Chương 27: Mây mờ thấy trăng
“Đừng nói là tính chuyện cưới xin cho dù đã nên vợ chồng cũng phải bỏ, chớ có dây dưa không buông.”
Cậu vừa dứt câu Thiên vội hỏi tiếp.
“Cớ sao cậu quyết vậy?”
Hạc liếc nhìn Thiên, đuôi mắt hơi híp lại trông mảnh như móc câu bén nhọn xoẹt qua lòng chàng.
“Không thì anh tính thế nào? Đến chuyện cưới xin cũng bàn cả rồi mà còn dan díu cùng kẻ khác ấy là người không có đức hạnh. Nửa đời còn lại ở cùng kẻ như vậy khác gì tự đày đoạ, hành hạ bản thân?”
Thật ra Thiên không ngạc nhiên khi Hạc quả quyết như vậy. Bởi xưa nay người đời đều trọng sự thuỷ chung, đàn ông đã vậy mà đàn bà còn thêm cái trinh tiết đi cùng. Thành ra việc đã tính cưới xin với người này nhưng sau lưng lại đi gian díu cùng kẻ khác thì cho dù ai nghe thấy cũng phải nhăn mặt khinh bỉ, gặp kẻ nóng tính có khi còn lôi ngay ra giữa làng bêu rếu để bàn dân cùng vào chửi mắng chứ chẳng chơi.
Trước mắt xem như đã thăm dò được tính toán của Hạc nếu biết chuyện. Nhưng còn bố mẹ hai bên thì sao? Hai bên đều là người làm quan ít nhiều cũng coi trọng thanh danh, có khi nào vì mặt mũi mà ém chuyện xuống không?
“Vậy còn bố mẹ hai nhà cậu nói nên làm sao?”
Hạc không nghĩ ngợi nhiều đã trả lời thẳng thừng.
“Cứ thưa rõ đầu đuôi mọi chuyện là được. Trần đời nào ai muốn rước một người không có đức hạnh vào nhà.”
Ngẫm lại giữa từ hôn với mắt nhắm mắt mở rước người không có đức hạnh vào nhà thì hẳn từ hôn sáng suốt hơn cả.
Hai mối lo lớn trong lòng Thiên đã có câu trả lời, thế nhưng chàng chưa dám thở phào bởi còn cái lo hơn cả là làm sao để đánh tiếng với Hạc trong khi chàng chưa có chứng cớ gì rõ ràng.
“Tuy rằng không phải phép, nhưng ta muốn hỏi nàng ta là ai?” – Rất hiếm khi Hạc làm điều không phải phép, nhưng lần này sự bức bối thiêu đốt trong lòng khiến cậu không sao bình tĩnh nổi.
Câu hỏi ấy cất lên quá đỗi đột ngột, Thiên thậm chí còn chưa kịp hiểu Hạc vừa hỏi gì chỉ biết ngẩn người nhìn cậu.
Thấy chàng như vậy Hạc lại cho rằng Thiên đang khổ tâm khi nhớ đến người con gái đó. Cậu cau mày, chẳng thể hiểu nổi nàng ta cho chàng ăn bùa mê thuốc lú gì mà chuyện đến nông nỗi này vẫn cứ nặng lòng khi nhắc về nàng ta.
“Anh không muốn nói thì thôi, ta không tọc mạch chuyện riêng của anh. Có điều ta hoàn toàn không tán đồng nếu anh vẫn cố chấp lấy nàng ta về làm vợ.” – Hạc còn muốn nói tiếp nhưng thấy Thiên chợt sững người, cậu phất tay toan đứng lên bỏ đi. – “Dù có chọn cưới nàng ta đi chăng nữa cũng là do anh quyết, ta không nhiều lời.”
Thiên vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần sau lời nói của Hạc, có điều nghe thấy giọng cậu còn lạnh lùng hơn khi nãy chàng hốt hoảng ra mặt vội vàng nắm lấy cánh tay Hạc ngăn không để cậu bỏ đi.
“Cậu… cậu đừng giận, tôi…”
Dù biết lúc này nên bình tĩnh nghe Thiên phân trần rõ mọi chuyện thế nhưng bộ dạng luống cuống này trong mắt Hạc chẳng khác gì bị nói trúng tim đen. Đã bực lại càng thêm bực, Hạc gạt tay chàng ra, cũng không nhìn chàng mà gằn giọng mắng.
“Đừng giận? Ta há lại không giận? Anh thương mến một người con gái đức hạnh tốt xấu chẳng rõ đến nỗi mất ăn mất ngủ thế này, đã vậy vẫn chấp mê bất ngộ muốn cưới nàng ta thì hỏi sau này anh còn thành bộ dạng gì nữa hả? Anh…”
Nói đến đây vừa giận không nên câu mà vừa sợ giận quá mất khôn lại nói ra mấy lời không nên nói, Hạc đành dứt khoát im lặng không thèm nói năng thêm gì nữa.
“Cậu nghe tôi, không phải như vậy.” – Thiên vội phân trần. – “Trước nay tôi chưa từng yêu mến cô gái nào thì lấy đâu ra chuyện cưới xin?”
“Thế chuyện anh vừa nói là…”
Không đợi Hạc dứt câu Thiên đã vội trả lời.
“Là nói một người quen thôi! Ấy là chuyện của người khác không phải chuyện của tôi!”
Nghe vậy đôi mày nhíu chặt dần thả lỏng, sự bực bội thiêu đốt lòng dạ Hạc cũng lắng xuống theo lời giải thích của Thiên. Cậu thầm nghĩ.
“Lạ thật, vừa mới đây còn giận như mất trí mà biết Thiên chỉ đang nói chuyện của người khác lòng ta đã nhẹ nhõm vui sướng là thế nào?”
Hạc tự hỏi nhưng chưa kịp nghĩ sâu hơn đã nhớ lại những gì vừa làm trong lúc nóng giận tức khắc cậu thấy xấu hổ vô cùng. Vội lên tiếng nhận lỗi với chàng.
“Ta còn chưa rõ mọi chuyện đã lớn tiếng trách mắng anh. Đây là lỗi của ta, ta xin nhận lỗi với anh.” – Ngẫm lại Hạc cũng chẳng hiểu nổi vì sao thấy giận đến vậy nhưng bản thân cậu còn kinh hãi vì sự giận dữ ấy thì Thiên sẽ buồn biết bao nhiêu? Một lời xin lỗi nào đủ bù đắp cho chàng.
Cơ mà Hạc chẳng hay, có trời mới thấu khi cậu tức đến nỗi muốn bỏ đi Thiên đã sợ đến mức nào. Chàng sợ cậu giận quá hại thân, cũng sợ cậu chán ghét không để chàng theo hầu nữa. Mà lạ ở chỗ lẫn trong cái sợ ấy lại có cái vui mừng, chàng mừng vì cậu thật lòng lo cho chàng nên mới giận dữ đến nỗi ấy.
“Cậu đừng nói vậy, phần cũng do tôi nói chuyện không đầu không đuôi mới gây ra cơ sự này. Lại nói nếu cậu không thương tôi không lo cho tôi thì đã chẳng khuyên bảo thẳng thắn như vậy, tôi hiểu hết mà.”
Biết Hạc còn xấu hổ vì đã hiểu lầm, chàng dứt câu liền nói chuyện chính.
“Về người tôi nhắc đến trong chuyện này thì ấy là người có ơn với tôi, về tình về lý tôi không thể giấu nhẹm chuyện đi cho xong. Kể ra tôi chỉ từng thấy nàng ta và người đàn ông khác ôm nhau, nắm tay rồi vén tóc mai thôi. Có lẽ cậu không tin nhưng mỗi khi hai người đó nhìn nhau ánh mắt của họ khác thường lắm. Nhưng đó chẳng phải chứng cớ hai năm rõ mười chuyện nàng tằng tịu với người khác, nói ra mà không phải thì khác nào giết người? Nhưng mặc cho người quen của tôi không biết gì nhỡ sau có chuyện thật thì tôi mang tội với người ta. Mấy ngày nay tôi mất ăn mất ngủ vì không biết làm thế nào, mong cậu chỉ lối giúp cho.”
Nghe vậy Hạc bất giác ngồi thẳng lưng, vẻ mặt đăm chiêu thấy rõ.
“Anh nói đúng, chỉ dựa vào từng ấy chuyện e người đó sẽ không tin, thậm chí còn cho rằng anh là kẻ thọc gậy bánh xe.”
Rõ ràng đây không phải chuyện dễ nói, sai một ly là đi một dặm ngay!
“Đúng rồi! Chẳng phải anh vừa nói ánh mắt hai người nhìn nhau có điều khác thường?”
Thiên gật đầu, song chưa hiểu Hạc muốn làm gì. Không đợi chàng lên tiếng hỏi cậu lập tức giải thích.
“Lời nói, cử chỉ đều có thể gian trá nhưng ánh mắt không biết nói dối. Cho dù có cố che dấu sự thật trong ánh mắt thì cũng giống như lửa đỏ bọc trong giấy mỏng, sớm muộn có ngày phải lộ ra.” – Hạc nhìn Thiên, đáy mắt in bóng nét mặt của chàng. – “Khi nào thuận lợi anh bâng quơ mượn chuyện của người khác mà ngầm nhắc cho người quen của anh để ý ánh mắt của người con gái đó, nhất là khi nàng thấy tên kia.”
Cách này chẳng phải chính là cách Thiên đang làm đấy sao? Hạc đã tự hiểu thấu chuyện này thì lý nào lại không rõ tâm tình Trúc?
“Như Trúc ấy…”
Thiên giật thót, chàng chẳng ngờ đến Hạc lại nhắc đến Trúc vào lúc này. Nhưng lời nói tiếp theo của cậu lại càng khiến chàng kinh hãi gấp bội.
“Anh có thấy ánh mắt em ấy nhìn Tùng rất khác không?” – Hạc không nhận ra sắc mặt khác thường của Thiên. Cậu nói tiếp, âm điệu nhẹ đi, ánh mắt hơi thất thần dường như đang hồi tưởng lại chuyện nào đó. – “Ánh mắt đó khác hoàn không giống lúc nhìn những người khác.”
Bất chợt có cơn gió tràn qua cửa sổ lật tung chồng giấy trên bàn. Hạc đành bỏ dở câu chuyện đứng bật dậy, tay thì giữ giấy tay thì vội nhặt những tờ giấy bị gió thổi ngổn ngang trên bàn xếp thành chồng cho ngay ngắn, cuối cùng đặt thêm chặn giấy lên trên. Xong xuôi Hạc phát hiện nãy giờ chưa hề nghe thấy Thiên trả lời.
Cậu nghi hoặc quay lại vừa lúc chàng cũng đang nhìn cậu, ánh mắt chàng nhìn cậu khác thường lắm, vừa sững sờ vừa buồn rầu.
“Cậu… cậu đã biết hết rồi?”
Bỗng nhiên Thiên hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi khiến Hạc không hiểu gì cả, cậu hỏi.
“Biết? Biết chuyện gì mới được?”
Đã nói đến nước này rồi thì chẳng còn gì để dấu diếm nữa, chàng trả lời.
“Là chuyện của cô hai… ý tôi muốn nói người trong lòng cô hai.”
Hạc nhíu mày như vừa nghe được chuyện kì quái lắm.
“Tất nhiên là ta biết rồi!” – Cậu nhún vai, nói tiếp. – “Ta biết từ khi Trúc mới phải lòng phải dạ chàng ta là đằng khác. Mà đến giờ chuyện cưới hỏi của em ấy đã bàn xong, làm gì còn ai không biết nữa?”
Lúc này đây dù tối dạ đến mấy cũng phải nhận ra rõ ràng những gì Hạc vừa nói cho thấy cậu chỉ là người ngoài cuộc, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến chuyện tình này hết!
“Cậu với cô hai…” – Thiên vẫn nửa tin nửa ngờ gặng hỏi. – “Thứ cho tôi to gan muốn hỏi câu với cô hai… hai người có quan hệ ra sao?”
Rõ ràng việc gia nhân hỏi về mối quan hệ của chủ nhân là không phải phép, dù vậy Hạc chẳng để ý mà trả lời thẳng thắn.
“Ta với Trúc là họ hàng xa.” – Dứt lời lại giải thích thêm. – “Tuy em ấy lớn hơn ta hai tuổi nhưng xét theo vai vế lại phải gọi ta là anh.”
Đầu Thiên ong lên như chuông gõ bên tai. Rốt cuộc cũng đến ngày mây mờ thấy trăng nhưng cái trăng này nào có giống cái trăng chàng tưởng? Trời đất ơi! Hoá ra bấy lâu nay chàng đã hiểu lầm, mà còn hiểu lầm tai hại đến vậy!
Nhìn sắc mặt Thiên thay đổi thấy rõ lại thêm những gì chàng vừa nói Hạc dần lờ mờ suy đoán được một chuyện.
“Vậy trước giờ anh nghĩ ta với Trúc có quan hệ gì?”
Trùng hợp làm sao, mới đây thôi Hạc xấu hổ vì hiểu lầm Thiên mà giờ đã đến lượt chàng rơi vào hoàn cảnh y như đúc, thậm chí còn xấu hổ hơn vài phần làm chàng ngắc ngứ không nên câu.
“Vậy không lẽ những chuyện anh vừa hỏi…” – Xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau Hạc cảm thấy dường như đã hiểu điều Thiên thật sự muốn nói với cậu. – “Anh nghĩ ta với Trúc sắp kết duyên lại vô tình thấy em ấy với anh Tùng… rồi cho rằng em ấy đức hạnh không tốt nên tìm cách nhắc khéo ta?”
Thiên không đáp cũng không gật đầu chỉ im lặng ngầm thừa nhận những gì Hạc vừa nói là đúng.
Có lẽ đã nói quá nhiều hoặc bởi tâm tình kích động mà Hạc thấy cổ họng khô rát. Cậu cầm chén trà trên bàn lên uống một hơi cạn đáy, có điều nuốt rồi mới nhận ra thứ nước trôi xuống bụng lạnh ngắt, ngoài vị chan chát ra thì chẳng còn dư vị nào phía sau, song cậu chẳng có tâm trí đâu để ý đến nó.
Nhìn sang Thiên chỉ thấy chàng lảng đi nhìn hướng khác, tai đỏ chót.
Hạc biết chàng chẳng cố ý hiểu lầm oái oăm thế này, cũng rõ chuyện này khiến chàng xấu hổ đến nhường nào. Có điều trong lòng cậu bỗng nảy ra một suy nghĩ, một nghĩ mà tự cậu cũng thấy nó xấu xa quá đi mất.
Đặt mạnh chén trà xuống mặt bàn, Hạc lên tiếng, giọng điệu lạnh tanh.
“Nói ta nghe vì sao anh lại nghĩ ta với Trúc… thành như vậy?”
Quả nhiên Thiên giật mình luống cuống nhìn Hạc, chàng ngập ngừng lúc lâu rồi cũng thật thà kể lại cho cậu nghe đầu đuôi mọi chuyện khiến chàng sinh ra hiểu lầm.
Nguồn căn sự việc phải kể từ tận cái ngày ở hồ sen. Khi Hạc nói rằng việc mong cầu cái tâm của người khác có khi là chuyện cầu bất đắc, chẳng rõ người nói vô tình hay không nhưng Thiên hữu ý nghĩ rằng phải chăng cậu đã thương nhớ người con gái nào. Rồi sự thân thiết trong từng cử chỉ, lời nói của Trúc đối với Hạc, lại thêm những lần Lúa không đầu không đuôi nhắc đến chuyện hôn sự của nàng khiến Thiên đồ rằng người sắp lấy Trúc chính là Hạc. Cứ thế đến khi Thiên thấy nàng thân thiết với Tùng nghiễm nhiên lại sinh ra một cái hiểu lầm khác.
Rõ ràng từ đầu đến cuối là Thiên tự võ đoán người kết duyên cùng Trúc là Hạc.
Nói đến đây chàng rời khỏi ghế, quỳ xuống trước mặt cậu nhận lỗi.
“Là lỗi của tôi. Chưa biết rõ mọi chuyện đã võ đoán gây ra hiểu lầm tai hại, lại thêm tội quá phận tọc mạch chuyện của chủ nhân. Tôi không dám xin cậu tha tội, mong cậu trách phạt.”
Hạc vốn chỉ muốn trêu trọc Thiên một chút ai ngờ lại như vậy. Cậu cũng chẳng vờ nghiêm mặt nữa.
“Đứng lên đi, ta chỉ bảo kể rõ mọi chuyện chứ đâu bảo anh quỳ.”
Dù Hạc đã cho đứng lên thế nhưng Thiên lại chần chừ, chàng tự thấy vẫn cần quỳ ở đây tạ tội. Đúng lúc này Hạc cầm chén trà trên bàn rồi lại thở dài đặt xuống, thấy vậy chàng vội đứng lên lấy ấm trà còn nóng mang đến rót chén mới cho cậu.
“Ta cũng như anh, trước nay chưa từng thương mến người con gái nào.” – Hạc nhấp một ngụm trà, cái ran rát trong cổ họng cuối cùng cũng dịu đi. – “Tuy là anh hiểu lầm mọi chuyện, song cũng không gây ra chuyện gì xấu. Ta không trách phạt anh. Lần sau nếu có khúc mắc nhất định phải nói với ta đừng tự đoán già đoán non, đã nhớ chưa?”
Nhớ! Lại chả nhớ quá ấy chứ! Có mà đến già Thiên vẫn nhớ chứ sao quên được chuyện này!
Chàng hắng giọng, đáp.
“Bẩm cậu, tôi đã nhớ rõ.”
Biết Thiên hãy còn thấy ngại lắm Hạc không miễn cưỡng nói thêm chỉ phất tay tỏ ý cho chàng lui xuống.
“Ở đây không còn chuyện gì nữa, anh lui xuống đi.”
Chàng chần chừ giây lát rồi đành khom khom lưng vái chào cậu nhưng ngay khi vừa bước đến cửa Hạc bỗng gọi chàng lại.
“Khoan đã!” – Cậu hắng giọng. – “Chuyện này chỉ có ta với anh biết, không được nói cho người khác, nhất là Lúa.”
Mường tượng đến cái giọng cười hô hố của Lúa khi biết chuyện hiểu lầm tai hại này lẫn cái tật đùa dai của gã là chàng thấy rợn hết cả người. Cũng may trời xui đất khiến thế nào lại đúng dịp gã về quê chàng mới thoát được cảnh mất mặt.
“Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ kín chuyện không để người khác biết.”
Rốt cuộc mọi khúc mắc, võ đoán, hiểu lầm bấy lâu cũng tìm được câu trả lời. Chỉ duy câu hỏi Hạc thầm hỏi bản thân bị lãng quên lắng lại trong đáy lòng như chữ tĩnh dang dở ẩn trong vết mực loang.