Chương 311:
Thomas bừng bừng hào hứng lôi kéo Ron bàn luận về thứ thuật mới.
Những Thomas nhiều và nảy ra nhanh tới mức Ron buộc phải lôi ra 1 quyển sổ nhỏ và 1 cái bút lông ngỗng để ghi chép lại những kiến nghị. Đây là 1 thói quen mà cậu ta đã luyện được dưới sự nhắc nhở của Thomas từ năm trước. Dĩ nhiên là cậu ta dùng 1 chiếc bút ma thuật có thể tự ghi chép.
Nhờ sự hợp tác với tập đoàn Aurora, kinh tế của nhà Weasley đã dư sức mua 1 món đồ như vậy. Và ông bà Weasley ngay lập tức đồng ý khi Ron chứng minh cho họ rằng cậu ta cần nó để phục vụ cho quá trình học tập của mình. Vẻ mặt tự hào và hạnh phúc lúc đó của bà Molly đã thúc đẩy 1 cái gì đó sinh trưởng trong lòng Ron. Cậu chưa từng thấy mẹ mình bộc lộ vẻ mặt đó với cậu.
Ron tự hỏi mình có thể trở thành 1 niềm tự hào của mẹ như các anh lớn của cậu đã từng. Fred và George được Ron tự động loại khỏi tâm trí. Cậu ta không dám chắc trái tim của mẹ mình có thể chịu được nếu có thêm 1 đứa nữa trong nhóm sinh đôi.
Ngay khi Thomas đang thao thao bất tuyệt về những kiến nghị của mình thì cánh cửa lều được mở ra. Fleur tiến đến, đi sau cô là Draco. Sự xuất hiện của cả 2 cắt đứt cuộc thảo luận giữa Thomas và Ron.
Việc Draco xuất hiện ở đây cũng không khiến Ron quá ngạc nhiên. Cậu ta biết rằng Thomas bằng 1 cách nào đó đã thu phục Draco về làm việc cho mình. Thậm chí theo 1 vài tin tức nghe lóm được thì cả gia tộc Malfoy cũng đã tuyên thề trung thành với Thomas. Bản thân Ron thì không tin tưởng đám người Draco vì trong mắt của cậu thì tất cả đám Tử thần Thực tử đều chẳng hề đáng tin. Tuy nhiên Thomas dường nhưng chẳng hề để tâm tới vấn đề đó nên Ron cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà cùng Draco hợp tác vài lần.
Thomas nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện giữa mình và Ron. Hiển nhiên là cậu ta có vấn đề quan trọng hơn cần giải quyết với Draco và Fleur.
Ron gần như chạy chối chết khỏi căn phòng. Bộ não của cậu đã quá tải được 1 lúc với những ý tưởng nhiều kinh khủng của Thomas. Chỉ cần chạm vào vấn đề mà Thomas hứng thú, mạch suy nghĩ của cậu ta sẽ tuôn dồn dập như một cơn tuyết lở.
Khi lướt qua Fleur và Draco, Ron khẽ cau mày. Cậu ngửi thấy 1 mùi tanh thoang thoảng… một mùi như mùi máu tươi.
Trong khi Thomas đang trao đổi gì đó cùng Fleur với vẻ mặt lo lắng, Draco lẳng lặng đứng một góc. Trầm mặc và yên phận là những gì có thể nói về cậu ta lúc này. Draco dường như đã trở thành một người khác.
Khi Draco trở lại lều của mình đã là nửa đêm. Trên khuôn mặt của cậu tràn đầy vẻ thất lạc và mệt mỏi.
“Con đã đi đâu?” – Lucius Malfoy hỏi ngay khi con trai mình vừa mới bước vào cửa. Ông ta vừa mới nghe được một vài thông tin khiến mình không vui vẻ cho lắm.
Sau một thoáng trầm mặc, Draco đáp lại bằng một giọng điệu nhẹ đến mức Lucius phải cố gắng lắm mới có thể nghe được.
“Chỉ là quét dọn một chút rác rưởi tồn đọng từ quá khứ thôi, thưa cha.”
“Con có biết mình đang làm gì không, Draco?” – Lucius đứng dựng dậy – “Con đang chặt đứt tất cả đường lui của gia tộc. Đó là thứ mà người kế thừa của gia tộc Malfoy sẽ làm?”
“Con chỉ đang lựa chọn con đường chính xác cho gia tộc.”
“Con điên rồi! Cái gì làm con nghĩ rằng Thomas Walker và những kẻ đi theo hắn sẽ chiến thắng được Chúa tể Hắc ám? Một khi hắn thất bại, với những hành động của con, cả gia tộc chúng ta sẽ chôn cùng!”..