Chương 310:
Với thân phận của mình, cả 3 anh anh em nhà Weasley nhận được sự quan tâm và tôn trọng mà họ chưa từng được hưởng thụ trong đời. Đặc biệt là Ron, lần đầu tiên trong đời cậu ta được hưởng thụ cảm giác bản thân mình trở thành trung tâm của đám đông. Kể cả kẻ luôn tự cho mình cao quý như Draco Malfoy cũng chỉ còn là nhân vật phụ so với cậu.
Cảm giác này khiến cho Ron say mê đến mức cho tới khi trở lại lều của Thomas, chân của cậu dường như vẫn chưa chạm đất.
Vẻ mặt lâng lâng của Ron dường như khiến Thomas cũng phải ngứa mắt. Cậu ta đưa chân sút mạnh vào mông của thằng bạn.
Cú đá mạnh đến mức khiến Ron nhảy dựng lên. Nó cũng vô cùng hiệu quả. Người bạn của Thomas đã trở lại mặt đất. Cậu ta quay ngoắt lại nhìn Thomas, cáu:
“Cậu làm cái quái gì vậy? Đau quá!”
Đáp lại sự cáu gắt của Ron là 1 đôi mắt cá chết. Thomas hỏi lại bằng giọng đều đều:
“Trở lại mặt đất chưa?”
Thomas dừng lại, khẽ lắc đầu. Dường như cậu cũng chẳng biết phải nói cái gì về người bạn của mình. Nói cậu ta kém cỏi ư, không hẳn, 1 thằng con trai ở độ tuổi này, lần đầu trở thành nhân vật chính, được 1 đám con gái xinh đẹp vây quanh và tán tụng. Nếu như đặt người khác vào vị trí của Ron thì cũng chẳng mấy người có thể tốt hơn.
Chỉ là Thomas vẫn cần Ron ở lại mặt đất. Và mục đích đưa Ron tới bữa tiệc cũng không phải là để cậu ta trở lên ảo tưởng về bản thân.
Ron lúc này mới tỉnh lại. Cậu ta nhìn xung quanh, hỏi:
“Fred và George đâu?”
Thomas thở dài, nói:
“Hai người họ đánh lẻ với mấy cô nàng mới quen rồi. Còn cậu… hzzz… nâng nâng đến mức đó chỉ vì mấy nụ hôn. Thật là…”
Khuôn mặt của Ron đỏ lên như 1 con tôm bị hấp chín. Cậu ta đưa ta gãi đầu như 1 cách để che giấu sự lúng túng của mình.
Thomas lắc đầu, nói:
“Đi thay đồ đi, nhớ dùng thần chú mà xóa sạch mọi dấu vết trên người. Đặc biệt là mấy dấu son đang dính trên cổ của cậu ấy. Mình không muốn nửa đêm mẹ cậu cầm đũa phép đến trước lều mình gào thét đâu.”
Đuổi Ron đi xử lý dấu vết, Thomas cũng thay đổi một bộ đồ thoải mái. Trở về trên ghế sofa, Thomas buông lỏng người ngồi xuống, trong đôi mắt tràn đầy vẻ bồn chồn, lo lắng. Cũng đã rất lâu rồi cậu ta chưa có cảm giác này, và Thomas không thích nó.
“Mà bạn gái của cậu đâu rồi?” – Ron đã trở lại, cậu ta đã đổi sang bộ quần áo mặc khi tới – “Mình tưởng 2 người đang ở với nhau?”
Thomas ngẩng lên, ánh mắt của cậu ta lúc này dọa Ron nhảy dựng.
“Cậu không định có ý đồ gì với Fleur đấy chứ?”
“Không! Tuyệt đối không!” – Ron khẳng định trong khi lắc đầu nguây nguẩy.
“Đùa thôi!” – Thomas nói – “Ngồi đi, mình có vài việc muốn nói.”
Ron dè dặt ngồi xuống. Dù Thomas nói mình chỉ đùa, nhưng ánh mắt vừa rồi của Thomas khiến Ron có cảm giác sẽ chết chắc nếu như không thể trả lời chính xác.
Thomas rót 1 ly trà và đưa nó cho Ron. Ron không rõ nó là loại trà gì, cũng không thích uống trà, nhưng mùi hương của nó lại khiến cho bản thân cậu an tĩnh. Có lẽ học tập Thomas uống trà cũng không tệ.
“Nói đi! Cậu cố ý ngồi lại đâu phải vì uống trà nhỉ?” – Thomas hỏi.
“A… ha… đúng là chẳng thể qua mặt cậu việc gì.” – Ron gãi đầu, trên mặt đầy vẻ ngượng ngùng.
Gần đây Ron có một vài ý tưởng và đã bắt đầu âm thầm thực hiện nó. Có một vài thành công nhất định nhưng càng nhiều hơn vấn đề phát sinh tiếp sau đó. Cuối cùng Ron chấp nhận rằng mình chẳng phải thiên tài như Thomas hay Hermione và cậu ta đã tìm tới Thomas để cầu viện. Còn tại sao lại là Thomas? Ron có thể chắc chắn là Hermione sẽ không bao giờ giúp cậu ta nghiên cứu 1 thứ có tác dụng gian lận.
Qua một hồi, có vẻ như đã tổ chức tốt ngôn ngữ, Ron nói:
“Cậu có nhớ việc 1 vài pháp sư của Nhật Bản có thể đem các Thức thần của họ ám vào thân để thực hiện 1 vài phép thuật đặc biệt chứ?”
Thomas gật đầu, cậu ta cũng từng có ý định nghiên cứu về thứ này vì cảm thấy khá thú vị nhưng sau khi cân nhắc thì lại từ bỏ nó vì không có đủ thời gian.
“Ừm… có một vài người thậm chí còn chế tạo sinh vật huyền bí để làm Thức thần. Và trong trường hợp này họ thu được một phần sức mạnh của chúng, thậm chí là hoàn toàn nếu cao tay.” – Ron tiếp tục – “Mình đã rất tò mò với điều này nên có tìm hiểu thêm về nó. Và sau khi tìm hiểu thì mình nhận ra vài điều bất thường. Đó là họ hoàn toàn có thể làm chủ cái sức mạnh đó một khi bị Thức thần ám ngay lần đầu tiên, cứ như là họ đã sử dụng cái sức mạnh đó từ rất lâu rồi… ý mình là… biết phải diễn tả sao nhỉ?”
Ron đưa tay vò đầu mình thành 1 đống bù xù. Cậu ta đang cố gắng diễn tả cái sự bất hợp lý đó ra thành lời.
Lúc này Thomas đã ngồi thẳng dậy, ánh mắt trở lên chăm chú. Cậu ta thay Ron giải thích:
“Bất kỳ ai, dù cho có là thiên tài đến mức nào, đều cần thời gian để học tập, thích nghi với công cụ mới đạt được. Không chỉ đơn giản có sức mạnh là có thể sử dụng được. Con người ghi nhớ cách sử dụng sức mạnh không chỉ bằng ký ức, còn rất nhiều thứ khác quyết đinh như tiềm thức, phản xạ… Nói cách khác thì thứ được tiếp nhận vào cơ thể khi bị Thức thần ám còn hơn cả sức mạnh.”
“Chính là nó!” – Ron hớn hở đáp lại, tay chân quơ loạn vì phấn khích – “Mình có cảm giác là như vậy nên đã tự mình thử nghiệm. Và cậu biết gì không Thomas? Không chỉ đơn giản là sức mạnh, vào lúc đó mình cảm giác như mình biến thành sinh vật huyền bí vậy. Cách sử dụng sức mạnh cứ như là bản năng được ghi vào cơ thể vậy. Thậm chí là ký ức về chiến đấu đều được ghi lại vào cả trí não và cơ thể.”
Ron thao thao bất tuyệt về những gì mà cậu nghiên cứu mà không hề nhận ra vẻ mặt của Thomas đang trầm xuống. Cậu ta vừa phát hiện ra mình suýt nữa thì bỏ qua một ma thuật vô cùng giá trị.
“Và cậu biết gì không Thomas? Mình đột ngột lóe lên 1 ý tưởng: nếu như ký ức về chiến đấu có thể được ghi nhớ theo cách này thì chẳng phải ký ức về kiến thức cũng có thể đúng chứ?” – Ron tiếp tục với sự phấn khích tột độ – “Sẽ chẳng còn những ngày tháng học tập bù đầu. Mình sẽ chỉ cần thời gian rất ngắn để học hết đám kiến thức ở trường học và sau đó mình sẽ có thể tự do bay nhảy. Sẽ không còn bài kiểm tra nào có thể làm khó được mình. O.W.L. và thậm chí N.E.W.T. cũng sẽ chẳng phải là vấn đề…”
Ron tắc lời khi nhìn thấy Thomas đang ngây người nhìn mình. Ánh mắt đó cứ như là cậu ta vừa mới đột ngột gặp phải một thứ gì đó không thể tưởng được.
Những gì mà Ron đoán lần này đã hoàn toàn chính xác.
Thomas đang trong tình trạng hoàn toàn quá tải não bộ. Cậu ta không thể tưởng được mình vừa nghe thấy điều gì.
Ron liệu có ý thức được giá trị trong khám phá của cậu ta không? Cậu ta có biết rằng nếu như cái ý tưởng mà cậu ta mới khám phá ra mà thực hiện thành công thì nó sẽ có ảnh hưởng đến thế nào không? Cậu ta có biết rằng điều này thậm chí có thể thay đổi cả tiến trình lịch sử của giới pháp thuật, thậm chí là cả nhân loại?
“Thomas! Thomas!” – Ron gọi – “Cậu có nghe mình nói không đấy?”
Thomas hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, hỏi:
“Xin lỗi, Ron… nhưng cho mình hỏi lại 1 chút. Cậu vừa nói là muốn dùng nó, cái việc ghi nhớ ký ức này để vượt qua mấy kỳ thi và kiểm tra?”
“Dĩ nhiên!” – Ron ngay lập tức đáp lại – “Mình nghĩ nó có tỉ lệ thành công vô cùng cao. Và một khi thành công, mình sẽ hoàn toàn tạm biệt với lỗi lo về mấy kỳ kiểm tra chết tiệt sắp tới. Ừ… nhớ đừng nói cho Hermione. Mình chắc chắn cậu ấy sẽ bác bỏ vụ này cho mà xem. Đó là gian lận – mình chắc chắn là cậu ấy sẽ nói như vậy.”
“Cậu…” – Thomas không biết phải nói gì, Ron thực sự dùng 1 phát kiến mà cậu ta cho là vĩ đại chỉ để cho mình có thể lười hơn.
“Ha ha… HA HA HA…” – Thomas đột ngột cười lớn. Cậu ta cười vui vẻ như 1 đứa trẻ.
Lần này đến lượt Ron bị choáng. Cậu ta ngơ ngác không hiểu Thomas tại sao lại cười vui vẻ như vậy.
Sau một hồi, Thomas mới ngừng cười. Cậu ta nói:
“Mình có từng nghe một người nào đó từng nói rằng: mọi phát kiến của con người luôn hướng tới 1 mục đích đó là khiến chúng ta ngày càng có thể lười hơn.”
Ron thấp thỏm:
“Thế nào?”
“Chẳng thế nào cả, Ron ạ!” – Thomas nói rồi cười lớn – “Cứ làm đi! Mình sẽ hỗ trợ hết khả năng. Sắp tới mình có khá nhiều việc nên sẽ không thế trực tiếp tham gia nghiên cứu được nhưng mình sẽ cung cấp 1 vài ý tưởng cũng như giúp cậu liên lạc với những người giỏi nhất. Với sự giúp đỡ của họ, cậu hoàn toàn có thể hoàn thiện ma thuật này. Và dĩ nhiên… chúng ta sẽ giữ bí mật nó.”..