Chương 309:
Không ngoài dự đoán của Thomas, việc cân bằng về số lượng cũng như chất lượng của chổi bay đã đẩy sự kịch tính của trận trung kết Quidditch lên 1 tầm cao mới.
Từ trên khán đài, Thomas chăm chú quan sát. Đội IreLand vẫn áp đảo nhưng không còn là khoảng cách tuyệt đối như lịch sử cố định. Và nếu như Viktor Krum thành công bắt lấy Golden Snitch ngay hiện tại thì một sự kiện lịch sử lớn sẽ thay đổi.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Thomas bất giác nhếc lên. Cậu ta của hiện tại đã đủ sức để không cần thiết phải bám theo cái dòng chảy nguyên bản của vận mệnh để trục lợi. Mục tiêu hiện tại của cậu ta là tự tay kiến tạo vận mệnh của mình.
Và lần này, lịch sử đã có thay đổi như mong muốn của Thomas.
Đội tuyển Bulgaria giành chiến thắng suýt soát với tỷ số 230 – 170. Công lớn nhất thuộc về Viktor Krum khi mà anh ta thành công tóm gọn Golden Snitch, ghi trực tiếp 150 điểm giúp cho đội nhà của mình dành chiến thắng trung cuộc và trở thành tân vương thế giới.
Ý nghĩ của Thomas tung bay. Cậu ta bất tri bất giác liên tưởng bản chất của giới phù thủy và trò chơi Quidditch này. Chỉ cần bản thân đủ mạnh mẽ, cái gọi là đoàn kết của kẻ thù sẽ chẳng đáng kể. Trong dòng chảy của vận mệnh cũ, nơi mà không có sự nhúng tay của Thomas, Voldemort thực chất là đã thua trong tay của giáo sư Dumbledore chứ không phải là những người còn lại. Hắn thua trong tay của 1 kẻ còn mạnh mẽ hơn hắn. Cả đám người xung quanh chỉ đơn giản là những con cờ trong cuộc chơi của 2 phù thủy hùng mạnh.
Chính Thomas cũng không nhận ra rằng suy nghĩ của cậu ta đang dần thay thổi. Thomas đang đi lệch rất xa khỏi con đường ban đầu của mình. Nhưng không ai biết được cái đích cuối cùng cậu ta đi tới là tốt hay xấu. Có lẽ cần 1 kẻ có cùng cấp độ sức mạnh với Thomas xuất hiện thì mới có thứ để so sánh hoặc… ngăn chặn cậu ta nếu Thomas sa ngã.
Nhưng đó sẽ là ai? 2 đời Chúa tể Hắc ám trước, Albus Dumbledore đã xuất hiện còn hiện tại, ai sẽ là đối trọng của Thomas Walker? Liệu kẻ đó đã xuất hiện trên thế gian này hay chưa?
“Thomas! Thomas…” – Tiếng nói của Ron kéo Thomas trở lại thực tại.
“Cậu ổn chứ!” – Hermione hỏi.
Những người khác cũng đang nhìn Thomas. Cậu ta đột nhiên ngẩn người, dường như quên hết mọi thứ xung quanh. Ron gọi Thomas mấy lần mới khiến cậu ta tỉnh lại.
“Xin lỗi, mình ổn.” – Thomas đứng dậy, vươn người – “Giờ thì mình phải xin phép đánh lẻ, có một vài việc phải giải quyết. Hẹn gặp lại!”
Đoàn người dùng ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng dáng của Thomas nhanh chóng biến mất. Mỗi người mang theo một tâm sự khác nhau.
Trên đường rời đi, bà Molly nhỏ giọng nói chuyện với chồng mình. Tuy rất biết ơn những gì Thomas đã làm cho gia đình mình trong thời gian vừa qua nhưng sau những gì nhìn thấy hôm nay bà bắt đầu thấy bất an. Bất an không phải vì sợ Thomas sẽ làm hại đến gia đình mà là lo lắng cho các con của mình. Dù bà Molly vẫn luôn tự hào về sự xuất sắc của các con mình nhưng bà vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng Thomas ở một đẳng cấp khác, đó là đẳng cấp của những phù thủy vĩ đại ghi tên sử sách. Và làm bạn của những người như vậy chưa chắc đã là điều tốt đẹp.
Đáp lại sự lo lắng của vợ mình, ông Arthur Weasley chỉ nhẹ nhàng trấn an. Theo lời của ông thì bà Molly đang suy nghĩ quá nhiều. Thời đại đã thay đổi, thế giới hiện tại đã hòa bình và se ngày càng tốt đẹp hơn. Các con của họ cũng đủ mạnh mẽ và tài giỏi để đối đầu với bất cứ điều gì. Nhưng vẻ lo âu ẩn sâu trong đáy mắt chứng mình rằng ông không thực sự lạc quan đến vậy.
Theo sự hợp tác ngày càng thâm nhập với tập đoàn Aurora, ông Weasley đã lờ mờ nhận ra những gì họ đang làm không đơn giản là kiếm tiền và phát triển ở giới phù thủy. Nhưng gia đình ông đã lún quá sâu để bứt ra. Hơn nữa, Thomas không phải Voldemort, nhà Weasley không có bất kỳ lý do nào để chống lại cậu ta. Chí ít thì người mà ông tin tưởng và tôn kính nhất, Albus Dumbledore cũng không có bất cứ thái độ gì chứng tỏ rằng Thomas là không đáng tin cậy. Arthur Weasley tin tưởng Albus Dumbledore nên ông cũng tin tưởng Thomas.
Phía trên cùng, 2 anh em sinh đôi đang xúm lại trêu đùa Ron. Những người đi sau đã quá quen với việc này. Họ chỉ lững thững đi theo và thỉnh thoảng phá lên cười khi nhìn bộ dáng chật vật của cậu em út nhà Weasley.
Tuy nhiên, tất cả đều không biết rằng cuộc vui đùa phía trước kia có nội dung khá là không ăn nhập gì với những gì họ đang nghĩ.
“Nãy hai anh nghe được lời mời của Thomas rồi chứ?” – Ron hỏi khi đang bị Fred quắp cổ bằng cánh tay trái.
“Có! Tụi anh đều nghe được!” – Fred đáp lại.
George hỏi tiếp
“Em có biết có chuyện gì không? Việc gì mà lại khiến cho Thomas chỉ gọi riêng bọn anh và em thế?”
Ron đáp:
“Không rõ! Nhưng có lẽ cậu ấy muốn giới thiệu cho chúng ta vài người khách đặc biệt.”
“Khách đặc biệt?” – George hỏi lại.
“Ừm!” – Ron nói – “Hồi trước trận đấu, em có gặp thằng Draco dẫn theo một đám người mặc áo chùng. Em có hỏi Thomas về việc đó. Cậu ấy có nói là sẽ dẫn chúng ta đi gặp họ sau trận đấu.”
Fred và George quay mặt nhìn nhau, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc. Có những người khách đặc biệt phải mặc áo chúng để vào sân bóng quan sát trận chung kết. Và Thomas lại chỉ định dẫn theo 3 anh em họ tới gặp
Trong mắt George lóe lên vẻ lo lắng. Fred ngay lập tức đã hiểu được những gì mà người anh em sinh đôi của mình đang nghĩ. Anh ta âm thầm lắc đầu ra hiệu cho George không cần lo lắng. Nếu như những gì mà họ đang suy đoán là chính xác, Fred lại cảm thấy đây là 1 cơ hội làm ăn lớn.
…
7 giờ tối, Ron, Fred và George âm thầm rời khỏi lều đi gặp Thomas theo lời hẹn.
Khi cả 3 đến căn lều của Thomas, cậu ta đang ngồi trên ghế sô pha. Cậu ta đã mặc sẵn 1 bộ vest đen mới tinh, đầu tóc cũng được chải vuốt kỹ càng, hiển nhiên là đã chuẩn bị xong và đang chờ họ. Sau màn chào hỏi đơn giản, Thomas búng tay ra hiệu. Con gia tinh của cậu ta xuất hiện cùng với 2 tủ quần áo. Trong đó là một loạt trang phục dự tiệc với đủ màu sắc và kiểu dáng.
“Mình sẽ giải thích sau. Còn bây giờ, lựa chọn trang phục mọi người muốn đi. Để người khác phải chờ đợi quá lâu không phải là một điều hay đâu.”
3 anh em nhanh chóng chọn lựa những bộ cánh ưa thích, họ không cần phải lo lắng về kích thước vì ma thuật sẽ điều chỉnh nó một cách dễ dàng.
Fred vừa tìm kiếm bộ đồ hợp với mình, vừa hỏi:
“Chúng ta đang chuẩn bị tới đâu vậy? Anh đang rất tò mò về những vị khách đặc biệt mà cậu đã nói đấy.”
Thomas đáp lại:
“Rất gần thôi, cứ đến đó thì mọi người sẽ biết. Em dám hứa rằng đó là những vị khách tuyệt vời và mọ người sẽ có một buổi tối đáng nhớ nhất trong đời. Một trải nghiệm mà mọi người chắc chắn chưa bao giờ trải qua.”
3 anh em khựng lại rồi đưa mắt nhìn nhau. Rồi nhanh chóng tăng nhanh tiến độ lựa đồ của mình. Cuối cùng, 2 anh em sinh đôi chọn 2 bộ đồ giống nhau, vest đỏ nâu, kẻ sọc vàng, gi lê nâu sáng và 1 chiếc cà vạt màu cam khiến cho họ có vẻ chín chắn hơn tuổi thật rất nhiều. Ron chọn cho mình 1 bộ vest đen với sơ mi trắng, cà đỏ sẫm và áo gi lê cũng màu đen, đơn giản đến bất ngờ. Cậu ta nói bản thân chẳng biết chọn gì nên bắt chước theo phối đồ của Thomas, chỉ là có vài điểm khác biệt ở sơ mi và cà vạt.
Sau khi cả đã thay xong đồ và làm lại kiểu tóc, Thomas dẫn theo 3 anh em nhà Weasley độn thổ đến nơi tổ chức cuộc gặp mặt.
Ngay khi tới nơi, họ nhận ra đây chính là sân vận động thi đấu Quidditch nhưng bộ dáng của nó đã biến đổi khá nhiều. Sân cỏ đã biến mất, thay vào đó là một đại sảnh lớn, những chiếc nến phép thuật bay lơ lửng chiếu sáng toàn bộ không gian.
Thomas ngửa đầu nhìn toàn bộ kiến trúc, nở một nụ cười, nói:
“Phép thuật thật là tuyệt vời, phải không?”
Sự xuất hiện của Thomas ngay lập tức trở thành tiêu điểm của toàn trường. Cậu ta hôm nay ăn mặc chỉn chu khác hẳn thường lệ. Một bộ vest màu đen tu thân, áo sơ mi trắng có cổ và cà vạt đi kèm màu mận chín, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng đen.
Dáng người của Thomas không hề cao lớn, thậm chí là có phần mảnh khảnh do trang phục đang mặc. Chính dáng người đó cùng với khí chất của cậu ta khiến cho 3 anh em nhà Weasley với thân hình khá cao lớn giờ giống như là vệ sĩ hơn là những người bạn bè bằng vai phải lứa. Đặc biệt là Ron, dù đang mặc trên mình 1 bộ trang phục sang trọng nhưng vẻ rụt rè tự ti khiến cho cậu giống như 1 thằng nhóc con hầu cận đang đi theo cậu chủ.
Nhưng những người ở đây đều không vì vẻ bề ngoài đó mà tỏ bất kỳ thái độ gì. Bởi vì tất cả đều biết rằng, 3 người này là “bạn” của Thomas Walker…