Chương 305:
Trong khi Fred đang tỏ ra vô cùng kích động thì Thomas lại dửng dưng gật đầu.
“Có vấn đề gì với việc đó sao?”
“Vấn đề to là khác!” – Lần này đến lượt Hermione, cô cùng với những người khác cuối cùng cũng kịp thời phản ứng lại – “Cậu mới bao nhiêu tuổi chứ?”
“Tuổi tác thì có vấn đề gì ở đây sao, thưa cô Grange?” – Một giọng Anh có phần ngọng nghịu vang lên.
Thomas có thể nghe ra Fleur cố tình gọi sai. Tiếng anh của cô ấy vốn rất tốt.
Fleur xuất hiện từ một cửa phòng. Cô lướt tới phía sau Thomas, khom người ôm lấy cổ của cậu ta, nói tiếp:
“Chỉ cần chúng tôi muốn là được. Đúng không honey?”
Mặc dù Fleur đang cười nói rất dịu dàng nhưng không hiểu sao Thomas lại cảm thấy từng cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cậu vội vàng gật đầu lia lịa bày tỏ quan điểm của mình.
Đến lúc này, đám bạn của Thomas vẫn chưa thôi ngơ ngác về những gì chúng đang chứng kiến. Có quá nhiều thứ để họ không kịp tiếp nhận: Thomas có bạn gái, họ đang sống cùng nhau, bạn gái của cậu ta còn lớn hơn cả 2 anh em sinh đôi và lại còn vô cùng xinh đẹp. Hermione tự hỏi việc này liệu có hợp pháp.
Fred uể oải trở lại bên cạnh người anh em của mình, nói:
“Này George, mày thấy sao nếu anh kiếm 1 người bạn gái và dọn ra ở riêng vào năm sau?”
“Mẹ chắc chắn sẽ giết anh!” – Ginny trả lời thay George với giọng chắc nịch.
“Khục… khục!” – Thomas ho khan mấy tiếng để giành lấy sự chú ý của mọi người. Chủ đề của cuộc nói chuyện hiện tại đã đi quá xa mục đích ban đầu của nó.
Đám người lập tức dời tầm mắt trở lại trên người của Thomas nhưng 3 đứa bạn của cậu ta vẫn còn thất thần. Có vẻ như chúng vẫn còn sốc trước những gì vừa được chứng kiến.
“Quá trình luyện tập “Bế quan bí thuật” của cậu tiến triển đến đâu rồi?” – Thomas quay sang hỏi Harry.
Câu hỏi của Thomas đưa Harry trở lại thực tại. Cậu lắc đầu, đáp:
“Không có tiến triển gì lớn. Bí thuật đó ở cấp độ quá cao so với trình độ hiện tại của mình.”
Trên mặt Thomas toát ra vẻ mặt “không ngoài dự đoán”. Thực tế thì việc Harry có thể học được và có tiến triển với bí thuật này cũng đã là vượt quá kỳ vọng của Thomas. Dẫu sao thì “Triết tâm trí thuật” và “Bế quan bí thuật” đều là 2 ma thuật ở đẳng cấp vô cùng cao. Có thể sử dụng chúng ngoại trừ những kẻ có khả năng thiên bẩm thì đều là những phù thủy vô cùng mạnh mẽ.
Thomas đứng dây, rút ra đũa phép của mình và tiến tới bên cạnh Harry.
“Giờ mình muốn kiểm tra vết sẹo của cậu. Thả lỏng tâm trí được chứ?”
Sau khi nhận được sự chấp thuận của Harry, Thomas đặt chiếc đũa phép của mình lên vết sẹo trên trán của cậu ta rồi nhắm mắt lại. Trong miệng của Thomas cũng thì thào một câu thần chú kỳ lạ.
Từ đầu đũa phép, một tia sáng màu bạc mờ nhạt xuất hiện. Ánh sáng đó cho người khác cảm giác khá tương tự với ánh sáng phát ra từ Thần hộ mệnh.
Thomas thông qua kết nối ở vết sẹo trên trán của Harry để quan sát linh hồn của cậu ta. Ở đó, bên cạnh linh hồn nguyên bản Thomas có thể cảm nhận rất rõ ràng được một mảnh linh hồn ngoại lai tràn ngập khí tức hắc ám đang bám chặt vào, mảnh linh hồn của Voldemort. Từ mảnh linh hồn đó, một liên kết mờ mịt nhưng lại cực kỳ chắc chắn đang hướng ra xa, kết nối tới một phương hướng không rõ.
Mảnh linh hồn của Voldemort không lúc nào không cố gắng ăn mòn linh hồn của Harry nhưng có 1 ma lực khác cũng đang cùng nó đối kháng. Nguồn ma lực này tuy có thể ngăn cản lại sự xâm chiếm trực tiếp của linh hồn Voldemort nhưng Thomas có thể cảm nhận được nếu không có phương pháp xử lý dứt điểm nó thì sớm hay muộn Harry sẽ xảy ra vấn đề.
Thomas mở mắt ra, ý thức thối lui khỏi thế giới linh hồn của Harry, nói:
“Sắp tới sẽ có chút đau đớn, nhưng cậu phải cố gắng chịu đựng, cố gắng đừng phản kháng lại.”
“Được!” – Harry dừng lại 1 chút nhưng rất nhanh đáp lại 1 cách quả quyết.
Chỉ chờ có thế, Thomas bắt đầu thi triển bùa chú của mình.
Chiếc đũa phép trong tay của cậu ta vẽ ra 1 kí hiệu giống như số 8, bao trọn vết sẹo trên trán của Harry. Kí hiệu rất nhỏ, nhưng quá trình Thomas hoàn thành nó lại rất chậm chạp, phải tới gần nửa phút cậu ta mới hoàn thành bùa chú của mình.
Harry thoát lực nằm trên ghế, cậu chưa từng trải qua thứ gì đau đớn đến vậy trong toàn bộ nhân sinh trước đó của mình. Cảm giác như một phần của cơ thể bị 1 sức mạnh không thể kháng cự lôi kéo, rồi chậm rãi xé rách như xé 1 miếng vải mục.
Những người bạn xung quanh xúm lại muốn hỏi han nhưng bị Thomas ngăn lại. Cậu ta nói:
“Để cậu ấy yên tĩnh 1 chút. Rất nhanh cậu ấy sẽ hồi phục thôi.”
Mọi người nghe vậy cũng yên tĩnh lại nhưng vẫn dùng ánh mắt lo lắng quan sát Harry. Ginny rút từ trong áo ra 1 chiếc khăn tay và bắt đầu giúp cậu ta thanh lý đống mồ hôi đang toát ra trên mặt.
Sau khoảng chừng mười phút, Harry đã tỉnh táo lại. Cơn đau đã hoàn toàn biến mất mà không để lại bất kỳ di chứng nào. Thậm chí Harry còn cảm giác là lạ. Giống như thiếu đi 1 chút gì đó, nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng, thoải mái như trút bỏ được 1 gánh nặng vô hình.
“Cảm ơn Ginny, anh ổn rồi!” – Harry ngồi thẳng dậy, nói với Ginny, người vẫn vô cùng lo lắng.
Ginny đỏ mặt khẽ lắc đầu. Dù đã trở thành bạn gái của Harry hơn 1 năm nhưng có vẻ như cô nàng này vẫn không thể hoàn toàn hết thẹn thùng khi ở trước của cậu ta.
“Cậu vừa làm gì vậy Thomas?” – Hermione hỏi ra câu hỏi mà tất cả những người ở đây đang muốn biết.
Thomas không đáp lại, cậu mở cuộn giấy da đã để ở trên bàn từ sớm và đẩy về phía trước cùng một chiếc bút lông ngỗng.
“Trước khi mình giải thích, mọi người hãy ký tên của mình vào đây. Nhớ là viết cho chính xác. Chỉ là một nghi thức để bảo vệ bí mật, nó sẽ đảm bảo rằng ngoại trừ tất cả nhưng người đang có mặt ở đây sẽ không bao giờ để lộ những gì mà mình sắp nói dù là vô tình hay… trong trường hợp bị kẻ thù bắt được.
Dĩ nhiên là mình không ép buộc, nhưng ai không muốn ký nó thì bắt buộc phải rời đi.”
Vẻ mặt nghiêm trọng của Thomas khiến cho tất cả mọi người khựng lại. Họ đều có thể lờ mờ đoán ra những gì mà Thomas sắp nói có liên quan tới điều gì. Kể cả một người có phản ứng hơi chậm chạp như Ron cũng có thể đoán được.
Harry là người đầu tiên cầm lấy cây bút lông và ký tên mà chẳng có bất kỳ do dự. Đây vốn dĩ là việc của cậu ta, những người khác chỉ là bị liên lụy vào việc này.
Sau khi ký tên, Harry quay sang những người còn lại muốn nói gì đó thì Hermione đã giật lấy cây bút trong tay cậu rồi nhanh chóng hoàn thành thủ tục. Cô vừa đưa cây bút cho Ron vừa nói:
“Cậu tốt nhất là đừng có mở miệng khuyên tụi này rút lui. Chúng ta đã cùng nhau trải qua quá đủ thứ nguy hiểm rồi. Thêm 1 lần này nữa cũng chẳng nhiều nhặn thêm bao nhiêu đâu.”
Ron cũng không hề do dự mà ký tên mình lên cuộn giấy. Cậu nói:
“Dù mình vẫn đang sợ chết khiếp nhưng mà… mình sẽ không để mấy cậu tham gia vụ này mà không có mình!”
Fred giật lấy cây bút trong tay của Ron ngay khi cậu ta vừa xong việc, anh nói trong khi quan sát cuộn giấy da và ký tên lên đó:
“Mấy việc thế này sao mà có thể thiếu phần của tụi anh được, đúng không George?”
“Đúng vậy!” – George nhận lấy cây bút từ tay Fred, nhanh chóng hoàn thiện phần việc của mình – “Mấy đứa đã vượt mặt tụi này quá nhiều lần rồi. Lần này thì còn lâu.”
Sau khi George nói xong thì cũng hoàn thành chữ ký. Anh đưa nó về phía Thomas rồi quay sang phía Ginny, nói:
“Ginny trở về, em chưa được phép tham gia việc này!”
Ginny sửng sốt nhưng rất nhanh phản ứng lại, cô bé gần như hét lên:
“Tại sao lại như vậy?”
“Không có lý do!” – George đáp – “Nếu có thì sẽ là: em không nên và không cần phải đối mặt với những thứ này.”
Cơn tức giận khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Ginny đỏ ửng lên như mái tóc của cô bé. Cô nhìn sang xung quanh mong muốn tìm được sự giúp đỡ của những người khác. Nhưng lần này, tất cả mọi người vô cùng nhất trí về việc loại cô bé khỏi cuộc chơi.
Ở bên cạnh, Fleur nhìn tất cả với ánh mắt đầy ngạc nhiên. Cô quay sang hỏi Thomas với giọng chỉ vừa đủ 2 người nghe được:
“Các bạn của anh có nhận thức rõ họ đang phải đối mặt với cái gì không thế?”
“Em đoán xem!” – Thomas cười đáp lại.
“Thật quá điên rồ!” – Fleur thốt lên – “Họ mới bao nhiêu tuổi?”
“Thế em nghĩ anh bao nhiêu?” – Thomas hỏi ngược lại với giọng vô cùng vui vẻ.
Câu hỏi của Fleur khựng lại, Thomas luôn khiến cho người khác coi nhẹ tuổi của cậu ta.
“Anh khác họ.” – Cô đáp.
Thomas khẽ lắc đầu, nói:
“Em nghĩ 1 con sư tử có thể thực sự kết bạn với đám mèo không?” – Thomas đánh mắt nhìn sang những người bạn của mình, nói bằng giọng tự hào – “Chắc chắn là không! Bạn của sư tử, họ đều là sư tử!”