Chương 308:
Suốt những ngày sau đó, Harry hồn vía như ở trên mây. Cậu ta thận trí còn không có tâm trạng để quan sát thi đấu Quidditch hay tham quan xung quanh.
Hiện tượng này chỉ kết thúc khi cha đỡ đầu Sirius của Harry đến. Cả hai đã có 1 cuộc trò chuyện thân mật.
Sau khi Sirius đến chất vấn và được Thomas thông não. Cả hai đã đi tới quyết định: Harry sẽ chủ động tham gia vào cuộc chiến. Và hiển nhiên là sẽ hành động dưới sự sắp xếp của Thomas.
Quyết định này của Harry, theo Thomas đánh giá cũng chẳng hề thay đổi quá nhiều cuộc sống hiện tại của cậu ta. Theo như lời của Thomas thì Harry quá yếu để làm bất cứ việc gì cho cuộc chiến. Cái cậu ta cần làm là tăng mạnh tiến độ huấn luyện “Bế quan Bí thuật” và sắp tới là bắt đầu luyện tập “Triết tâm trí thuật”. Tất cả những việc này đều phải được hoàn thành song song với công việc hiện tại.
Với việc luyện tập 2 phép thuật đẳng cấp cực cao mà nhiều phù thủy cả đời cũng không thể làm được, Harry cảm giác như cuộc sống sắp tới của cậu sẽ gần như không có khoảng nghỉ. Nhưng mỗi lần nghĩ tới những gì đã xảy ra với mình, nghĩ tới những ký ức thức tỉnh nhờ lũ giám ngục, Harry cảm thấy như lại tràn đầy sức lực.
Khi trận trung kết Quidditch, tất cả những người bạn của Thomas cũng một lần nữa mở rộng tầm mắt với tài lực hiện tại của cậu ta.
Sau khi Bộ trưởng Cornelius Fudge lên đài phát biểu ngắn gọn vài câu thì Thomas xuất hiện phát biểu với tư cách là nhà tài trợ chính cho giải đấu. Qua giới thiệu của quý ngài bộ trưởng, tất cả mọi người biết được để chuẩn bị cho giải đấu này, Thomas, hoặc phải nói chuẩn là tập đoàn thuộc sở hữu của cậu ta đã mua lại cả 1 quả đồi lớn cũng như vùng thung lũng bên cạnh để làm địa điểm thi đấu và dừng chân cho các phù thủy. Không những thế, tập đoàn này còn tài trợ cho 2 đội tuyển Anh và Nhật Bản hàng loạt Firebolt mới coong.
Kết quả sự tùy hứng của Thomas khi tài trợ mạnh tay đó khiến cho kết quả của cuộc thi đấu xảy ra biến hóa to lớn. Cả hai đội Nhật Bản và Anh lao băng băng vào tận bán kết. Và tận đây, họ mới chịu thua trước 2 đội siêu cường là Ireland và Bulgaria. Nhưng để có được chiến thắng đó, cả 2 đội bóng đều phải bỏ ra những cái giá vô cùng to lớn. Họ phải cắn răng chi trả để trang bị Filebolt cho toàn bộ đội hình của mình. Cuộc chơi trở lên bình đẳng về trang thiết bị và khiến Thomas dần có hứng thú hơn với nó.
Sau màn phát biểu ngắn gọn, Thomas lán lại khán đài khách quý để hướng về căn phòng của đám bạn. Sân thi đấu lần này được thiết kế vô cùng đặc biệt. Thomas, vì một vài lý do của mình đã cho thiết kế hàng loạt phòng riêng để cung cấp cho 1 số khách nhân không tiện lộ mặt của cậu ta.
Khi Thomas an vị, Ron lại gần bên cậu ta, hỏi bằng giọng nhỏ chỉ vừa đủ 2 người nghe:
“Vừa nãy mình thấy Malfoy dẫn theo 1 đám người mặc áo chùng vào 1 gian phòng riêng. Nhìn chúng có vẻ lén lút. Cậu có biết chuyện gì không? Dẫu sao thì mình nghe là nó đang làm việc cho cậu.”
Thomas nhìn Ron bằng 1 ánh mắt khá ngạc nhiên. Trong quãng thời gian này người bạn của cậu đã có sự tiến bộ vô cùng rõ rệt. Khả năng quan sát cũng như cách cư xử của cậu ta đang trưởng thành trông thấy.
“Mình biết!” – Thomas đáp – “Cậu ta đang thay mình đón tiếp 1 vài vị khách đặc biệt. Sau trận đấu mình sẽ dẫn cậu đi gặp.”
“Mình đi gặp?” – Ron hỏi lại.
“Chính xác thì là cậu, Fred và George.”
“Hai người đang thì thầm gì thế?” – Hermione dùng ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn sang. Cô cảm giác 2 kẻ này đang âm mưu gì đó.
Ron ấp úng – “À… ờ… bọn mình…”
Thomas tiếp lời bằng 1 thái độ tỉnh bơ:
“Tụi này chỉ đang có 1 vụ cá cược nho nhỏ xem ai sẽ là nhà vô địch của giải đấu năm nay. Có ai muốn tham gia không?”
George ngay lập tức từ chối, cặp sinh đôi mới có 1 vụ các cược lớn với ông Bagman hồi chiều nên không còn bao nhiêu tiền trong túi. Những người còn lại cũng không có bao nhiêu hứng thú.
Ngay khi Hermione tính giáo huấn gì đó thì toàn bộ sân vận động nổ tung trong tiếng gào thét. Cả bọn nhao nhao đưa mắt nhìn về phía sân cỏ. Ở đó, hàng trăm người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đang lướt đi.
“Veela! Là Veela!” – Ông Weasley hét lên.
Cả đám ngay lập tức hướng sự chú ý về phía sân cỏ. Thomas nhanh tay vung nhẹ chiếc đũa phép, một màng chắn vô hình im ắng bao phủ cả căn phòng. Cậu ta cũng không muốn bạn bè mình bởi vì quá khích mà xảy ra vài hành động đáng xấu hổ.
Âm nhạc nổi lên, các Veela bắt đầu khiêu vũ. Vũ điệu ma mị khiến cho trí óc của tất cả những người chứng kiến đê mê trong hạnh phúc. Tất cả những gì mà họ nghĩ tới là đắm chìm trong vũ điệu đó. Dường như trên thế gian này không còn bất cứ điều gì hạnh phúc hơn vậy.
Khi các Veela càng múa nhanh hơn, những ý tưởng điên rồ bắt đầu mập mờ xuất hiện trong đầu khán giả. Xúi giục họ làm 1 cái gì đó thật ấn tượng, thật điên rồ.
Thomas lim dim thưởng thức điệu múa của Veela. Cậu ta cũng không phản cảm những cơn say nhẹ nhàng mà ngắn ngủi này. Có một điều vẫn khiến Thomas hơi thắc mắc, dù chỉ có một phần huyết mạch Veela nhưng những điệu nhảy của Fleur lại hấp dẫn hơn mấy phần so với những cô nàng dưới kia.
Âm nhạc ngừng lại, Thomas cầm lấy ly nước bên cạnh nhấp 1 ngụm nhỏ. Dù chỉ là 1 ly nước lọc nhưng dáng vẻ của cậu ta như đang thưởng thức một ly rượu hảo hạng.
Thực tế thì Thomas không thích uống rượu. Cậu ta chưa bao giờ cảm nhận được hương vị của nó. Dù cho đó có là những loại rượu quý hàng đầu được người tặng thì trong mắt của Thomas còn không hấp dẫn bằng 1 ly kem mát lạnh.
Đánh mắt sang một bên, đám bạn của Thomas cũng đã ổn định tinh thần. Một phần nhờ vào màn chắn được Thomas dựng lên trước đó, một phần là dựa vào chính bản thân họ. Những cuộc huấn luyện vào năm học trước đó đã khiến họ có 1 bước tiến dài. Đặc biệt là Harry. Tuy là chưa hoàn thiện “Bế quan Bí thuật” nhưng với mức độ hiện tại thì chống lại chút cám dỗ từ điệu múa của Veela chỉ là chuyện nhỏ.
Bản thân Harry lúc này cũng nhận ra sự khác thường. Cậu ta nhìn mọi người xung quanh 1 cách khó hiểu. Dù rằng điệu múa của các Veela rất hấp dẫn nhưng có nhất thiết phải kích động đến như vậy không.
“Thế nào?” – Thomas hỏi – “Cậu không hiểu chuyện gì vừa xảy ra đúng không?”
Harry nhìn sang Thomas. Không cần nói cũng biết là Thomas biết rõ mọi việc.
“Vũ điệu của các Veela có khả năng mê hoặc tâm thần người nhìn. Cả âm thanh của họ cũng vậy.” – Thomas nhún vai, cười nhẹ – “Dĩ nhiên là… sự mê hoặc đó cũng không quá ác liệt, cộng thêm vẻ xinh đẹp của họ nên hầu như tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ hưởng thụ sự mê hoặc đó. Tuy nhiên, nếu cậu có thể kháng cự được sự mê hoặc đó cậu sẽ ghi điểm kha khá trong mặt họ.”
Rồi Thomas quay sang nháy mắt với Ron và mấy anh em còn lại của nhà Weasley:
“Mọi người cũng kháng cự rất tốt với sự mê hoặc của Veela. Đó là 1 ưu điểm rất lớn. Có muốn thử vận may không?”
Ánh mắt của mấy anh em nhà Weasley sáng rực. Khỏi cần phải nói thì cũng biết họ có ý định gì.
“Khục… khục…” – Tiếng ho khan nhè nhẹ của bà Weasley ngay lập đưa mấy đứa con của mình đi vào khuôn khổ nhưng ánh mắt lấp lóe của chúng cho thấy cả đám vẫn chưa hề từ bỏ ý đồ.
Thomas và mấy người còn lại dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn qua đám anh em nhà Weasley nhưng chỉ có duy nhất Ron là tỏ ra có chút xấu hổ còn những người còn lại vẫn tỉnh queo.
Lúc này, tiếng của Ludo Bagman vang lên:
“Và bây giờ, xin quí vị vui lòng giơ đũa phép của quí vị lên không trung. Mời các linh vật của đội tuyển quốc gia Ireland!”
Một ngôi sao chổi vĩ đại màu vàng kim và xanh lá quét qua sân vận động. Nó bay 1 vòng rồi tách ra thành 2 ngôi sao nhỏ hơn, tiếp tục biến đổi. Cuối cùng chúng hợp lại và biến thành 1 cái vòm 3 lá rồi tiếp tục bay qua những khán đài. Nơi cái vòm đi qua bắt đầu rớt xuống 1 cơn mưa vàng lóng lánh.
Ron chồm lên lao ra dán sát vào cửa sổ kính, hét lên:
“Tuyệt vời!”
Không chỉ có cậu ta, toàn bộ các khán giả cũng đang phấn khích 1 cách điên cuồng. Nhiều người trong đám đông thậm chí còn tranh giành nhau và lùng sục dưới ghế để lượm những đồng tiền vàng.
Ron mở cửa, vươn tay ra vớ được vài đồng vàng. Cậu ta vui vẻ trở lại nhét chúng vào túi rồi trở lại ghế.
Hermione khó hiểu:
“Cậu lấy chúng làm gì? Mình nhớ là cậu cũng biết là chúng đâu có giá trị.”
Ron vui vẻ đáp lại:
“Giữ làm kỷ niệm chứ sao. Ai mà biết được lần tiếp theo chúng xuất hiện trong một trận World Cup là bao giờ nữa chứ.”
Ngay lập tức, ánh mắt của cặp sinh đôi phát sáng lên. Dường như họ đang đánh hơi được điều gì đó.
Thomas khẽ lắc đầu. Màn trình diễn vừa rồi của Ireland thực sự là rất ấn tượng. Nhưng với một người như Thomas thì nó lại không quá hấp dẫn. Cậu ta lại không phải là cự long, thích tất cả mọi thứ lấp lánh…