Chương 302:
Thomas tiến tới nhận lại chiếc vali từ tay Halena. Cậu hất cằm về phía “vật thí nghiệm” đang nằm bẹp trên sân giác đấu, nói:
“Đưa trả hắn lại Azkaban. Ta đã xóa sạch ý ức của hắn về ngày hôm nay. Cô hãy vẽ ra cho hắn 1 cái ký ức nào đó hợp lý một chút.”
“Vâng thưa ngài.” – Helena kính cẩn trả lời.
Thomas khẽ nhướng mày. Cậu ta có thể cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của Helena. Tuy rằng không hiểu sao lại có sự thay đổi này nhưng đối với Thomas đó là 1 dấu hiệu tốt.
Nhẹ nhàng gật đầu đáp lời, Thomas độn thổ rời đi.
Helena tiến tới nhìn chằm chằm vào “vật thí nghiệm”. Vấn đề của cô hiện giờ là nghĩ ra 1 cái ký ức giả nào đó để cắm vào đầu của gã. Tuy Helena cho rằng không có làm vậy thì cũng chẳng kẻ nào có thể cũng như dám điều tra sâu và việc này nhưng Thomas đã dặn dò thì cô cũng không dám ứng phó qua loa. Nhất là sau những gì mà cô vừa được chứng kiến.
…
Nước Anh, căn biệt thự cũ kỹ và bỏ hoang lâu năm tại một làng quê nhỏ tên Hangleton đang chào đón những vị khách là mặt. Chúng không phải là chủ nhân của nơi này, nhưng nếu nói chúng hoàn toàn là người lạ thì cũng không quá chính xác bởi trong số chúng có 1 kẻ có quan hệ máu mủ trực tiếp với gia đình xấu số đã từng là chủ nhân đầu tiên của căn biệt thự này.
Ngôi nhà này đã từng là một biệt thự xinh xắn, đứng cách đó cả dặm vẫn nhìn thấy rõ. Nó là ngôi nhà rộng lớn nhất, sang trọng nhất cả vùng này. Ngôi nhà nằm trên đỉnh đồi, nơi có thể nhìn xuống cả ngôi làng giống như vị thế của chủ nhân nó.
Tuy đã từng huy hoàng nhưng giờ đây, ngôi biệt thự chỉ còn là một kiến trúc hoang phế với một vài cửa sổ đã bị bít lại bằng ván, ngói lợp mái thủng lỗ chỗ, và dây trường xuân tự do mọc tràn lan khắp mặt tiền. Căn nhà từng phồn thịnh một thời giờ chỉ còn là một ngôi nhà chết giống như chủ nhân đầu tiên của nó – gia đình Riddle.
Trong căn nhà, Đuôi Trùn nhẹ nhàng đặt Voldemort xuống một ghế rồi nhanh chóng lấy một chiếc bình đưa tới.
Voldemort khó nhọc nuốt từng ngụm sữa trong đó. Dù hương vị dở tệ nhưng dây là thứ duy nhất có thể giúp hắn kéo dài sự sống tạm bợ hiện tại. Nhờ vào sự giúp đỡ của Lý Hạo và Sergei Krikaleva khiến hắn đã có lại một cơ thể vật lý phù hợp để sống sót nhưng hắn vẫn đang rất rất yếu ớt. Chẳng thể mạnh mẽ hơn một đứa trẻ vài tháng tuổi là bao.
Qua một hồi, Voldemort đưa cái chai ra. Đuôi Trùn nhận lấy nó với đôi tay run nhè nhẹ rồi đặt lên bàn.
“Chuyển ta tới gần lò sưởi hơn nữa.” – Voldemort nói.
Tiếng cọt kẹt vang lên, Đuôi Trùn đẩy lê cái ghế trên sàn nhà tới gần lò sưởi.
“Nagini đâu?” – Voldemort hỏi.
Đuôi Trùn lập tức đáp lại bằng một giọng đầy lo âu, căng thẳng:
“Thưa ngài, tôi… tôi không biết. Tôi nghĩ… nó đi thám thính căn nhà…”
“Đuôi Trùn, mi phải vắt sữa nó trước khi chúng ta đi ngủ. Ta cần bồi dưỡng trong đêm. Cuộc hành trình làm cho ta mệt quá.”
Sau một hồi yên lặng, Đuôi Trùn lên tiếng:
“Thưa ngài, cho phép tôi hỏi chúng ta sẽ lưu lại đây bao lâu ạ?”
“Một tuần. Có thể lâu hơn.” – Voldemort đáp lại – “Nơi này khá tiện nghi. Và nó cũng rất an toàn.”
“An toàn?” – Đuôi Trùn nghi hoặc – “Nhưng chúng ta đang quay lại Anh. Đây là địa bàn của Thomas Walker. Ngài biết đó, hắn hiện tại có tai mắt khắp nơi và…”
“Đủ rồi!” – Voldemort rít lên nhè nhẹ – “Ta quá hiểu ngươi đang toan tính gì, Đuôi Trùn! Người lại suy tính tới việc phản bội và bỏ trốn. Bởi vì ngươi đang sợ hãi.”
Đuôi Trùn vội vàng cầu xin tha thứ, hắn khúm núm đáp lại:
“Tôi không hề có ý đó thưa ngài. Sự trung thành và tận tụy của tôi với ngài là chưa bao giờ thay đổi. Tôi chỉ đang lo lắng cho sự an toàn của ngài.”
“Đồ dối trá!” – Voldemort rít lên – “Ta luôn đi guốc trong bụng mi, Đuôi Trùn ạ! Sự tận tụy và trung thành của mi đối với ta chẳng qua là sự hèn nhát. Nếu mi còn có chỗ nào khác để dung thân thì mi đã chẳng tìm đến ta. Hiện giờ, ngoại trừ ta, bất cứ kẻ nào cũng sẵn sàng mang cái mạng rách rưới của ngươi tới trước mặt Thomas Walker để đổi lấy ân huệ của hắn. Và ngươi, ngươi dám phản bội ta sao? Cứ cho là ngươi có thể bò tới trước mặt Thomas Walker để cầu xin tha thứ và bán đứng ta thì ngươi cho rằng hắn sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Ngươi, một con chuột phản trắc và cậu ruột của hắn – Sirius Black. Chỉ cần không phải kẻ ngu thì đều sẽ biết phải làm thế nào. Thomas Walker chắc chắn sẽ ném ngươi cho Sirius Black và tên đó sẽ khiến ngươi hối hận vì vẫn còn tồn tại trên cõi đời.”
Sau một hồi quát nạt và đe dọa, Voldemort hạ giọng, hắn hiện tại vẫn còn cần tới Đuôi Trùn để thực hiện kế hoạch của mình. Voldemort tin rằng chỉ cần hắn khôi phục lại sức mạnh, Thomas Walker sẽ chẳng còn là vấn đề.
Cho dù hiện tại Thomas Walker đã nắm trong tay quyền lực cực kỳ to lớn, 1 số tin đồn còn cho rằng đã âm thầm thao túng cả Bộ trưởng và đa số quan trức ở Bộ Pháp thuật. Voldemort cũng không sợ hãi lũ nhãi nhép đó. Hắn cũng đang âm thầm xây dựng lại những thế lực của mình.
Lý Hạo và Sergei dưới sự cho phép của Voldemort đã đi về phương Đông. Chúng sẽ tiến hành lôi kéo những kẻ sẵn sàng chống đối Thomas Walker về phe Voldemort. Dẫu sao thì ở đâu cũng luôn có những kẻ vì lợi ích mà sẵn sàng liều cái mạng nhỏ của mình.
“Ngươi không cần phải lo lắng về sự an toàn của chúng ta. Chính vì nơi đây là địa bàn của chúng nên chúng ta lại càng an toàn. Chúng sẽ không thể ngờ được chúng ta dám trở lại đây.” – Voldemort nói – “Hiện tại Cúp Quidditch Thế Giới đang được tổ chức nên chúng đã rà xoát qua những khu vực này trước đó. Mọi sự tập chung giờ đang hướng về công cuộc an toàn cho giải đấu nên chúng sẽ không còn tâm trí để chú ý tới những khu vực khác. Chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút thì nơi đây sẽ còn an toàn hơn là ở bất kỳ nơi nào khác. Và nó cũng thuận tiện để ta có thể hồi phục.”
Những lời nói trước đó của Voldemort dường như đã chấn an được Đuôi Trùn nhưng khi nghe tới cuối cùng, gã lại có phần do dự. Gã nói:
“Có thể làm chuyện đó mà không dính tới Harry Potter có được không, thưa ngài?”
Lời của Đuôi Trùn buông ra như thể gã đã lấy hết can đảm để phát ra chúng.
Một quãng yên lặng dài, rồi giọng Voldemort vang lên thì thào:
“Miễn cho Harry Potter hả…? Ta hiểu rồi…”
Giọng Đuôi Trùn cao lên nghe như tiếng chuột kêu chít chít:
“Thưa ngài, tôi nói vậy không phải là vì tôi lo nghĩ đến nó đâu! Thằng nhãi đó chẳng là cái gì đối với tôi cả, chẳng là gì cả! Chẳng qua là nếu chúng ta dùng một phù thủy khác … bất cứ phù thủy nào khác… thì nó sẽ an toàn và nhanh chóng hơn nhiều! Nếu ngài cho phép tôi thì…”
Giọng lạnh lùng nói nhỏ nhẹ:
“ Ta có thể xài một tên phù thủy khác, điều đó đúng…”
Giọng của Đuôi Trùn bây giờ nghe như nhẹ nhõm đi:
“Thưa ngài, như vậy khôn ngoan hơn. Bắt Harry Potter sẽ vô cùng khó khăn, nó được bảo vệ rất kỹ… hơn nữa chúng ta có thể sẽ va phải hắn.”
“Và vì vậy nên mi xung phong đi tìm cho ta một kẻ thế mạng? Ngươi đang sợ? Muốn bỏ chạy?”
“Thưa ngài, tôi… tôi không hề có ý đó…”
“Đủ rồi!” – Voldemort dường như đã mất đi kiên nhẫn của mình – “Ngươi chỉ cần im mồm và làm theo những gì ta đã sắp đặt. Đó là cách duy nhất để ngươi có thể giữ được cái mạng quèn của mình. Và khi quyền năng của ta trở lại, ngươi sẽ không còn gì phải sợ hãi. Và rồi có thể hiên ngang bước đi ánh mặt trời như một con người mà không phải chui rúc cả đời như một con chuột nhắt…. Ngươi không hi vọng ngày đó sao?”
Những lời lẽ của Voldemort đã có hiệu quả. Đuôi Trùn lầm bầm gì đó và rồi Voldemort phá lên cười.
“Không cần phải tranh cãi gì nữa. Chuyện đó ta đã quyết. Thomas Walker cho dù tài giỏi nhưng hắn không thể vĩnh viễn bảo hộ đám bạn của hắn. Đó là không thể! Chỉ cần các người thực hiện đúng những gì mà sắp đặt, chiến thắng sẽ thuộc về chúng ta! Và… chờ đã… ta nghe được tiếng của Nagini…”
Và rồi giọng nói của Voldemort thay đổi. Hắn phát ra những âm thanh như đang rít lên bằng những tiếng huýt gió và phu phì phì không cần lấy hơi thở.
Ngay sau đó, tiếng sột xoạt vang lên phía ngoài cánh cửa. Một con rắn khổng khổng lồ lách mình qua cánh cửa và tiến đến bên cạnh Voldemort.
Giọng của Voldemort đột ngột trở lại bình thường:
“Đuôi Trùn, Nagini có một tin thú vị.”
“Thực sao…, thưa ngài?”
“Chúng ta có khách. Mời hắn vào trong này, Đuôi Trùn. Hãy thể hiện phép lịch sự của chúng ta.”