Chương 303:
Trong khi Voldemort quay lại Anh để tìm cách khôi phục sức mạnh của mình, Sergei cùng Lý Hạo tiến về phương Đông. Cụ thể thì cả 2 sẽ tới Trung Quốc, nơi mà Lý Hạo có nhiều mối quan hệ để tìm kiếm đồng minh. Ở nơi này thế lực của Thomas không quá mạnh mẽ như ở châu Âu nên chúng sẽ kiếm được những minh hữu đáng giá.
Sergei cũng đã lên kế hoạch cho mình, sau khi hỗ trợ Lý Hạo ổn định thời cuộc, hắn sẽ quay về Nga và tập hợp 1 đám người để làm thế lực cho mình. Hắn tin rằng việc nắm giữ trong tay 1 thế lực nhất định sẽ gia tăng trọng lượng của hắn trong cái mớ tạp nhạp toàn những kẻ bất hảo mà Voldemort đang xây dựng.
5 ngày sau khi cả 2 đặt chân tới Trung Quốc, Lý Hạo thông báo cho Sergei rằng hắn đã liên lạc được với 1 minh hữu đáng giá. Kẻ đó là hảo hữu của hắn trước đây và đang rất hứng thú với việc mà chúng đang làm.
Cuộc hẹn diễn ra vào 8 giờ tối tại 1 hội sở cao cấp tại Thượng Hải. Thành thực mà nói thì Sergei không ưa việc tới lui mấy nơi chốn của đám muggle này. Cho dù đi có 1 thời gian dài làm việc cho Thomas khiến hắn đã có cái nhìn khác đi về đám người này nhưng Sergei vẫn không thể nào cho rằng đám chưa tiến hóa hết này có thể ngang hàng với hắn.
2 người Lý Hạo và Sergei được đưa lên tầng cao nhất của tòa nhà. Chủ nhân của nơi này là người mà Lý Hạo nhắc tới.
Từ khi bước chân vào tòa nhà này, 1 cảm giác khó chịu cứ lảng vảng trong lòng của Sergei. Ban đầu, hắn cho rằng nguyên nhân là do đang đi vào địa bàn của muggle nhưng càng tiến sâu cảm giác này càng khó chịu. Cái phong cách kết hợp giữa khoa học kỹ thuật và ma thuật của nơi này nhắc cho hắn đến Thomas Walker. Và điều đó thực sự không hề vui vẻ chút nào.
“Ngươi có chắc kẻ cầm đầu này đáng tin chứ?” – Sergei hỏi Lý Hạo. Nếu không phải biết rõ rằng Lý Hạo sẽ không có bất kỳ lý do nào để về phe Thomas thì hắn sẽ không hề do dự mà quay đầu rời khỏi nơi này.
“Đáng tin.” – Lý Hạo đáp lại bằng một giọng điệu lạnh lùng và máy móc. Hắn bắt đầu trở thành như vậy kể từ cái ngày ở Ý. Lạnh lùng và quái gở nhưng hoàn toàn là hắn.
Voldemort đã kiểm tra qua và kết luận rằng đây là hậu quả của việc sử dụng 1 phép thuật hắc ám đáng sợ. Buồn cười là cái di chứng này lại khiến Lý Hạo được Voldemort thưởng thức hơn. Hắn thích cái sự vô nhân tính, lạnh lùng và hắc ám hiện tại của Lý Hạo. Trong mắt của Voldemort chỉ có kẻ ám từ bỏ đi nhân tính yếu ớt để theo đuổi sức mạnh mới được coi là 1 phù thủy chân chính.
Câu trả lời của Lý Hạo không hề khiến Sergei yên tâm. Hắn quyết định rời khỏi nơi khiến hắn đang bất an này.
Đúng lúc này, cánh cửa bật mở, một người thanh niên bước vào. Anh ta ăn mặc vô cùng chỉn chu với bộ véc màu đen được cắt vô cùng vừa người. Nó là một bộ đồ được may thủ công từ loại vải tốt nhất và hoàn hảo tới từng đường chỉ.
“Đã lâu không gặp. Bây giờ muốn đi chẳng phải là hơi muộn rồi sao.”
“Diệp… Bình…” – Cái tên của người thanh niên được Sergei gằn từng từ.
Cánh cửa đóng sập lại sau lưng người thanh niên được gọi là Diệp Bình. Anh ta đứng đó, sau lưng là hơn 10 người thuộc hạ, híp mắt cười với Sergei, nói:
“Là tôi. Thế nào? So với 1 đám phản bội thì tôi vô cùng đáng tin cậy đúng không?”
Sergei lập tức thi triển phép độn thổ với để chạy trốn nhưng thất bại. Hiển nhiên là nơi này là 1 cái bẫy đã được giăng sẵn từ lâu.
Rút ra đũa phép của mình, Sergei lui sang một bên, tạo thành 1 thế chân vạc để bản thân có thể quan sát được cả Lý Hạo và Diệp Bình. Hắn lạnh giọng hỏi:
“Ngươi hiển nhiên là không thể nào phản bội lại Thomas Walker. Vậy hắn đã xảy ra vấn đề?”
Diệp Bình cười lớn, nói:
“Không sai! Và cả ngươi cũng sẽ rất nhanh thôi, sẽ theo chân hắn, có vinh dự trở thành một con cờ trong bàn cờ vĩ đại của đức ngài.”
Sergei dùng ánh mắt kinh tởm nhìn về phía Diệp Bình. Trong mắt của gã, vẻ sùng bái của Diệp Bình thật bệnh hoạn.
Từ tình hình trước mắt, Lý Hạo đã bị khống chế, thậm chí là tồi tệ hơn. Đường thoát duy nhất của Sergei hiện tại chỉ có thể là đánh bại đám người ở đây.
“Avada Kedavra!” – Không có một chút do dự, một tia sáng xanh phóng ra từ đũa phép của Sergei Krikaleva đánh thẳng về phía Diệp Bình, người đang không một chút đề phòng.
Ngay khi tia sáng xanh chuẩn bị đánh chúng Diệp Bình, hào quang đỏ cam nở rộ. Một đôi cánh ánh sáng xuất hiện từ hư không bao bọc lấy toàn bộ cơ thể anh ta. Và lời nguyền chết chóc vỡ tan như một ảo ảnh khi va phải nó.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Sergei, Diệp Bình xuất hiện từ trong hào quang màu đỏ cam. Lúc này, anh ta đã có sự thay đổi đáng kinh ngạc.
Mái tóc đen tuyền đặc chưng trước đây của người châu á đã biến đổi, màu tóc giờ đây đã biến thành bạch kim và thi thoảng lại tỏa ra hào quang đỏ mờ nhạt.
Giữa trán của Diệp Bình, một dấu ấn mang hình dáng cánh chim xuất hiện. Nó tỏa ra một ánh sáng rực rỡ, ấm áp và thánh khiết.
“Nhìn thấy không Sergei?” – Diệp Bình thì thào – “Đây là bằng chứng cho quyền năng của ngài. Bằng chứng cho sự trung thành của ta. Ngài đã nghe thấy và đáp lại nó. Đây là thứ quyền năng mà tên Chúa tể Hắc ám người đang tôn thờ sẽ vĩnh viễn không bao giờ có được.
Và ta, tín đồ trung thành của ngài sẽ phán quyết kẻ phản bội ngươi. Linh hồn và thể xác ngươi sẽ chịu sự tra tấn cho tới vĩnh hằng để chuộc lại tội lỗi của mình.”
“Thằng điên!” – Sergei Krikaleva nghiến răng chửi thầm. Hắn muốn phát bệnh với cái bộ dạng cuồng tín của Diệp Bình. Sergei Krikaleva luôn tự hỏi tại sao có một số kẻ lại tôn sùng Thomas Walker một cách điên cuồng như vậy cho dù chúng cũng là 1 phù thủy và những gì đang diễn ra cũng chỉ là phép thuật.
“Ầm!” – Một tiếng nổ lớn vang lên. Sergei tung thêm một lời nguyền chết chóc nữa về phía Diệp Bình. Hắn tin rằng bùa chú phòng thủ kia dù có mạnh nhưng chỉ cần hắn cố gắng vẫn có thể phá hủy nó.
Cố gắng của Sergei là vô nghĩa. Đòn tấn công của hắn chẳng thể lay chuyển được lớp hào quang đang bao bọc Diệp Bình. Anh ta chậm rãi bước về phía Sergei, hai tay buông thõng trong khi tử chú đang va chạm với màn chắn ma thuật và tạo ra những tia sét bắn tung tóe ra xung quanh.
Bằng một thái độ ung dung, bình thản, Diệp Bình lên tiếng:
“Đừng dãy dụa vô ích. Ngươi không có bất kỳ cơ hội. Lí do duy nhất ngươi có thể đến được đây là vì ngài muốn như vậy. Kể cả hành động phản bội của ngươi cũng là ngài cho phép. Ngươi chẳng là gì ngoài một con cờ cả. Quỳ xuống và chấp nhận số phận của mình đi.”
Sergei Krikaleva gào lên:
“Câm mẹ mồm mày vào thằng điên!”
Cùng với tiếng gào thét, Sergei Krikaleva vung vẩy cây đũa phép trong tay. Một ngọn lửa bùng lên từ đầu đũa rồi cuốn về phía Diệp Bình.
Lúc này, Diệp Bình không tiếp tục chịu đòn. Anh ta tin vào sự bảo hộ của Thomas nhưng cũng không muốn dây dưa với Sergei Krikaleva.
Một tia sáng màu lam lóe lên. Nó xé rách ngọn lửa của Sergei đồng thời chém rụng cánh tay cầm đũa phép của hắn từ khủy tay trở xuống.
Sergei Krikaleva giật lùi về sau. Từ vết chém, đám thịt trên tay gã lúc nhúc chuyển động. Rất nhanh, một cánh tay mới đã được tái tạo hoàn toàn.
“Ồ! Đó là cái thứ mà mày đã đạt được đó hả?” – Trong giọng nói của Diệp Bình lộ ra vẻ ngạc nhiên nhưng lập tức nó chuyển thành khinh miệt – “Tởm quá!”
Việc Sergei có thêm một vài khả năng ma thuật đặc biệt là điều mà Diệp Bình đã biết từ trước. Dẫu sao thì việc hắn ta dùng vô số người sống nghiên cứu ma thuật hắc ám vốn dĩ chẳng phải là điều gì bí mật. Thomas cũng mắt nhắm mắt mở với điều đó. Nhưng mọi chuyện đã đi xa khi mà Sergei bắt đầu dùng người vô tội vì đám tử tù đã không đủ đáp ứng số lượng hắn yêu cầu.
Chính vì điều này, Thomas đã ra lệnh trừng phạt và Sergei đã im hơi lặng tiếng. Mọi thứ có lẽ nên dừng lại như vậy. Nhưng không phải kẻ nào cũng có thể dừng chân trước vực thẳm.
Sergei Krikaleva đã đi quá xa trong con đường ma thuật hắc ám để quay lại. Sức mạnh từ ma thuật hắc ám như một loại ma túy khiến hắn không thể dứt bỏ. Cuối cùng Sergei Krikaleva đã lựa chọn phản bội Thomas và đi theo Voldemort. Chỉ có ở đó hắn mới có thể thỏa mãn dục vọng của mình.