Chương 300:
Van Howllet gặp lại Liễu Tịnh Hương ở sân vườn của trang viên. Lúc này, Liễu Tịnh Hương đang đứng lẳng lặng 1 mình.
Liễu Tịnh Hương hoàn toàn không phát hiện ra cộng sự của mình đã tới. Cô dường như đang ngắm nhìn khu vườn nhưng ánh mắt phiêu hốt cho thấy bản thân thực chất đang đắm chìm vào suy nghĩ riêng.
Van Howllet không đánh gãy dòng suy tư của người cộng sự. Anh ta lẳng lặng đứng đó ngắm nhìn khung cảnh mà với anh ta là mĩ lệ nhất thế gian này.
Một cơn gió mạnh thổi qua cuốn theo những cánh hoa mỏng manh xoay quanh Liễu Tịnh Hương. Mái tóc bạc trắng cũng theo đó mà lay động đánh thức cô khỏi dòng suy nghĩ miên man của mình.
Tiếng bước chân dẫm lên nền sỏi vang lên.
Liễu Tịnh Hương theo đó nhìn lại thì thấy Van Howllet đang mang theo vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày tiến tới.
Khi mới bắt đầu cộng tác, Liễu Tịnh Hương cũng bị cái vẻ ngoài này của Van Howllet đánh lừa nghĩ rằng anh ta là người vô cùng khó gần. Nhưng qua 1 thời gian ngắn, cô phát hiện ra người đàn ông này chỉ đơn giản là mặt đơ. Anh ta là người vô cùng ấm áp và tốt bụng, chí ít thì đối với những người bên cạnh mình đều như vậy.
“Chúng ta đi thôi.” – Van Howllet nói.
“Được.” – Liễu Tịnh Hương đáp.
Cách nói chuyện giữa họ luôn ngắn gọn như vậy.
“Tôi sắp chuyển sang nơi khác.” – Liễu Tịnh Hương nói.
Bước chân của Van Howllet hơi khựng lại nhưng rất nhanh trở lại bình thường. Anh ta đáp:
“Tôi biết… Chúc may mắn!”
“Ừ.”
Cuộc nói chuyện cũng chấm dứt như vậy, hai người cũng nhanh chóng rời khỏi trang viên nhà Walker.
…
Ba ngày sau cuộc gặp mặt với Van Howllet và Liễu Tịnh Hương, Thomas chuẩn bị đi tới Pháp. Cậu ta có hẹn với Fleur cùng nhau đi xem World cup. Năm nay là 1 năm đầy sôi động với cả hai giải World cup cả Bóng đá và Quidditch. Cũng may là chúng được tổ chức lệch thời gian nên Thomas có thể trực tiếp tham gia cả 2 sự kiện.
Thật tâm thì với Thomas, giải World cup Bóng đá hấp dẫn cậu ta hơn là Quidditch. Trong mắt của Thomas, một môn thể thao sẽ thú vị hơn nếu có những sự công bằng nhất định.
Năm nay, Thomas mới kí quyết định tài trợ cho đội tuyển Quidditch của Anh một loạt Tia Chớp với tư cách một hợp đồng quảng cáo. Bên cạnh đó, đội tuyển Nhật Bản – với tư cách là đội tuyển duy nhất của châu Á – cũng nhận được 1 hợp đồng tương tự. Thomas tự hỏi liệu rằng tỉ lệ vào chung kết của Bulgaria sẽ giảm xuống còn bao nhiêu.
Xách lên chiếc vali đã chuẩn bị kỹ càng, Thomas biến mất khỏi gia viên của mình. Cậu ta có vài việc cần xử lý trước khi bắt đầu kỳ nghỉ của mình.
…
Xa về phía tây bắc của Anh quốc, nằm sâu trong Khối núi Skiddaw có một công trình kiến trúc khổng lồ đang được hoàn thiện. Một đấu trường khổng lồ với kiến trúc được tham khảo từ Đấu trường La Mã cổ đại.
Nơi đây đang có hàng trăm các phù thủy đang vô cùng bận rộn để hoàn thiện những chi tiết cuối cùng của 1 công trình vĩ đại. Họ đều là những phù thủy có trình độ hàng đầu trên toàn thế giới được mời tới để gia cố hệ thống phòng ngự của nơi này.
Kiến trúc vật lý của tòa đâu trường thì rất nhanh hoàn thiện. Nhưng hệ thống phòng thủ lại không hề đơn giản như vậy. Đấu trường này được xây dựng với mục đích trở thành trung tâm của nhiều giải thi đấu phép thuật sẽ được tổ chức trong tương lai. Việc đảm bảo an toàn cho khán giả, tránh “tên bay đạn lạc” là vô cùng quan trọng.
Trong 1 tiếng nổ nhỏ, Thomas xuất hiện ở chính giữa đấu trường.
Người hiện tại quản lý toàn bộ đấu trường chính là Helena. Cô ta ngay lập tức nhận ra sự có mặt của Thomas và xuất hiện bên cạnh.
“Tình hình thế nào rồi?” – Thomas hỏi.
“Đã hoàn thành hơn 90%. Hệ thống phòng ngự chính đã hoàn thành, có thể tiến hành thử nghiệm.” – Helena đáp.
Thomas gật nhẹ đầu, đưa mắt quan sát xung quanh 1 lần.Cậu ta giao chiếc vali của mình cho Helena, nói:
“Cho tất cả mọi người dừng tay và rời khỏi đấu trường. Mang vật thí nghiệm tới, tôi cần tiến hành kiểm tra lại 1 lần.”
Chỉ thoáng chốc, tất cả công nhân đều đã rời khỏi. Toàn bộ đấu trường đếu trở lên im ắng tĩnh mịch, chỉ còn lại mình Thomas đứng giữa sàn giác đấu, im ắng quan sát.
Lúc này, 4 lớp màn sáng hình trụ xuất hiện từ rìa sàn giác đấu. Chúng nhanh chóng đua cao lên không trung cho tới khi vượt qua đỉnh cao nhất của toàn bộ đấu trường vài chục mét. Sau khi đã đạt đủ độ cao, ánh sáng từ các lớp màn bắt đầu nhạt dần rồi cuối cùng hoàn toàn biến mất và trở nên trong suốt.
Thomas một mực theo dõi toàn bộ quá trình. Theo tính toán thì những màn sáng này có thể ngăn cản hầu hết những phép thuật có khả năng công kích hiện tại – kể cả “Avada kedavra”.
Dù đã tính toán rất kỹ càng về hệ thống phòng ngự này nhưng tất cả vẫn chỉ là lý thuyết. Chính vì vậy, Thomas có mặt ở đây để kiểm chứng đám lý thuyết này.
“Avada kedavra!” – Thomas thì thào.
Một tia sét xanh lá bùng nổ từ đầu đũa phép và bắn thẳng vào lớp màn chắn.
Từ tia năng lượng ma thuật bắn tung tóe ra xung quanh khu vực va chạm của lời nguyền và lớp màn chắn đầu tiên nó tiếp xúc. Lớp màn chắn bắt đầu xuất hiện từng lớp gợn sóng với tâm điểm chính là điểm đang xảy ra va chạm ma thuật.
Đến cuối cùng, một tiếng rạn nhẹ vang lên. Lớp màn chắn đầu tiên vỡ vụ như 1 tầm kính nhưng nó cũng thành công ngăn lại lời nguyền chết chóc từ Thomas.
Ngay khi lớp màn chắn đầu tiên vỡ vụn, lớp màn chắn thứ hai lập tức co lại, thế chỗ lớp màn chắn đã vỡ vụn. Cùng lúc đó, phía ngoài cùng cũng xuất hiện 1 lớp màn sáng mới, bổ sung cho lớp màn chắn đã bị phá vỡ ban đầu.
Sau khi đã thử nghiệm xong thần chú có tính uy hiếp lớn nhất tới an nguy của khán giả, Thomas tiếp tục sử dụng hàng loạt phép thuật khác lên đủ các vị trí của các lớp màn chắn. Và kết quả thu lại cũng khiến cậu ta vô cùng hài lòng.
Thomas hài lòng gật gù. Những tính toán của cậu ta là chính xác. Với cường độ phòng thủ như hiện tại, cho dù là những phù thủy hàng đầu thế giới này gần như không có khả năng chỉ dùng 1 lần mà có thể phá tan được 2 lớp màn chắn. Như vậy thì an toàn của những người ngồi trên khán đài quan sát đều đã được bảo đảm.
Lúc này, Helena đi tới. Cô ta mang theo 1 người đàn ông mà có vẻ như chính là “vật thí nghiệm” trong lời Thomas.
Sau khi ném “vật thí nghiệm” xuống, Helena xoay người đi lên khán đài. Cô hiện cũng đang chờ đợi xem rốt cuộc Thomas đang muốn thí nghiệm cái gì.
Sau khi những tấm màn chắn hoàn toàn hồi phục, Thomas ném cho “vật thí nghiệm” 1 cây đũa phép đồng thời hóa giải bùa chú đang trói buộc gã.
Gã đàn ông nhanh chóng chộp lấy chiếc đũa phép rồi nhảy lui lại, dùng ánh mắt tràn đầy đề phòng nhìn về phía Thomas. Gã không biết đám người này mang mình ra khỏi Azkaban làm gì nhưng cái khung cảnh như trường giác đấu này khiến gã bất an.
“Bình tĩnh!” – Thomas nói.
Gã đàn ông giật mình. Gã nhận ra sự bất an của bản thân đã hoàn toàn biến mất chỉ bằng 1 câu nói nhẹ nhàng của kẻ đối diện.
Lúc này gã mới bình tĩnh nhìn người rõ kẻ đang đứng trước mặt mình.
“Ngươi là Thomas Walker?” – Gã đàn ông hỏi nhưng giọng lại vô cùng chắc chắn.
“Ồ!” – Thomas tỏ ra ngạc nhiên – “Tôi đã nổi danh đến thế rồi cơ à?”
“Ngươi muốn gì?”
Thomas lấy ra 1 cái cân nhỏ, nói:
“Một thỏa thuận, 1 khế ước. Nếu ông làm được, ông sẽ được tự do, an toàn đến Mĩ với một thân phận hoàn toàn mới.”
“Còn nếu không?”
“Trờ về Azkaban và tiếp tục rũ xác ở đó.”
Gã đàn ông trầm ngâm 1 hồi, sau đó hỏi:
“Không có bất cứ trừng phạt khác nếu ta thất bại. Hoặc chết?”
Thomas lắc đầu, vẻ mặt nhẹ nhàng:
“Không có. Công việc sẽ rất đơn giản thôi.”
Vẻ nhẹ nhàng của Thomas dường như đã tác động đến “vật thí nghiệm”. Sau một hồi cân nhắc, gã cảm giác mình dường như chẳng có cách nào khác ngoài việc tuân lệnh của Thomas. Gã cũng đã thử chạy trốn, thậm chí đó là việc đầu tiên gã làm sau khi cầm lấy đũa phép nhưng những tấm màn chắn này đã ngăn chặn điều đó. Chúng đã được yểm bùa chống độn thổ.
Gã hít sâu một hơi, hỏi:
“Được. Ngươi muốn ta làm gì?”
Bằng một giọng nhàn nhạt, Thomas nói:
“Giết ta!”