mọi người.”
Sau đó Lưu Hào, Tống Hâm, Chu Hoàn với Ngô Ưu đều nhờ Bàng Bách Phúc đi mua giùm xu trò chơi. Chu Hoàn với Trương Thiến Thiến đều mua 30 xu. Lưu Hào, Tống Hâm và Ngô Ưu mỗi đứa mua 50 xu. Tổng cộng hết 120 đồng. Bàng Bách Phúc nghĩ nghĩ, cũng tính tạm thời mua 50 xu trước, không đủ chơi thì tính tiếp.
Vì thế, Bàng mập qua xếp hàng mua xu trò chơi, mua liền một lúc 270 xu.
Nhóc cầm một cái hộp đầy ắp xu quay lại. Bởi vì hộp đầy quá, nên thu hút rất nhiều ánh mắt hâm mộ của mấy học sinh xung quanh.
Bàng Bách Phúc rất chi là hưởng thụ trước ánh mắt đó, nó cầm hộp tới cạnh lũ bạn mình.
“Qua đây qua đây chia xu nào! Tự đếm nha. Đếm đủ xu thì bọn mình đi chơi!”
Sau đó bọn Ngô Ưu mỗi đứa cầm một túi xu đi vòng vòng trung tâm trò chơi chơi.
Ngô Ưu không vội đi gắp thú bông, cả bọn sáu đứa quyết định đi chung. Dù sao chơi một mình chán lắm, có bạn bè ở cạnh cổ vũ hay tiếp sức hoặc cùng vượt ải, đấy mới là nhân đôi niềm vui.
Trò bắn súng và chiến đấu luôn là món yêu thích của lũ con trai, cho dù tính tình có hơi trầm lặng như Lưu Hào với Chu Hoàn cũng chơi vài ván. Nhưng khiến mọi người bất ngờ là, người chơi đấu đối kháng giỏi nhất thế mà lại là Bàng Bách Phúc, nhân vật mà nhóc ta điều khiển hoàn toàn tỷ lệ nghịch với dáng người mập mạp không mấy linh hoạt của mình, Bàng mập thắng liền tù tì năm ván đấu đối kháng, khiến đám học sinh vây xem không khỏi trầm trồ khen ngợi.
Bàng mập nghe mọi người khen ngợi kỹ thuật của mình, cười tươi tới cả khuôn mặt mũm mĩm cũng chả che được, học sinh đứng xem bên cạnh nó càng lúc càng đông, thậm chí chen cả bọn Chu Hoàn và Trương Thiến Thiến ra ngoài. Cơ mà Ngô Ưu vẫn luôn đứng bên tay phải Bàng Bách Phúc, mặc kệ mấy người xung quanh cố ý hay vô tình chen cậu ra, cậu vẫn đứng sừng sững ở đấy như cây cột, làm người rắp tâm bất lương nào đó không khỏi cảm thấy nóng vội.
Sau đó, Ngô Ưu cảm thấy có ai dùng sức đẩy mạnh từ phía sau, hai chân cậu hơi dồn lực, đôi mắt cũng nhìn chằm chằm vào túi phúc treo trên thắt lưng phải Bàng Bách Phúc. Bên trong không chỉ còn hơn 400 đồng, mà còn có cả điện thoại Bàng Bách Phúc mới mua. Bởi vì kỳ này nhóc ta lọt vào top 100 của khối nên được ba khen thưởng. Tuy rằng không phải loại mới ra, nhưng ít nhất cũng một ngàn hơn.
Ngô Ưu chống cự lại lực đẩy từ phía sau, đồng thời nhìn thấy một bàn tay với tốc độ vô cùng nhanh đang duỗi về phía túi phúc. Trên tay còn thoáng hiện ánh sáng sắc lạnh, Ngô Ưu giật mình, nheo mắt lại hít khẽ một hơi, khom lưng đưa tay bắt lấy cái tay tuy thô ráp nhưng vô cùng linh hoạt đó.
Vừa bắt cậu vừa hô to: “Ăn trộm!! Mọi người tản ra!”
Cậu dồn khí xuống bụng nên giọng rất vang, cả khu trò chơi chiến đấu vốn náo nhiệt cũng rơi vào im lặng. Sau đó rất nhiều người đều hướng mắt về phía này, Bàng mập cũng đưa tay che túi tiền lại, thấy vết rạch nhỏ xíu trên túi mà lòng đau như cắt.
“Túi của tui!” Bàng Bách Phúc kêu đau đớn.
Mà lúc này, Ngô Ưu đã túm tên ăn trộm núp trong đám đông ra, bởi vì nghe tiếng hô to của cậu, mọi người đều vô thức lùi lại tản ra, lấy máy chơi game của Bàng Bách Phúc làm tâm, giãn ra một nửa vòng tròn trống trơn.
Mà tên ăn trộm tay cầm lưỡi dao bị Ngô Ưu túm đứng ở trong đó.
Tên trộm không ngờ tới khi mình ra tay lại bị bắt ngay tại trận, còn bị kéo ra. Gã cảm thấy kinh ngạc với ánh mắt tinh tường và sức lực to lớn của thiếu niên này, nhưng cậu ta vẫn đánh giá quá cao bản thân, xem nhẹ gã rồi.
Tên trộm tức khắc cười lạnh một tiếng, cổ tay bị nắm lấy lật một cái, hai ngón tay kẹp lưỡi dao cắt về hướng cổ tay Ngô Ưu. Chỉ cần Ngô Ưu buông tay né tránh, gã có thể lập tức chạy đi hòa vào dòng người, đừng hòng có ai tìm được gã!
Nhưng khiến cả ăn trộm và mọi người đứng xem bất ngờ là, Ngô Ưu quả thật thả tay trái né hai ngón tay cầm lưỡi dao, nhưng đồng thời lại vươn tay phải chụp lấy cổ tay trái tên trộm, sau đó nghiêng người, tay phải tạo thành nắm đấm đánh vào mạn sườn trái tên ăn trộm, lúc gã trộm ăn đau kêu lên, đấm phải đổi thành trảo, nắm chặt lấy lưng quần ăn trộm, tay trái đồng thời dùng sức, mượn thế quật văng gã trộm ra ngoài!
“Ô đù! Cái này là quật qua vai nè!!”
“Trời ơi động tác hoàn mỹ!”
“Quá dữ luôn! NGẦU LÒI!”
Người xem nhìn liên hoàn động tác bắt trộm của Ngô Ưu mà sửng sốt, sau đó là kích động kêu ngầu quá ngầu. Thậm chí còn có người lấy điện thoại ra quay lại, đáng tiếc là sự việc diễn ra quá nhanh, bọn họ không quay kịp động tác quật qua vai đẹp trai của Ngô Ưu lúc bắt ăn trộm.
Ngô Ưu quật người ngã xuống đất rồi lập tức đá lưỡi dao trong tay gã trộm đi. Lúc này Trương Thiến Thiến cùng Chu Hoàn đã thông minh chạy đi kêu bảo vệ toà nhà. Mà ba đứa Bàng Bách Phúc, Trương Hâm với Lưu Hào thì nghe Ngô Ưu sai bảo bắt chéo tay tên trộm ra sau lưng, không cho gã giãy dụa, Ngô Ưu thì đứng dậy, ánh mắt đảo qua những người xung quanh.
Nhiệm vụ bắt trộm của cậu chỉ hoàn thành một nửa, với lại gã trộm này chắc chắn có đồng lõa, chính là người đẩy cậu vừa nãy.
Ngô Ưu nhìn ngó xung quanh làm đám nhóc đứng xem sửng sốt, không hiểu tại sao cậu lại nhìn, nhưng có người đầu nhảy số nhanh đột nhiên hỏi: “Anh trai, có phải còn một tên trộm nữa đúng không?”
Người nọ chưa nói dứt lời, Ngô Ưu đã vọt về một hướng, người vây xem tự động nhường ra một con đường cho cậu, làm tên trộm còn lại muốn nhân lúc rối loạn gây án sau đó chạy trốn lập tức bại lộ.
Lúc mọi người tản ra, gã còn chưa kịp rút tay khỏi túi của một cô gái.
“Á! Ăn trộm! Ví tiền của tôi!!”
Cô gái hét lên.
Gã trộm thứ hai tặc lưỡi một tiếng, rút tay quay người bỏ chạy, vừa rồi gã cũng nhìn thấy bản lĩnh của thằng nhãi này. Ngu gì mà cứng đối cứng, ưu thế của gã là tốc độ đó!
Trong đám đông gã trộm thứ hai như con cá chạch, tuy rằng tốc độ của Ngô Ưu nhanh, nhưng đám người quá đông trong trung tâm trò chơi vẫn ảnh hưởng tới cậu, mắt thấy tên kia sắp thoát khỏi đây. Đột nhiên có một người chạy ra trước mặt gã, sau đó đấm một cú ngay bụng gã trộm, tuy rằng người nọ cũng bị tên trộm tức điên lên đạp một chân, nhưng quả thật đã giúp Ngô Ưu kịp thời đuổi tới đấm vào sau lưng tên trộm.
Gã trộm thứ hai kêu thảm thiết một tiếng rồi ngã xuống.
Mãi đến lúc này Ngô Ưu mới kinh ngạc phát hiện người chặn tên trộm đó thế mà lại là đầu gấu trường bọn họ, Lưu Long Long.
Lưu Long Long đương nhe răng nhếch miệng đứng lên, gã trộm kia đạp trúng chân nó. Ngẩng đầu đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Ngô Ưu, chả hiểu sao Lưu Long Long có hơi hoảng còn hơi xấu hổ, nhưng nó lập tức lộ ra khí thế của đầu gấu: “Nhìn cái gì mà nhìn!? Chỉ cho phép mày bắt ăn trộm mà không cho tao bắt à? Tao là đàn anh của mày đấy biết không hả!?”
Ngô Ưu nhìn hắn ôm chân nhe răng nhếch miệng, đột nhiên nở nụ cười: “May mà có đàn anh. Một quyền vừa rồi của đàn anh vô cùng khí phách.”
Lưu Long Long không ngờ thằng gầy đét Ngô Ưu lại khen mình, trong lòng không khỏi thấy đắc ý. Cơ mà trên mặt lại không lộ mảy may: “Đương nhiên rồi, cũng không coi bố mày là ai! Ông đây đánh khắp trường trung học Số Một không ai địch lại, hừ!”
Một chữ cuối cùng đầu gấu Lưu không nói ra. Nhìn đứa đàn em khóa dưới một quyền đánh ngất mình, hết sức khó chịu trợn mắt. Xoay người đi luôn.
Thật xui xẻo, đi chơi điện tử thôi mà cũng gặp phải thằng nhãi chả hiểu sao đột nhiên lợi hại này!
Lưu Long Long đi rồi, Ngô Ưu cũng không để ý thái độ của hắn, bắt tên ăn trộm số hai lại, tóm luôn tên số một giao hết cho bảo vệ tòa nhà. Cậu với bọn Bàng mập lại tiếp tục đi chơi.
Người phụ trách trung tâm trò chơi trong cửa hàng bách hóa còn vì Ngô Ưu hỗ trợ bắt trộm mà tặng riêng cả bọn 100 xu trò chơi để cảm ơn. Bàng Bách Phúc thì thiếu điều chạy lúp xúp xung quanh mà khen đại ca nhà mình.
Lúc sau, sáu người Ngô Ưu và Bàng Bách Phúc chơi trò gì cũng có rất nhiều người đến xem. Thậm chí còn có nữ sinh chủ động muốn thêm Wechat của Ngô Ưu, nhưng mà nhóc Ngô Ưu không có điện thoại nên từ chối vô cùng kiên quyết.
Cuối cùng, cậu và Trương Thiến Thiến cùng nhau đứng trước máy gắp thú.
Bàng Bách Phúc đứng cạnh có hơi cạn lời: “Đại ca, gắp gấu đều là trò tụi con gái chơi thôi, ông thích hợp chơi trò bắn súng hơn á!”
Lưu Hào cũng đứng cạnh đẩy mắt kính nói: “Máy gắp bình thường đều có quy luật, chín lỏng một chặt, trừ khi hên rùa không thì rất khó gắp được.”
Chu Hoàn bồi thêm một câu: “Hoặc là tay phải vững, mắt phải nhạy cũng được.”
Cuối cùng Trương Hâm tổng kết: “Chốt lại là chơi trò khác đi. Cái này không đáng.”
Nhưng Ngô Ưu vẫn đứng lù lù bất động trước máy gắp gấu.
Mấy này tui biết hết mà, nhưng tui phải hoàn thành nhiệm vụ! 50 con gấu bông đó, tui, tui cũng hổng biết mình phải gắp đến khi nào nữa QAQ!
*Đạo soái Sở Lưu Hương: Sở Lưu Hương có biệt tài trộm cắp giống như Robin Hood ở châu Âu nên được gọi là “Đạo soái” (盜帥) hay “Hương soái” (香帥). Nhân vật này rất thông minh, có tài phá án, cũng có nhiều nét giống với hình tượng điệp viên 007. Từ Lưu Hương trong tên Sở Lưu Hương là do trên người Sở Lưu Hương luôn có túi hương chứa một mùi hương đặc biệt (mùi uất kim hương) và khi trộm một món đồ thường thường lưu lại mùi thơm đặc biệt đó. Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/S%E1%BB%9F_L%C6%B0u_H%C6%B0%C6%A1ng