Chương 28
Mười ngàn đồng hiện tại đem so với rất nhiều mười ngàn đồng sau này, bọn họ quả thực lỗ to.
Nhưng cho dù họ có tức thì sao? Họ cũng không thể cầm dao ép Ngô Ưu đưa gia vị ướp cho mình. Thậm chí chuyện hôm nay bọn họ ép Ngô Ưu trả tiền, cũng không biết sẽ bị người trong thôn nói ra nói vào như nào. Vì thế, Triệu Lệ Quyên về nhà tức tối hết hai ngày, nhưng rất nhanh sự chú ý của bà ta đã chuyển tới kỳ thi cuối kỳ của hai đứa con.
Sáng hôm thi, Triệu Lệ Quyên còn cố ý làm mì trứng gà kèm đùi gà thơm lừng cho hai đứa. Nhìn Ngô Khang với Ngô Linh Linh ăn ngon lành, bà ta cũng nói luôn: “Ăn cho no, sáng hôm nay thi cho tốt. Đừng khẩn trương, hai đứa giỏi nhất! Thi giữa kỳ hai con xém chút nữa vào được top 100 của khối rồi, lần này nỗ lực hơn, chỉ cần có thể vào được top 100, mẹ thưởng mỗi đứa 500!”
Ngô Khang và Ngô Linh Linh nghe khen thưởng rất vui mừng, nghĩ thầm nếu thi tốt thì cuối tuần sau có tiền lên huyện rồi. Hai đứa lấy tinh thần đi thi, nhưng nhìn thấy đề thi lập tức ủ rũ. Chờ thứ tư có điểm, cho dù Ngô Khang với Ngô Linh Linh đứng trước bảng vàng danh dự ngóng đến đau cả cổ, cũng không thấy tên mình nằm trong top 100 của khối 7.
Nhưng khiến hai đứa nó tức tối chính là, chúng lại nhìn thấy tên Ngưu Tráng Tráng, thằng nhóc này thi được hạng 98. Tuy rằng đội sổ của bảng vàng, nhưng nó vẫn được đề tên.
Sau đó, Ngưu Tráng Tráng trong lớp vô cùng vui vẻ, Ngưu Tráng Tráng và Bàng Bách Phúc có một điểm rất giống chính là nhà hai đứa đều khá có tiền. Ngưu Tráng Tráng thi tốt nên nhịn không được đi mua một đống lớn đồ ăn vặt trở về chúc mừng với các bạn cùng lớp. Lúc mọi người đang vui vẻ, Ngô Khang với Ngô Linh Linh lại không hề nể nang Ngưu Tráng Tráng, Ngưu Tráng Tráng ăn khoai lát nhìn hai đứa nó cũng không tức giận, cậu ta ngồi trên chỗ mình, nhai khoai lát rôm rốp rôm rốp, hỏi anh em Ngô Khang hai câu.
“Tụi mày biết kỳ này Ngô Ưu thi được hạng 11 của khối không? Nghe nói cậu ấy thi Toán được trọn điểm với Ngữ văn 119, là nhân tố siêu bất ngờ đấy.”
Ngô Khang và Ngô Linh Linh lập tức biến sắc.
“Không thể nào! Sao Ngô Ưu có thể thi tốt như vậy được?!” Ngô Linh Linh gay gắt phản bác.
Ngưu Tráng Tráng lại tiếp tục nhai khoai lát của mình, rốp rốp nhe răng: “Không tin có thể tự đi bảng vàng danh dự coi mà. Tao lừa tụi mày lại chẳng có bánh bao thịt ăn.”
Sau khi tan học Ngô Khang cùng Ngô Linh Linh thật sự đi nhìn bảng vàng danh dự của khối 7, nhìn thấy cái tên xếp thứ 11, tâm trạng bọn nó lập tức trở nên cực tồi tệ. Ngô Linh Linh cắn móng tay vẫn không chịu tin vào những gì mình nhìn thấy.
Dựa vào đâu chứ?! Dựa vào đâu trong nhà thằng oắt Ngô Ưu kia xảy ra nhiều chuyện như thế, bỏ học một tháng còn có thể thi được thành tích tốt như thế?! Nó bỏ học một tháng vẫn thi được thành tích này, vậy nếu nó không bỏ học, chẳng phải có thể thi càng tốt hơn à?!
Đây quả thực như cú tát thẳng vào mặt hai anh em nhà nó, giống như chứng minh rằng Ngô Ưu hiếu học và thông minh như nào, làm nổi bật sự lười biếng và ngu dốt của chúng nó!
Ngô Khang với Ngô Linh Linh sầm mặt về nhà. Hai đứa nó quyết định không nói cho cha mẹ biết chuyện Ngô Ưu thi rất tốt, hơn nữa còn thêu dệt về kết quả thi của mình, nên Triệu Lệ Quyên còn xem như vừa lòng.
Chỉ là sự vừa lòng của Triệu Lệ Quyên cũng chẳng kéo dài được mấy ngày, sau khi bà ta cho Ngô Linh Linh và Ngô Khang mỗi đứa 300 đồng tiền thưởng, bà ta lại nghe thấy thím Lý trong thôn đang lan truyền thành tích của Ngô Ưu khắp nơi.
Khi Triệu Lệ Quyên nghe thấy thằng nhóc mà bà ta vẫn luôn xem thường thi được hạng 11 của khối, phản ứng đầu tiên chính là không tin. Cái thằng nhóc sao chổi đó sao có thể thông minh lợi hại như thế! Nó còn nghỉ học một tháng, sao thi tốt được?!
Nhưng tâm lý nghi ngờ và cầu may của bà ta đều bị Ngô Ưu đập nát lúc cậu đến đưa gia vị ướp cho nhà Ngưu Tráng Tráng.
Sau khi đi thăm tù trở về Ngô Ưu đã bắt đầu chế gia vị ướp, làm một giờ, cuối cùng cũng làm xong 25 ký gia vị. Cậu mang đến nhà Ngưu Tráng Tráng, sau đó tính đi quán chú Ngô Hỉ ăn một bữa cơm thịt kho thơm lừng, buổi chiều có thể chơi ném tuyết cùng anh Kim với ngài Doanh rồi!
He he he, nghĩ thôi đã thấy chờ mong.
Chỉ là lúc cậu giao gia vị xong, lại bị mấy thím mấy dì tụ tập bà tám của thôn Tiểu Hà ngăn lại, trong nhóm người này còn có bác cả gái Triệu Lệ Quyên của cậu.
“Ùi! Đây không phải là thằng Ưu à! Ưu à mày lại đây cho thím Lý hỏi cái.”
Nhìn thím Lý đang ngoắt mình, Ngô Ưu thoáng khựng lại, ngẫm nghĩ vẫn đi qua, thì nghe thấy thím Lý hỏi: “Ngưu Tráng Tráng nói kỳ này nhỏ mày thi được hạng 11 toàn khối, văn với toán thi cực kỳ tốt luôn, có thiệt hông con? Thím nói với mấy bà bạn mà mấy bả hổng tin, vậy tự con nói hen Ưu.”
Ngô Ưu cảm thấy chuyện này cũng không cần giấu diếm, tuy rằng cậu có hơi tức với cái hạng 11 này, nhưng so với hồi thi giữa kỳ cậu đã tiến bộ hơn rồi.
“Dạ. Con được hạng 11 của khối, hạng 3 trong lớp. Điểm tiếng Anh của con kéo hơi nhiều, không là vô được trong top 10 rồi. Cơ mà chờ đợt thi học kỳ sau con sẽ nỗ lực không để tiếng Anh kéo điểm. Cố gắng thi được top 10.”
Thím Lý nghe vậy mắt sáng lên, “Nghe đi nghe đi! Tui đâu có phao tin đồn bậy đâu! Thằng Ưu thông minh giỏi giang thiệt mà! Nhà thằng nhóc gặp chuyện mà còn thi tốt như thế, tương lai coi bộ khá à nha!”
Mấy thím mấy dì kia nghe cậu nói cũng ngạc nhiên nhìn Ngô Ưu, sau đó lục tục có mấy thím nữa khen cậu.
Ngô Ưu mím miệng không nói gì. Cậu cũng không thích nghe người khác bàn tán chuyện gia đình mình, tuy rằng ánh mắt của mấy dì này đã không còn kiêng kỵ và ghét bỏ như nhìn con của tội phạm giết người giống lúc trước, song cậu cũng chẳng thích ánh mắt đánh giá và thương hại bây giờ, thật giống như đang cân đo đong đếm xem cậu đáng giá bao nhiêu.
Cậu dừng lại một lát rồi nhanh chóng tạm biệt bọn họ rồi rời đi. Chỉ còn lại mấy cô mấy bà thảo luận chuyện thành tích và tháng vừa rồi cậu ngâm dưa muối bán được bao nhiêu.
“Cái thằng nhóc Ngô Ưu đó cũng coi như được ông bà tổ tiên phù hộ, nếu mà nó không tìm được công thức muối rau kia thì giờ cũng chả biết kiếm sống kiểu gì đâu.”
“Chắc chắn là thím Lương không nỡ để thằng cháu chịu khổ, cho nên chỉ đường dẫn lối nó đó. Tui nghe nói củ cải thằng Ưu bán ngon lắm, nó đi bán có mỗi sáng hai bữa thứ bảy với chủ nhật à, thế mà cũng kiếm được 5 600 đấy.”
“Đâu chỉ 5 600! Tui thấy là hả, cũng phải 7 800 lận à nghe! Nhưng mà sau này có khi nhiều hơn nữa ấy chứ, không phải cái cha Ngưu Siêu nào giờ giỏi làm ăn tìm Ngô Ưu hả? Sau này thằng Ưu bán gia vị cho ổng, chắc chắn là Ngưu Siêu không chỉ bán mỗi trong huyện mình đâu. Coi mòi nhà thằng chả mang lên cả thành phố bán luôn đấy. Một ngày trăm mấy năm trăm ký là chuyện nhỏ.”
“Uầy, nhìn không ra nghe, thằng nhóc Ngô Ưu đó còn may mắn tới vậy đó. Mà nó còn học giỏi nữa chớ, chắc chắn sau này đậu được một trường đại học ngon lành rồi, chậc chậc, thằng nhỏ này tiền đồ vô lượng cà. Sau này tía nó ra cũng được thơm lây.”
“Hổng biết tía nó thơm lây hông, nhưng chờ ra được cũng hơi lâu đó. Ờ mà Lệ Quyên à, nhà chị lỗ to rồi hỉ. Chị nói coi tự nhiên ham món lợi nhỏ đó làm chi không biết? Làm Ngô Ưu không chỉ nghỉ bán cho nhà chị, còn trả hết nợ trước hạn luôn. Hây dà, dầu gì chị cũng là bác hai gái của nó mà, sau này thằng Ngô Ưu phất lên rồi, sợ là nhà chị cũng chả liên quan.” Nói qua nói lại, mấy cô mấy dì lại chuyển chủ đề sang Triệu Lệ Quyên.
Triệu Lệ Quyên nghe vậy bực bội không thôi, mặt bà ta xị xuống: “Mấy người đùa à, nhà tôi bắt quàng nhà nó? Còn không phải là bán đồ ngâm đắt hàng chút thôi hả?! Có gì mà đáng cho nhà tôi thấy sang bắt quàng làm họ?! Tôi còn ước gì sau này nó né nhà tôi xa xa ra! Ai muốn đeo bám nó!” Nói xong Triệu Lệ Quyên tức giận đi rồi, còn trong lòng bà ta nghĩ gì thì chẳng ai biết được.
Ngô Ưu đến quán thịt kho chú Ngô Hỉ ăn một bữa cơm thịt kho thơm lừng, dù cho một bát thịt kho 20 đồng, thì giờ Ngô Ưu đã không còn mua không nổi hay không nỡ mua nữa. Sau đó Ngô Ưu đi bộ về nhà đánh một giấc trưa, chỉ là chưa ngủ được bao lâu cậu đã bị tiếng đập cửa đánh thức.
“Ngô Ưu! Ưu ơi có nhà hông? Tui Ngưu Tráng Tráng nè! Tới kiếm ông nè!”
“Đại ca! Đại ca cậu có nhà không á? Tui thằng Mập nè! Mau mở cửa, tui mang đồ tốt tới cho đại ca nè!”
Ngô Ưu nghe ra giọng của Ngưu Tráng Tráng và Bàng Bách Phúc, nhưng trừ hai đứa nó ra hình như còn có người khác nữa.
Cậu nhanh chóng xoay người xuống giường, mặc áo bông vào chạy ra mở cổng, ai ngờ vừa mở cửa đã thấy năm sáu đứa nhóc trạc tuổi cậu trong thôn, cả nam cả nữ, mà trong tay ai nấy cũng cầm cái gì đó.
Ngô Ưu ngẩn ra, vụ gì đây?
Bàng Bách Phúc thân quen với Ngô Ưu nhất, thấy cậu mở cổng nó chen vào luôn, sau đó nhét miếng thịt heo đông đá với thùng sữa bò đang cầm vào tay Ngô Ưu.
“Oài mệt chết tui rồi! Má tui cũng thiệt là, tui nói tui chạy xe điện lại đây má hổng cho, nói trời đổ tuyết dễ trượt té. Thịt heo với sữa bò này tui cầm từ nhà tới đây đó, mau mau, cho tui nghỉ xíu với.”
Bàng Bách Phúc vào rồi, mấy đứa còn lại cũng nối đuôi nhau vào theo, hơn nữa còn hết sức tự giác chất đồ mình cầm trong tay vào sân nhà Ngô Ưu. Nhìn sơ qua thì thấy có trứng gà, thịt khô, trái cây, rau củ, thậm chí còn có cả hai con gà mái bị cột cánh giãy bình bịch.
Ngô Ưu nhìn mấy thứ này, mãi hồi mới lấy lại tinh thần: “Mấy cậu đưa đồ cho tui làm gì?”
Vào nhà cậu có Lý Thư Cường – con trai thím Lý, cặp chị em sinh đôi Ngô Phương Phương và Ngô Thiến Thiến nhà chú Ngô Hỉ, với cả Chu Hoàn, cháu bà Chu trong thôn. Ngô Ưu không mấy thân với mấy đứa, thậm chí lúc trước Lý Thư Cường còn trợn mắt khinh thường nói cha cậu là tội phạm giết người, cậu cũng chả phải người tốt lành gì. Sao giờ sang đây tặng đồ cho cậu?
Ngay lúc này Kim Sơn hiện ra, nhìn vẻ mặt ngốc ngốc của Ngô Ưu, nở nụ cười.
【 Chứng tỏ em vẫn còn non lắm. Nhìn cho kỹ mấy đứa nhóc tới đây, phụ huynh tụi nhỏ đều là người sõi đời cả đấy. Mấy đứa nhỏ không phải tới tặng đồ cho em thôi, mà còn cho thấy bọn họ có niềm tin vào sự phát triển tương lai của em, tặng đồ cho “một em thành đạt” ở tương lai. 】
Ngô Ưu giống như đã hiểu, nhưng còn có chút băn khoăn.
Kim Sơn duỗi tay gõ gõ đầu cậu: 【 Phụ huynh tụi nó cảm thấy em của tương lai sẽ là người có năng lực, cho nên phải tạo quan hệ tốt từ bây giờ. Vậy thì chờ sau này họ muốn nhờ em giúp đỡ, em mới khó từ chối. 】
Ngô Ưu khụ một tiếng, hỏi thầm trong đầu: 【 Nhưng mà em của tương lai chắc gì đã giúp được mấy người họ? 】
Kim Sơn cười tủm tỉm: 【 Cho nên mới nói đây chỉ là khoản đầu tư ban đầu mà thôi. Giờ bọn họ tặng em ít quà năm mới, cũng chả phải chuyện phiền phức gì, lại có thể làm thân với em. Nếu về sau em có bản lĩnh, vậy đống quà cáp này có thể đổi được lợi ích và mấy thứ tốt hơn nữa. Có điều, quan hệ giữa người với người không thể chỉ đo bằng tiền, phụ huynh của tụi nhỏ này cũng chưa chắc có ý đó, chỉ là họ cảm thấy em của bây giờ đáng để quen biết mà thôi. 】
Ngô Ưu giờ mới hiểu, tâm trạng cậu cũng trở nên phức tạp. Cậu nên thấy vui vì những người đó đã thay đổi cái nhìn về mình sao?
Kim Sơn vỗ ót cậu cái bốp: 【 Đương nhiên là em nên vui. Đừng cảm thấy người khác xa lánh em thuở hàn vi là kẻ xấu, bản năng của con người là xu lợi tỵ hại*. Thử nghĩ nếu là em của khi trước, thấy ba của bạn học mình giết người, em có thể bình thường mà đối mặt với bạn đó không? Nhất định sẽ có điều băn khoăn. Mà một người, nếu muốn thay đổi sự kỳ thị và bất công của người khác với mình, thay vì khẩn cầu người khác dịu dàng bao dung mình, thì quan trọng hơn là phải tự mình thay đổi và nỗ lực trước đã. 】
Kim Sơn chỉ vào Bàng Bách Phúc và Ngưu Tráng Tráng đang cười tươi roi rói với Ngô Ưu: 【 Hai nhóc này không phải bạn tốt mà em có được sau khi nỗ lực và thay đổi sao? 】
【 Mà những người còn lại, cũng bởi vì em thay đổi và nỗ lực mới đến. Em nên thấy vui vì mình mới đúng, đây là một hồi báo khác mà em nhận được khi đã nỗ lực. 】
Ngô Ưu nhìn đống đồ trên mặt đất, và đám nhóc trạc tuổi đang nói chuyện với mình, vành mắt đỏ lên, cuối cùng cũng cong môi nở nụ cười.
Sau đó bảy đứa nhóc chơi ném tuyết đã đời trong sân nhà Ngô Ưu cả một buổi trưa.
Ngô Ưu thân hình mạnh mẽ chạy trốn lại nhanh, Lý Thư Cường, Chu Hoàn thêm Ngưu Tráng Tráng, ba người cùng nhau vây công mà vẫn để cậu trốn được, lại bị cậu chọi cho tuyết vãi đầy đầu nữa chứ. Cuối cùng vẫn là Bàng mập nhìn không được nữa, xắn tay áo làm phản luôn, bốn đứa đánh một mới ngang tay với Ngô Ưu. Ngô Phương Phương và Ngô Thiến Thiến tuy rằng bên phe Ngô Ưu, nhưng sức chiến đấu của hai cô bé bình bình, chủ yếu là phụ trách nặn bóng tuyết.
Chờ chơi mệt rồi, dưới sự nhắc nhở của Kim Sơn, Ngô Ưu mời bọn Ngưu Tráng Tráng vào nhà uống nước ấm. Ngô Thiến Thiến, Chu Hoàn với Ngô Ưu, Bàng Bách Phúc đều học lớp 7, chỉ là không chung lớp mà thôi. Ngô Thiến Thiến nhìn Ngô Ưu, có hơi cẩn thận hỏi: “Ngô Ưu, cậu thi toán được trọn điểm thiệt hả? Toán khó vậy mà cậu thi được trọn luôn?”
Ngô Ưu sửng sốt một chút, sau đó ngẫm nghĩ: “Cũng không có gì, chỉ cần mạch suy nghĩ chính xác, biết dùng công thức thì cũng không khó.”
Ngô Thiến Thiến gật đầu như đã hiểu, lúc này Chu Hoàn mới nói: “Vậy Ngô Ưu, trong lúc nghỉ đông tui có đề toán không biết làm, có thể sang đây hỏi ông không?” Thành tích học tập của Chu Hoàn cũng khá tốt, tầm hạng 30 toàn khối. Nhưng toán của nhóc vẫn luôn là môn kéo điểm, nhóc cũng bó tay. Mà tình huống gia đình của Chu Hoàn với Ngô Ưu thì chả hơn gì nhau, cha mẹ cậu ta qua đời trong một vụ tai nạn, chỉ còn lại người bà già yếu đang sống cùng cậu ta.
Khi trước lúc gia đình chưa có chuyện, Ngô Ưu quả thật có chút đồng cảm với Chu Hoàn. Nhưng giờ cậu làm gì có tư cách đồng cảm người ta.
“Được chứ. Nếu ông không biết thì cứ tới tìm tui, tui chỉ cho ông.” Sau đó Ngô Ưu thoáng dừng lại: “Nếu nhà ông hoặc là bà ông có gì cần tui giúp, cứ tới kêu tui, tui sẽ đến giúp ông.” Cậu hiểu rất rõ những lo lắng của người cháu khi sống nương tựa cùng bà mình.
Chu Hoàn lặng nhìn Ngô Ưu trong chốc lát, sau đó mới khẽ nở nụ cười: “Ừm. Cảm ơn ông.”
Sau đó, Ngô Ưu múc cho mỗi đứa một bịch củ cải ngâm mang về, rồi ra tiễn cả bọn.
Nhưng Bàng Bách Phúc và Chu Hoàn nán lại cuối cùng không đi, Bàng Bách Phúc thấy Chu Hoàn hình như không tính đi về, chậc một tiếng, mới cầm bịch dưa muối nhỏ hưng phấn hỏi Ngô Ưu một câu: “Đại ca, mai là chủ nhật, tui với bọn Lưu Hào quyết định lên huyện xem phim với chơi game, ông muốn đi chung không? Chính là trung tâm trò chơi điện tử trên tầng 5 của cửa hàng bách hóa trên huyện á, he he, chơi vui lắm nhe.”
Ngô Ưu cũng có chút muốn đi, nhưng nghĩ tới phải bỏ tiền ra chơi, cậu lại có hơi không nỡ. Còn chẳng bằng ra đường canh bắt ăn trộm, dù sao cũng sắp tới tết, trộm cũng muốn ăn tết mà.
Sau đó, boss Doanh hết sức thấu hiểu lòng người tuyên bố nhiệm vụ.
【 Đến trung tâm trò chơi điện tử của cửa hàng bách hóa trên huyện bắt trộm. Khen thưởng: 100 điểm. 】
Khóe miệng Ngô Ưu khẽ run. Mà anh Kim kế bên cũng nở nụ cười, vung tay lên cùng ra nhiệm vụ.
【 Trở thành người gắp thú bông giỏi nhất trung tâm trò chơi điện tử và gắp được 50 thú bông. Có thể đổi được 100 điểm từ hệ thống. 】
Ngô Ưu lau mặt một cái, thở dài: “Rồi, tui đi.”
“Nhưng mà mấy cậu phải chuẩn bị tâm lý trước đấy.”
Bàng Bách Phúc vui ra mặt: “Yên tâm yên tâm! Tui chắc chắn sẽ chuẩn bị tiền trước mà!”
Chu Hoàn: “……” Ờm, cậu nhóc cảm thấy chuẩn bị tiền thôi có vẻ không đủ. Cơ mà thôi, đi theo cậu ấy một ngày xem sao, chuyện cậu ta muốn nhờ Ngô Ưu có hơi nguy hiểm, tạm thời cứ từ từ đã.
Xu lợi: chạy theo lợi lộc.
Tỵ hại: tránh điều hại.
Xu lợi tỵ hại: thấy việc lợi thì hâm hở chạy tới, thấy việc hại thì tránh ra chỗ khác. Đó là thói đời. Nguồn: http://www.caodai-online.com/pageDisDesc.php?id=21473
– ———————————————————————
Ngô Ưu: Không phải, tui không có làm! Tui bị ép! Boss lớn nhà tui cứ muốn tui làm á!