Chương 306:
Những lời nói của Thomas khiến Fleur sững sờ. Cô một lần nữa nhìn kỹ lại những người đang ngồi ở phía đối diện.
Fleur là một cô gái vô cùng xuất sắc nhưng cũng vô cùng kiêu ngạo. Không ai có thể dễ dàng chiếm được sự thừa nhận của cô, cho dù đó có là bạn của Thomas.
Thái độ lịch sự của Fleur từ lúc gặp mặt đến giờ chỉ là giáo dưỡng của cô cho phép. Còn thực sự thì Fleur chưa hề để tâm tới những người bạn này của Thomas. Nhưng lúc này, chí ít thì sự dũng cảm và quyết đoán của họ khiến cô phải nhìn bằng con mắt khác.
“Thomas, anh nói 1 lời đi chứ!” – Ginny lúc này đặt sự chú ý lên Thomas, cô hi vọng rằng Thomas có thể nói giúp mình 1 tiếng để cô có thể ở lại. Hiển nhiên là không có ai trong số những người bên cạnh ủng hộ cô.
Thomas nhấp một ngụn trà rồi nói:
“Em có thể ở lại.”
“Thấy chưa?” – Ginny quay sang nhìn những người còn lại với vẻ đắc thắng.
Những người khác đang muốn lên tiếng phản đối thì Thomas tiếp tục:
“Nhưng em ở lại để làm gì?”
Ginny sững sờ, sau một hồi cô bé đáp:
“Em có thể giúp?”
Thomas dựa vào ghế, hỏi:
“Giúp gì? Em có thể thông minh, bác học như Hermione? Có tài năng xuất chúng về phòng chống nghệ thuật hắc ám và đấu tay đôi như Harry? Có sự tinh quái như 2 anh trai Fred và George của em? Hay là… em có thể âm thầm cố gắng không ngừng nghỉ, bất chấp nguy hiểm như Ron? Hoặc em có kinh nghiệm vào sinh ra tử không ít lần như bọn anh?”
“Em… em…” – Giọng Ginny càng lúc càng nhỏ.
“Chúng ta đang hướng đến một cuộc chiến, Ginny ạ. Đó là chiến tranh với kẻ được coi là Chúa tể Hắc ám. Kẻ thù là kẻ mà kể cả anh, thầy Dumbledore… hay là bất cứ ai đều không thể coi thường.
Chỉ cần một sai lầm, một sơ sảy nhỏ nhất thì thứ phải trả giá sẽ là rất nhiều sinh mạng. Một người đã từng cận kề với hắn như em càng phải hiểu rõ sự nguy hiểm trong đó. Phải nhớ rằng đó mới chỉ là bản thể trẻ tuổi của hắn mà thôi.
Nếu em đã không đủ năng lực thì cái mà em lên làm là đừng kéo chân người khác. Đừng để họ phải phân tâm, vừa chiến đấu với kẻ thù lại vừa phải lo lắng cho người bên cạnh. Đôi khi im không làm gì cũng là 1 sự đóng góp to lớn hơn là lao lên phía trước chịu chết.
Em hiểu những gì anh nói chứ?”
Lúc này, nước mắt đã rơi lã chã trên gương mặt của Ginny, những người bên cạnh cũng muốn lên tiếng bảo vệ cô bé nhưng họ cũng biết rằng những lời lẽ vừa rồi của Thomas sẽ có tác dụng tốt hơn trong việc khiến Ginny rút lui. Tất cả đều có cùng quan điểm: Ginny chưa đủ năng lực và cũng không nên bị cuốn vào vũng nước đục này.
Hermione ôm lấy Ginny nhẹ nhàng an ủi, Harry cũng nắm lấy tay cô. Những người còn lại cũng ở bên nhìn Ginny đầy lo lắng nhưng tuyệt không có 1 ai lên tiếng kéo cô bé ở lại.
Fleur nhỏ giọng:
“Anh cũng thật là nhẫn tâm! Những lời lẽ đó là quá nặng nề với cô bé đó.”
Thomas lắc đầu đáp lại:
“Biết rõ nguy hiểm nhưng không lùi bước đó là dũng cảm. Vô tri lao đầu vào thì đó là lỗ mãng. Trong chiến tranh, lỗ mãng không chỉ hại mình mà còn hại người xung quanh. Anh không cho phép điều đó.”
Fleur không tiếp lời, cô chỉ cầm lấy tay của Thomas.
Sau một hồi, Ginny đã bình tĩnh lại. Cô bé cảm ơn mọi người và chuẩn bị rời đi. Lúc này, Thomas lại lên tiếng:
“Anh đã nói là em có thể ở lại.”
Tất cả mọi người lại một lần nữa nhìn Thomas với vẻ mặt kinh ngạc.
Thomas nói:
“Nếu bây giờ em rời đi khi mà chưa biết gì về mọi việc, lòng hiếu kỳ của em sẽ trỗi dậy. Và có khi còn là sự không cam lòng. Điều đó là bản tính của con người.
Những rạn nứt nho nhỏ đó có thể sẽ trở thành 1 vết rách lớn và cuối cùng thành 1 lỗ hổng không thể bù đắp.
Vì vậy hãy lưu lại. Em sẽ không được tham gia hành động chi tiết nhưng em có thể biết được những người khác sắp phải đối mặt với những gì. Và nếu em cố gắng, có lẽ em sẽ bắt kịp với hành động của mọi người. Dẫu sao thì chiến tranh chưa bùng nổ ngay lập tức, chúng ta vẫn có thời gian để chuẩn bị.”
Ginny ngây ra một chút rồi nhanh chóng hiểu ra: Thomas đang cho cô một cơ hội.
Những người còn lại cũng không tiếp tục phản đối. Dẫu sao thì Ginny sẽ không tham gia trực tiếp và còn thời gian để chuẩn bị. Đến khi chiến tranh thực sự bùng nổ, có lẽ cô bé đã thực sự trưởng thành.
Thomas đẩy cuộn giấy da về phí Ginny, nói:
“Ký nó đi. Thứ này sẽ đảm bảo cho mọi bí mật không thể bị tiết lộ.”
Không ai ngăn cản Ginny ký tên lên mảnh giấy. Thomas thu hồi nó, gọi con gia tinh của mình xuất hiện và mang đi cất giữ.
Đến lúc này, mọi thủ tục đã hoàn thiện. Và sự kiện chính của hôm nay cũng đến.
Nhấp 1 ngụm trà, Thomas nói:
“Mọi việc đều bắt nguồn từ cái đêm mà Voldemort muốn giết Harry. Mẹ của cậu đã dùng 1 loại ma thuật cực kỳ cổ xưa để bảo vệ cậu. Nhờ vào sự bảo vệ đó mà lời nguyền giết chóc đã phản ngược lại Voldemort và Harry sống sót.
Tuy việc này chẳng hề đáng tự hào gì cho cam nhưng… Harry, cậu thực sẽ đã sống nhờ tình yêu của mẹ cậu. Thậm chí đến hiện giờ, sức mạnh đó vẫn đang bảo vệ cậu khỏi sức mạnh của Voldemort. Cậu sống không phải vì cậu đặc biệt, cậu sống vì cậu có 1 gia đình đã yêu thương cậu hết mực, hơn cả sinh mệnh của họ. Cậu có thể tự hào về tình yêu vô bờ bến đó. Cho dù là cha mẹ thì không phải ai cũng có thể làm được điều đó đâu.”
Lời nói của Thomas khiến tất cả đều sửng sốt một hồi. Tất cả đều biết Harry đã sống sót nhưng bằng cách nào thì đây là lần đầu họ biết được.
Harry siết chặt nắm đấm, cố giữ mình bình tĩnh nhưng cơ thể lại run lên nhè nhẹ.
Chính lúc này, những người bạn của Harry đã cho thấy vì sao họ lại có mặt. Không ai nói gì nhưng những bàn tay đang đặt nên vai của Harry đã khiến cậu lấy lại phần nào bình tĩnh.
Thomas không tiếp tục lên tiếng, chỉ lẳng lặng ngồi đó chờ cho Harry bình phục. Đó cũng là cái cách mà cậu thể hiện sự quan tâm của mình với bạn bè.
Qua một hồi, Harry hít sâu một hơi, nói:
“Cậu tiếp tục đi Thomas!”
Thomas nhẹ nhàng gật đầu và tiếp tục:
“Khi mà lời nguyền giết chóc phản ngược lại Voldemort, hắn đã không chết. Trước đó, Voldemort đã tiến hành 1 loại ma thuật hắc ám cực kỳ tà ác lên chính cơ thể của hắn. Mình sẽ không nói chi tiết của nó.
Với loại ma thuật này, Voldemort tạo ra những vật ký sinh, quyển sổ nhật ký mà các cậu đã biết chính là 1 trong số chúng. Một khi chúng còn tồn tại thì Voldemort sẽ bất tử. Dù cho thân xác có bị hủy hoại, linh hồn có bị tan nát thì hắn vẫn không chết. Và chỉ cần có cơ hội, hắn vẫn sẽ ngóc đầu trở lại.”
Những người còn lại gian na nuốt nước bọt. Hermione hỏi:
“Thật sự có một loại pháp thuật phi lý đến như vậy sao? Chúng ta có thể đánh bại 1 kẻ đáng sợ như vậy sao?”
Thomas cười nhạt:
“Bản thân sự tồn tại của phép thuật chẳng phải đa là 1 thứ phi lý rồi. Chẳng có gì thực sự không thể làm được ở cái thế giới này cả.
Còn về việc đánh bại Voldemort thì hoàn toàn có thể. Chỉ là gian nan hơn 1 chút mà thôi. Độ khó khác biệt như việc 1 người thường cố giết 1 con gà và 1 con đỉa vậy. Khó hơn, nhưng chỉ cần tìm đúng cách thì hoàn toàn có thể.”
Hermione không hỏi thêm. Cô có thể nhận ra vài điều trong lời nói của Thomas. Người bạn này của cô hoàn toàn tự tin về việc có thể đối phó được Voldemort. Thậm chí Hermione có cảm giác, với cậu ta thì đó không thực sự là điều gì quá khó khăn.
Nếu Thomas biết suy nghĩ lúc này của Hermione thì cậu sẽ rất bất ngờ. Quả thực là cậu ta có những suy nghĩ như vậy. Cái khó nhất trong việc chiến thắng Voldemort theo Thomas là việc lý giải về sự bất tử dai dẳng của hắn. Nhưng một khi đã biết kết quả thì với 1 người có sức mạnh ngang hàng Voldemort, đánh bại hắn không phải quá khó khăn.
Với sức mạnh hiện tại của mình, Thomas hoàn toàn tự tin vào chiến thắng trước Voldemort. Cái cậu ta muốn là chiến thắng như thế nào để thu được lợi ích tối đa nhất.
Harry hỏi:
“Cậu cần mình phải làm gì?”
Thomas lắc đầu:
“Chẳng gì cả!”
“Cái gì?” – Harry kinh ngạc. Tất cả những người xung quanh cũng nhìn sang. Nếu không cần thì tại sao Thomas lại triệu tập tất cả đến đây?
Thomas nghiêm mặt:
“Nghe cho kỹ những gì mình sắp nói này Harry!
Mình không cần cậu để chống lại Voldemort! Hoặc nói cho chính xác thì cậu không phải là không thể thay thế được cho cuộc chiến của mình.
Lý do mình gọi cậu tới là vì chúng ta là bạn. Và vì chúng ta là bạn nên: mình cho cậu cơ hội để lựa chọn.
Lựa chọn tham gia kế hoạch của mình, góp 1 phần sức mạnh trực tiếp để tiêu diệt Voldemort.
Hoặc lựa chọn đứng ngoài và làm theo cách của cậu.
Dĩ nhiên là cả 2 đều không ảnh hưởng tới tình bạn của chúng ta. Nhưng nếu cậu không tham gia kế hoạch của mình thì đến 1 lúc nào đó chúng ta có lẽ sẽ có xung đột. Và mình cũng sẽ không hỗ trợ hay tiết lộ thêm bất cứ điều gì với cậu. Đừng hỏi lý do, mọi người thừa thông minh để hiểu.”