Chương 304:
Sự khinh miệt của Diệp Bình khiến Sergei vô cùng phẫn nộ. Nhưng hắn hiểu rằng sự phẫn nộ vô năng sẽ chẳng có ích gì.
Chầm chậm lui lại nửa bước. Sergei âm thầm đưa tay vào trong áo. Trong đó còn một chiếc đũa phép dự phòng.
Đúng lúc này, một ánh sáng trắng nhẹ xuất hiện đánh thẳng vào lưng của Sergei Krikaleva.
Toàn bộ thân thể của Sergei trở lên cứng ngắc như một tấm ván, tay và chân kẹp chặt lại với nhau. Hắn ngã gục xuống sàn nhà và tạo lên 1 tiếng vang trầm đục.
Ánh mắt của Sergei thoáng qua phía sau và thấy Lý Hạo, kẻ mà từ khi Diệp Bình xuất hiện vốn im lặng như 1 bức tượng, đang từ từ thu hồi đũa phép.
Sergei không hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Mọi hành động của Lý Hạo không giống bị pháp thuật khống chế. Voldemort cũng đã kiểm tra nhiều lần để đảm bảo điều đó cũng như đảm bảo rằng không có kẻ đang giả mạo. Vậy thì rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Diệp Bình từ từ đi tới, cho Sergei thêm 1 lời nguyền trói buộc nữa rồi lục soát cơ thể.
Lôi ra trong áo của Sergei 1 chiếc đũa phép, Diệp Bình ngắm nghía nó lúc lắc trước mặt hắn, nói:
“Có vết máu chưa lau sạch. Cùng cực đến mức mua 1 chiếc đũa phép mới cũng không được, thậm chí không có cả rảnh rang vệ sinh chiếc đũa cướp được. Có vẻ như ông chủ mới của mày không có tốt như mày tưởng nhỉ?”
“Quên.” – Diệp Bình khẽ lắc đầu – “Mày lúc này đâu có làm gì được.”
Dứt lời, Diệp Bình rút trong tay áo ra lọ thủy tinh. Trong đó, 1 chất lỏng màu đen, sền sệt đang lưu động. Dù đã cách 1 lớp thủy tinh ma pháp nhưng vẫn không thể ngăn được khí tức hắc ám, lạnh lẽo tỏa ra từ nó.
“Mày chắc đang tự hỏi việc gì đã xảy ra với hắn đúng chứ?” – Diệp Bình chỉ vào Lý Hạo rồi lắc nhẹ cái bình trên tay – “Mày cũng sẽ nhanh chóng hiểu thôi.”
Trong ánh mắt của Sergei hiện lên vẻ kinh hoàng. Hắn không rõ cái thứ trong tay của Diệp Bình là thứ gì nhưng chắc chắn không phải là thứ gì tốt lành.
Sergei cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng nhưng chẳng có bất kỳ hiệu quả. Lời nguyền trói buộc từ Diệp Bình quá mạnh mẽ.
Lúc này, Diệp Bình mở nắp chiếc lọ thủy tinh và rót chất lỏng bên trong đó lên đầu của Sergei.
Khi tiếp xúc với Sergei, chất lỏng sôi lên như bị đun sôi rồi nhanh chóng tỏa ra, phủ khắp toàn bộ cơ thể rồi bắt đầu thẩm thấu qua bề mặt da.
Ma thuật trói buộc cơ thể của Sergei biến mất. Hắn bắt đầu điên cuồng giãy dụa.
Sergei chưa bao giờ cảm giác thống khổ đến như vậy. Hắn có thể cảm giác được tốc độ thẩm thấu của thứ chất lỏng màu đen vào cơ thể mình.
Từng tấc, từng tấc một, chất lỏng màu đen đó xé toạc liên kết giữa linh hồn và thể xác của Sergei một cách thô bạo. Điều tồi tệ nhất là toàn bộ quá trình đó, ý thức của hắn bằng một cách nào đó vẫn tỉnh táo.
Sau một hồi, toàn bộ chất lỏng màu đen đã thẩm thấu hoàn tất. Toàn bộ cơ thể của của Sergei trở lại bình thường. Hắn chậm rãi đứng dậy, trên trán xuất hiện một dấu ấn xiềng xích màu đen. Nếu nhìn kỹ vào trong đó, có thể thấy được khối quang cầu đang vặn vẹo đầy thống khổ.
Diệp Bình gật gù nhìn Sergei – hoặc hiện tại phải nói là cái xác sống của hắn.
“Đi đi, ẩn tàng thân phận và trở lại Nga. Tụ tập tất cả những kẻ có ý định phản kháng sự khai sáng của ngài.” – Diệp Bình gảy tay ném chiếc đũa phép từ dưới đất vào tay của “Sergei”, nói – “Sau đó mệnh lệnh tiếp theo sẽ được truyền đạt tới ngươi.”
“Vâng, thưa ngài!” – “Sergei” khom người kính cẩn trước Diệp Bình. Dấu ấn xiềng xích trên trán của hắn cũng dần làm nhạt rồi hoàn toàn tan biến.
Sau khi Sergei Krikaleva rời đi, Diệp Bình đi tới trước mặt “Lý Hạo”, nhìn chăm chú vào giữa trán của hắn. Sau một hồi, anh ta nở một nụ cười mỉa:
“Quỳ xuống!”
Ngay lập tức, “Lý Hạo” quỳ rạp xuống, đầu dí sát vào mặt sàn. Có cảm giác như nếu có thể ấn thủng cái sàn thì hắn sẽ không do dự mà làm như vậy.
Diệp Bình dùng 1 ánh mắt khinh miệt nhìn cái thứ đang quỳ mọp dưới chân mình. Chỉ vài tháng trước đây thôi, kẻ này còn đang là “thiên chi kiều tử” mà cho dù là anh ta cũng phải e dè nếu như muốn ra tay với hắn nhưng giờ đây thì sao. Hắn không chỉ mất hết tất cả, thậm chí còn bị biến thành 1 thứ chẳng phải người.
Đưa tay lấy ra 1 chiếc lọ thủy tinh nữa giống như chiếc anh ta vừa dùng với Sergei Krikaleva, Diệp Bình rót hết chất lỏng đó lên đầu “Lý Hạo”.
Chất lỏng nhanh chóng lặp lại những gì đã làm với Sergei Krikaleva. Trong mơ hồ, tiếng gào thét đầy thống khổ xuất hiện từ hư không và vang vọng trong căn phòng. Nếu có người quen cũ thì họ chắc chắn có thể nhận ra đó là âm thanh của ai.
Ánh mắt của Diệp Bình thoáng qua vẻ sợ hãi. Dẫu tự tin rằng bản thân sẽ không bao giờ phải nhận cái kết như “Lý Hạo” nhưng… một khi nghĩ đến những gì hắn đang phải gánh chịu thì Diệp Bình vẫn rét run.
Không ai muốn linh hồn bản thân bị xé toạc khỏi thể xác và lý trí rồi xích lại trong 1 không gian tâm linh. Những sợi xích vô hình sẽ khóa chặt linh hồn của kẻ khốn khổ, tra tấn linh hồn chúng và lấy sự thống khổ đó làm nhiên liệu vận hành cái thể xác đã bị biến đổi kia. Thể xác đó đã bị biến thành 1 thứ không sống, cũng chẳng hề chết và được điều khiển bởi một trí tuệ giả lập – 1 dạng con rối sống.
Tệ hại hơn, vì thân xác và trí tuệ đó chỉ là con rối nên chỉ cần nó không phị phá hoại thì thứ Hắc ma thuật kia sẽ bảo vệ nó khỏi tác động của thời gian. Kết quả là linh hồn kia sẽ vĩnh viễn bị mắc kẹt lại trong cái nhà tù từng là thể xác của mình cho đến khi có ai đó rủ lòng thương mà phá hủy thể xác đó. Nhưng đến lúc đó, chẳng có gì đảm bảo cho linh hồn sẽ được đi tới thế giới bên kia, nơi tử thần ngự trị, không bao giờ được an nghỉ. Kết của cuối cùng của nó sẽ chỉ còn là 1 linh hồn vất vưởng, bị tàn phá bởi Hắc ma pháp, lang thang giữa hư không có lẽ đến vĩnh hằng.
…
Quay trở lại với nước Anh. Thomas và Fleur đã có mặt ở nơi tổ chức World Cup. Họ đến sớm 5 ngày trước trận trung kết.
Nơi ở của Thomas có vẻ ngoài là 1 cái lều dã ngoại khá lớn có màu xanh rêu đậm. Dĩ nhiên là cậu ta đã tự mình cải tạo nó để có một nơi nghỉ ngơi dễ chịu nhất. Vị trí của nó cũng nằm ở một nơi rất thuận nợi, gần ngay bên nguồn nước.
Trong căn lều “nhỏ”, Thomas nằm ườn trên một chiếc ghế sô pha lớn, đầu gối lên đùi của Fluer.
Fleur đưa tay nghịch những lọn tóc màu bạc trên đầu Thomas. Cô cảm thấy màu tóc hiện tại phù hợp với cậu ta đến kỳ lạ. Cứ như thể rằng đáng lẽ Thomas nên sinh ra với màu tóc đó.
“Anh không định đi gặp bạn bè của mình à? Em nghe rằng họ mới đến hồi sáng.” – Fleur hỏi.
Thomas dụi đầu vào lòng Fleur, đáp lại bằng 1 giọng lười biếng:
“Anh muốn cho họ có thời gian nghỉ ngơi và chơi đùa 1 chút. Ừm… chính xác là vậy đó.”
Fleur cười khúc khích hỏi lại trong khi vày vò mái tóc của cậu trai đang nằm trên đùi mình:
“Chứ không phải là có con mèo nào đó chỉ đang muốn lười biếng không chịu ngồi dậy sao?”
Thomas im lặng, sau một hồi, cậu đáp:
“Tha cho anh đi. Mấy ngày vừa rồi anh ăn chơi vất vả quá rồi. Giờ anh cần nghỉ ngơi thêm một hồi.”
Nói rồi Thomas vòng tay ôm lấy eo của Fleur rồi dụi đầu mình vào bụng của cô.
Hành động làm nũng của Thomas khiến Fleur bật cười khanh khách. Cô cũng quên luôn cái lý do vớ vẩn mà cậu ta vừa mới nói tới.
“A!” – Fleur giật mình hét lên. Ngay vừa rồi khi cô không đề phòng, Thomas đã xoay người đẩy ngã cô xuống ghế.
“Vò đầu anh như vò mèo chắc là rất thú vị nhỉ?” – Thomas híp mắt hỏi.
Nụ cười trên mặt của Fleur không giảm. Cô gật mạnh đầu rồi đáp lại chắc nịch:
“Đó là hiển nhiên!”
Thomas sững lại, gần đây Fleur dường như tìm ra niềm vui mới. Cô thường xuyên trêu trọc cũng như bắt bí, vặn vẹo lời nói của Thomas. Và Thomas cũng rất nhanh phát hiện ra rằng trong lĩnh vực này, bản thân cậu ta chẳng có 1 cơ hội nào để phản kháng.
Hừ nhẹ 1 tiếng để che giấu sự bí từ của mình. Thomas quyết định không tiếp tục tranh cãi. Cậu ta cúi xuống, khóa chặt môi của Fleur. Nếu không thể chiến thắng bằng đấu khẩu, thì chuyển một phương pháp “đấu khẩu” khác.
“Anh… chơi… xấu!” – Fleur nói trong tiếng thở dốc.
Thomas không hề có ý định dừng lại. Cậu ta bắt đầu leo thang xung đột giữa 2 bên.
“Em… nên biết là… khi ngôn ngữ bất lực… thì đó là lúc mà bạo lực lên ngôi…”
“A…”
…
Thomas gặp lại đám bạn của mình vào cuối buổi chiều tại lều của họ. Như thường lệ, Harry và Hermione vẫn đi chung với gia đình của Ron.
Lần này gia đình Weasley đều có mặt đầy đủ. Họ có 2 chiếc trại mà nhìn qua là biết là đồ secondhand nhưng chúng đều còn mới ra rất sạch sẽ. Trong quãng thời gian vừa rồi, Thomas đã hợp tác với gia đình họ, cụ thể là ông Weasley về vấn đề chế tạo xe bay có trí tuệ nhân tạo.
Công việc đang tiến triển vô cùng thuận lợi. Ông Weasley cũng nhận được 1 khoản tiền lời khá khá. Kinh tế của gia đình đông con này đang khá nên thấy rõ. Dấu hiệu rõ ràng nhất là Ron bây giờ đã được dùng những món đồ mới mà cha mẹ mua cho thay vì phải dùng lại đồ cũ của các anh trai.
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Thomas âm thầm hẹn Harry, Ron, Hermione đến trại mình vào buổi tối. Cậu ta nói rằng có vài việc quan trọng cần nói với họ. Đồng thời không quên nhắc nhở rằng không để cho người khác biết được.
Thái độ trịnh trọng khách thường của Thomas khiến cho cả 3 người vô cùng lo lắng. Cả 3 có 1 cuộc họp nhỏ trước khi tới gặp Thomas vào buổi tối hôm đó.
Thomas ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm 3 người bạn của mình. Trên khuôn mặt của cậu ta tràn đầy phiền muộn.
Thomas đã nhớ rất kỹ rằng bản thân có nhắc nhở họ rằng đây là cuộc gặp gỡ riêng với ba người họ nhưng thế quái nào nhân số giờ lại đông gấp đôi. Ngoại trừ Harry, Ron và Hermione thì Ginny và 2 anh em sinh đôi cũng đều đang có mặt.
“Có ai có thể giải thích dùm tôi là có cái gì đang xảy ra được không?” – Thomas hỏi bằng giọng đều đều mà trước đó mọi người thường thấy nhất ở giáo sư Snape.
Harry, Ron và Hermione rùng mình rồi nở một nụ cười gượng gạo. Họ ấp úng không biết phải nói sao về việc cả ba đang túm lại bàn luận về lời mời của Thomas thì bị 2 anh em sinh đôi và Ginny bắt được.
Thomas thở dài, nói:
“Vốn dĩ hẹn 3 người vì đây là việc trực tiếp ảnh hưởng tới Harry. Ron và Hermione thì là người đã từng trực tiếp tham gia nên cũng mình cũng gọi cả các cậu. Thế nhưng nhìn xem cái khả năng giữ bí mật của cả 3 cậu khiến mình bắt đầu nghi ngờ về quyết định của mình rồi đấy.
Nhìn mình xem, thậm chí mình còn không để cả bạn gái của mình tham gia dù đây là nơi ở chung của bọn mình.”
“Rất xin lỗi!” – Cả ba lí nhí đáp lại. Còn 3 người còn lại đều rung đùi đắc chí như thể đang xem kịch vui. Họ hoàn toàn chẳng có chút tự giác nào về việc bản thân là khách không mời mà tới.
“Khoan đã!” – Fred chợt ngồi dựng dậy.
“Có việc gì sao?” – Thomas hỏi, cậu ta vẫn chưa hết giận.
Fred nhảy ra khỏi cái ghế và tiến tới lấy tay chụp lấy hai vai của cậu Thomas
Dù đã biết chắc là giới tính của Fred hoàn toàn bình thường nhưng Thomas vẫn có suy nghĩ đá văng anh ta ra ngoài. Cậu ta rất không thích người khác đụng chạm vào người, Fleur là một ngoại lệ.
Fred không hề phát hiện ra tình trạng nguy hiểm của mình. Anh hỏi bằng giọng vô cùng nghiêm trọng:
“Chú mày vừa nói là đang sống chung với bạn gái đó hả?”