Chương 307:
Cả căn phòng lại một lần nữa rơi vào im lặng. Sau một hồi, Harry hỏi:
“Giáo sư Dumbledore có biết việc này không?”
“Có!” – Thomas đáp – “Nhưng thầy ấy có kế hoạch cho riêng mình. Kế hoạch đó và của mình có vài xung đột nên…”
Thomas không nói tiếp nhưng tất cả đều hiểu rằng cậu ta đã đi đánh lẻ và có mọi việc hiện tại.
Hermione lúc này lên tiếng:
“Vậy kế hoạch của giáo sư Dumbledore là thế nào?”
Thomas nhún vai:
“Mình không thể nói được. Đó là kế hoạch của thầy ấy, và mình không có quyền cho đi những thứ không thuộc về mình.”
Thái độ của Thomas rất rõ ràng, cậu ta có ý định tiết lộ quá nhiều về kế hoạch của giáo sư Dumbledore. Và điều này khiến cho mọi người không mấy dễ chịu. Sự thiếu hụt thông tin này khiến cho họ không rõ đâu mới là lựa chọn chính xác.
“Tuy mình không thể tiết lộ kế hoạch của thầy Dumbledore nhưng có thể cho mọi người biết 1 việc…” – Thomas – “Trong cái kế hoạch đó, các cậu sẽ không có quyền chủ động tham dự đâu. Còn lý do thì: cũng giống cái lý do mà các cậu không muốn Ginny ở lại đó.”
Hermione âm thầm nhìn Thomas, tự hỏi liệu việc giữ Ginny lại ban nãy liệu có phải cũng nằm trong tính toán của cậu ta. Nếu như vậy thì e rằng ngay từ đầu việc 3 anh em nhà Weasley đi theo cũng đã được Thomas dự kiến trước.
“Mình có vai trò gì trong cuộc chiến này?” – Harry hỏi – “Cậu không thể khiến mình lựa chọn nếu như không cho mình biết rõ bản thân mình là gì hoặc sẽ phải làm gì.”
Thomas suy tư một chút, tự hỏi xem có nên tiết lộ thêm một chút bí mật cho Harry và những người còn lại hay không. Những thông tin tiếp theo không phải là thứ có thể tùy tiện tiết lộ nhưng để tối ưu hóa cuộc chiến thì… Lùi lại một bước, vì khế ước ma thuật vừa rồi, những người ở đây đều không thể tiết lộ những gì mà họ sắp biết
nên có nói cũng chẳng sao. Thomas tự tin rằng không kẻ nào hiện tại có thể phá hủy phép thuật của cậu để chiếm đoạt thông tin.
“Trong cái đêm đó, cậu và Voldemort đã hình thành 1 liên kết vô cùng mạnh mẽ bằng phép thuật. Cậu có thể nói là 1 thiết bị truy tìm Voldemort sống sờ sờ. Thậm chí nếu liên kết đó mạnh mẽ hơn, cậu có thể nghe thấy, nhìn thấy hoặc đọc được những suy nghĩ của hắn trong 1 quãng thời gian nhất định.
Nhưng có đi thì có lại. Cậu có thể tác động tới Voldemort thì hẵn cũng vậy. Một khi hắn phát hiện ra mỗi liên hệ giữa cả hai, hắn rất có thể sẽ tìm cách khống chế, thao túng tâm trí cậu bằng pháp thuật. Hoặc khó khăn nhất thì hắn cũng có thể tạo ra và mớm cho cậu những thông tin sai lệch. Chắc cậu không cần mình giải thích
thêm về những nguy hiểm trong đó.
Đây cũng là lý do mà mình yêu cầu cậu luyện tập “Bế quan bí thuật”. Nó là cách hữu hiệu nhất để chống lại sự xâm nhập tâm trí từ bên ngoài.”
Harry im lặng, cậu đã nhận ra vai trò của bản thân trong cuộc chiến mà Thomas nói tới. Vai trò của bản thân cậu thực sự vô cùng quan trọng, nếu có thể làm tốt thì đó sẽ là 1 lợi thế vô cùng to lớn cho phe ta nhưng…
“Quá điên rồ!” – Hermione hét – “Cậu biết mình đang làm gì không Thomas. Cậu đang nói Harry đi trực tiếp so bì tâm trí với Chúa tể hắc ám. Cậu biết hắn là ai cơ mà. Chẳng có cơ hội nào cho Harry hết!”
Thomas lạnh nhạt nói:
“Nếu như không có cơ hội thì cậu nghĩ chúng ta sẽ có cuộc nói chuyện này sao? Nếu không có khả năng thì cậu nghĩ mình sẽ nói là cho Harry cơ hội sao?”
Hermione lắc đầu:
“Cho dù như thế vẫn là quá nguy hiểm. Mình không rõ giáo sư Dumbledore có kế hoạch gì nhưng thầy ấy chắc chắn sẽ không để Harry làm thế.”
“Cậu chắc sao?” – Thomas nhàn nhạt hỏi lại.
Hermione một lần nữa chững lại. Cô thực sự không dám chắc chắn về điều đó. Cô không cho rằng mình hiểu giáo sư Dumbledore hơn Thomas.
Nói đến đây thì Thomas cũng không muốn giấu diếm gì thêm. Cậu ta quay sang nói với Harry:
“Cậu biết điểm xung đột lớn nhất giữa mình và giáo sư Dumbledore trong vấn đề này là gì không? Là mình muốn cho cậu tự quyết định. Quyết định là có tham gia vào cuộc chiến hay không với ý chí tự do của cậu. Mà không phải như một con cờ vô tri bị điều khiển mà không biết mình sẽ làm gì và hành động đó có mục đích hay ý nghĩa
gì.
Nếu cậu tham chiến, hãy tham chiến như một chiến binh!
Còn nếu không, mình với tư cách là bạn của cậu sẽ giúp cậu cắt đứt tối đa những nguy hiểm với cuộc chiến này. Mình có thể làm điều đó.”
Hermione sững sờ, ngồi xụp xuống ghế, cô dường như không tin nổi vào tai mình. Giáo sư Dumbledore lại định lợi dụng Harry như một quân cờ, để cậu ấy tham gia vào cuộc chiến một cách vô tri và thậm chí có thể sẽ phải chết mà chẳng rõ tại sao.
Lúc này Thomas nhẹ giọng:
“Có một vài lời mình muốn nói, với tư cách là một người bạn, mình hi vọng cậu sẽ lựa chọn phương án sau. Mình sẽ giúp cậu chặt đứt mọi liên kết với Voldemort, đồng thời đảm bảo an toàn của cậu cho đến hết cuộc chiến.
Mình tin rằng đó cũng là điều mà cha mẹ của cậu mong muốn. Họ sẽ mong rằng con trai của họ sống một cuộc sống an bình và hạnh phúc hơn là đâm đầu vào chiến đấu với Chúa tể Hắc ám.”
“Nhưng…” – Harry ngẩng đầu lên muốn nói gì đó.
Thomas lập tức đưa tay ngăn lại.
“Hôm nay là quá đủ rồi. Còn nhiều thời gian để suy nghĩ. Cậu hiện tại đang quá kích động!
Cái cậu cần làm hiện tại là trở về, ngủ 1 giấc để lấy lại bình tĩnh rồi suy nghĩ thật kỹ được mất và hậu quả lựa chọn của mình.
Hãy trả lời mình khi cậu thực sự bình tĩnh! Và mình hi vọng cậu sẽ lựa chọn phương án sau. Nói thực, mình không hi vọng cậu và mọi người tham gia vào cuộc chiến này. Chỉ là… mình tin rằng các cậu có quyền biết được lựa chọn.”
Nói rồi Thomas đánh mắt ra hiệu cho Ron và Hermione. Cả hai ngay lập tức lĩnh ngộ được ý tứ của Thomas và tiến lên khuyên bảo Harry rời đi.
Sau khi căn lều của Thomas đã khuất, Hermione dừng lại. Cô quay người, dùng ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn lại.
Ban đầu, Hermione tin rằng cuộc nói chuyện hiện tại của Thomas là nhằm thuyết phục Harry đứng về phe cậu ta. Nhưng những gì mà Thomas vừa thể hiện lại cực kỳ mâu thuẫn với điều đó. Những gì mà cậu ta nói chỉ khiến cho Harry do dự. Nếu Thomas muốn lôi kéo Harry thì đâu cần nói ra những điều đó.
“Có việc gì sao?” – Ron đã phát hiện ra Hermione rời đoàn nên cậu quay trở lại.
Hermione chỉ lẳng lặn nhìn Ron.
Cái cách mà Hermione nhìn khiến Ron thấy xấu hổ. Cậu hỏi lại:
“Cậu có việc gì sao?”
Hermione lắc đầu:
“Không gì cả? Mình chỉ đang suy nghĩ lung tung thôi. Chúng ta đi nhanh đừng để mọi người lo lắng.”
…
“Anh lại mềm lòng?” – Fleur hỏi.
“Không!” – Thomas đáp lại với 1 thái độ quả quyết – “Ngay từ đầu anh đã muốn như vậy. Với thân nhân của mình, anh luôn mong muốn họ tránh xa mấy chuyện thế này. Càng xa càng tốt!”
“Vậy thì tốt nhất anh lên âm thầm mà ném họ ra ngoài.” – Fleur nói – “Em không thấy bạn anh là kiểu người sẽ rút lui. Hoặc… anh vốn dĩ đã không muốn đặt họ ngoài cuộc chơi. Chỉ là anh áy náy nên chỉ đang làm những thứ này để an ủi bản thân khỏi sự thật là: anh đang lợi dụng bạn bè của mình cho mục đích riêng.”
Sắc mặt của Thomas dần trở lên khó coi theo mỗi lời Fleur nói.
Sau một hồi, cậu ta mới lên tiếng giải thích:
“Ngay từ đầu, anh tính lừa Harry để âm thầm xử lý mối quan hệ của cậu ấy với Voldemort rồi sau đó ném cậu ấy cùng với tất cả bạn bè ra ngoài cuộc chiến. Chỉ là…”
Fleur đưa mắt dò hỏi, cô không hài lòng với cách xử lý lần này của Thomas. Cậu ta đem ném bạn bè mình vào 1 cuộc chiến nguy hiểm. Phải biết rằng, không phải tất cả mọi người đều là Thomas Walker hay Albus Dumbledore.
“Anh cho rằng Harry có quyền trả thù. Mà thay vì lao đầu mù quáng như thiêu thân thì biết rõ mình đang chiến đấu vì điều gì vẫn an toàn hơn.”
Fleur nhìn thật sâu Thomas như để chắc chắn những gì cậu ta vừa nói. Gần đây Thomas có nhiều hành động khiến cô vô cùng khó hiểu. Cô cũng có nghe về việc gần đây trong những thuộc hạ của Thomas có những kẻ tôn thờ cậu ta như những cuồng tín đồ. Nếu là Thomas ngày trước, cậu ta chắc chắn sẽ ngăn chặn những dậu hiệu này ngay lập tức nhưng hiện tại thì…
Dù Thomas không có bất kỳ biểu hiện gì bất thường nhưng Fleur chắc chắn rằng người đàn ông nhỏ của cô đã thay đổi. Cậu ta không còn thuần túy và thẳng thắn như những ngày đầu mới gặp…