Chương 299:
Sau khi Liễu Tịnh Hương rời đi, Van Howllet bắt đầu báo cáo lại chi tiết những gì đã xảy ra tại Rome. Trên cơ bản, tất cả những gì mà Thomas đã xắp đặt đều đang diễn ra thuận lợi. Biến cố duy nhất cũng là 1 biến cố diễn ra theo chiều hướng có lợi cho bọn họ, dù rằng Van Howllet cũng không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra với người cộng sự của mình.
“Anh đang có gì thắc mắc sao, bạn của tôi?” – Thomas hỏi.
Khi được Thomas hỏi, Van Howllet lại do dự, anh ta không rõ có lên dò hỏi tới cùng xem việc gì đã và đang xảy ra cho người cộng sự của mình không. Nhưng việc đó rất có thể sẽ liên quan tới bí mật mà Thomas không muốn chia sẻ. Dẫu sao thì một phần sức mạnh của các ma thuật đến từ sự thần bí. Một khi đã tìm hiểu cặn kẽ về chúng, ma thuật dù mạnh mẽ tới đâu cũng rất có thể sẽ bị phá giải.
Thomas cười, hỏi tiếp:
“Sao? Lo lắng cho cô nàng cộng sự xinh đẹp của mình à anh bạn may mắn?”
Nụ cười của Thomas khiến bầu không khí căng thẳng trong gian phòng nhẹ đi. Van Howllet cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, qua thái độ của Thomas, anh ta có thể hiểu được rằng những gì đang diễn ra với Liễu Tịnh Hương không phải tuyệt mật. Nhưng không hiểu sao, lời nói của Thomas vừa rồi khiến anh ta cứ có cảm giác sai sai.
Bỏ qua cái cảm giác lung tung trong đầu, Van Howllet hỏi:
“Boss, cô ấy đã xảy ra chuyện gì?”
Đến lúc này, Thomas dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Van Howllet. Sự lo lắng trong ánh mắt của anh ta khiến cho Thomas thực sự bất ngờ. Những lời vu vơ bông đùa vừa rồi của cậu ta hóa ra lại thành thật. Nhưng nghĩ tới con người ngoài lạnh trong nóng của Van Howllet thì Thomas lại thấy điều đó chẳng có gì là lạ. Tuy nhiên, nếu điều đó thực sự xảy ra thì…
Khi Thomas đang mải suy nghĩ lung tung thì ở bên cạnh Van Howllet lại bắt đầu âm thầm lo lắng. Có vẻ như anh ta đã tò mò về thứ không nên tìm hiểu. Nhưng lúc này, hình bóng của người con giá xinh đẹp với đôi mắt chứa đầy nỗi đau lướt qua tâm trí khiến cho anh ta tiếp tục muốn truy tra tới cùng. Dù biết chắc rằng Thomas sẽ không làm hại Liễu Tịnh Hương nhưng những biến đổi to lớn diễn ra với cô ấy khiến cho Van Howllet không thể yên tâm mà không đi tìm hiểu. Dù cho việc tò mò đó có thể sẽ chẳng đem tới kết quả gì tốt lành cho anh ta.
Van Howllet sụp xuống, quỳ một chân xuống nền gạch lạnh lẽo trong căn phòng, nói bằng giọng khẩn khoản:
“Thưa chủ nhân, tôi không hề có ý định tọc mạch vào những bí mật của ngài. Nhưng những gì xảy ra với cô ấy khiến tôi không thể làm ngơ như không có gì. Xin ngài hãy ban ơn cho kẻ tôi tớ trung thành này…”
Van Howllet chưa kịp nói hết lời, một luồng sức mạnh vô hình đã kéo anh ta đứng dậy. Một sức mạnh ôn hòa nhưng lại khiến Van Howllet chẳng thể phản kháng.
Thomas lắc đầu, từ tốn nói:
“Đừng có như vậy, bạn của tôi. Đừng có bao giờ quỳ gối trước tôi. Điều đó khiến tôi thấy khó chịu. Anh là bạn của tôi, không phải thuộc hạ. Tôi đã có quá nhiều thuộc hạ rồi. Nhớ kỹ lấy điều đó. Được chứ?”
Van Howllet trầm mặc. Anh ta có thể nghe ra sự trân thành trong lời nói của Thomas, nhưng thế thì sao cơ chứ. Sự chênh lệch về sức mạnh, quyền lực và địa vị đã quyết định rằng giữa họ chỉ có thể là chủ tớ. Với Van Howllet, việc Thomas đối xử với anh ta 1 cách bình đẳng chỉ có có thể quy về sự nhân từ của cậu ta. Còn nếu như Van Howllet thực sự dám coi đó là lý do để cứ xử ngang hàng với Thomas thì đó là 1 sự ngu xuẩn và báng bổ.
Thomas âm thầm lắc đầu. Sự im lặng của Van Howllet đã là câu trả lời quá rõ ràng. Anh ta quá thẳng tính để dùng lời lẽ ậm ờ qua chuyện. Đây là điều Thomas rất thưởng thức ở anh ta nhưng những lúc thế này nó thật khó chịu.
Càng có thêm nhiều quyền lực, sức mạnh, Thomas càng cảm thấy cô độc. Không có một ai có thể chia sẻ được cảm giác của cậu ta. Kẻ có cùng suy nghĩ, chí hướng thì lại không đủ sức mạnh. Người có đủ sức mạnh thì lại chẳng thể cùng chí hướng.
Những người bạn vốn thân thiệt giờ cũng dần trở lên xa cách. Không phải vì xung đột mà chỉ là cách họ nhìn thế giới đã khác nhau quá nhiều.
Dù có phần thất vọng, nhưng Thomas cũng quyết định vẫn trả lời cho những nghi vấn của Van Howllet. Dẫu sao thì với cậu ta, nó cũng chẳng phải là điều gì quá bí mật. Sự biến đổi của Liễu Tịnh Hương chỉ là khởi đầu. Thomas tin rằng sẽ rất nhanh thôi sự biến đổi này sẽ tiếp tục xuất hiện và mọi người sẽ sớm nhận ra bản chất của nó.
“Không cần lo lắng về những gì đang xảy ra cho Liễu Tịnh Hương. Cô ấy chỉ nhận về những gì mà cô ấy xứng đáng được hưởng.” – Thomas nói – “Chắc anh cũng đã nhận ra sự tương đồng của dấu ấn trên trán của cô ấy và cái trên tay của anh.”
Theo lời của Thomas, Van Howllet bất giác nhìn về dấu ấn trên tay mình. Anh ta không có lạ lẫm gì với nó. Dấu ấn này dù tôn quý, nó tượng trưng cho sự bảo hộ trực tiếp và sự công nhận của Thomas, nhưng nó cũng không hề hiếm gặp trong tổ chức. Rất nhiều người đều được ban cho dấu ấn này. Ngay kể cả đứa con trai của gia tộc Malfoy cũng có một cái.
“2 bọn chúng về căn bản thì là 1.” – Thomas tiếp tục.
Van Howllet kinh ngạc nhìn Thomas. Anh ta chợt nhớ ra, bản thân chưa từng nhìn thấy dấu ấn của Liễu Tịnh Hương. Ban đầu Van Howllet chỉ cho rằng cô ấy không nhận được nó nhưng theo lời của Thomas thì Liễu Tịnh Hương đã ẩn nó đi.
Những dấu ấn được Thomas ban tặng dù rất đẹp đẽ nhưng không phải ai cũng thích có hình xăm trên cơ thể mình nên hầu hết đều lựa chọn che dấu và chỉ lộ ra khi cần thiết. Việc đó cũng vô cùng đơn giản vì những dấu ấn này được tạo ra vốn đã có khả năng tự động ẩn hình theo ý muốn của người sở hữu.
“Vậy thì tại sao…” – Van Howllet vội vàng hỏi.
Không đợi Van Howllet hỏi hết câu, Thomas cắt ngang:
“Nó chỉ là một hạt giống. Ta có nói với tất cả những người đi theo ta rằng sẽ cho họ một cơ hội có một khởi đầu công bằng. Còn giành được những gì thì điều đó quyết định bởi chính các người.”
Van Howllet có thể cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của Thomas đối với bản thân. Nhưng trong mắt của anh ta điều đó không quá quan trọng. Chính anh ta càng muốn loại thái độ này hơn.
Đồng thời, từ trong lời nói mà Thomas vừa tiết lộ, Van Howllet đã nhận được những thông tin vô cùng quan trọng. Kết hợp với những gì đã trải qua cùng trạng thái hiện tại của Liễu Tịnh Hương. Van Howllet hiểu được những gì đã và đang xảy ra.
Cái dấu ấn mà Thomas gọi là “hạt giống” này là một lời nguyền. Một loại pháp thuật vô cùng hùng mạnh mà trước giờ chưa từng xuất hiện. Nó lấy cảm xúc, sự trung thành và có lẽ là còn nhiều thứ khác nữa của đối tượng bị thi chú hướng tới người gây chú làm chất dinh dưỡng để lớn mạnh. Và lực lượng đó sẽ trả ngược về người bị thi chú. Đây cũng chính là tai sao những người càng trung thành với Thomas thì qua thời gian sẽ cảm giác được bản thân càng mạnh mẽ.
“Hạt giống” là một từ cực kỳ thích hợp để miêu tả nguyền ấn này. Vì theo sự lớn mạnh của nó, người có nguyền ấn sẽ càng lúc càng gắn kết chặt chẽ với nguyền ấn. Còn nguyền ấn sẽ cắm rễ sau và cả linh hồn và thể xác của vật chủ và trở thành 1 cội nguồn sức mạnh mới. Cùng với sự gia tăng về độ gắn kết, sớm hay muộn thì vật chủ của nguyền ấn cũng sẽ phát hiện ra mối tương quan lực lượng này. Và Liễu Tịnh Hương chỉ là người đi đầu. Theo thời gian, những người phát hiện ra điều này sẽ càng lúc càng nhiều và nó chắc chắn sẽ không phải là điều gì bí mật.
Nhưng chính vì điều này lại khiến Van Howllet có một nghi hoặc mới. Sự thật về “hạt giống” vô cùng có lợi cho Thomas. Nó có thể khiến cho số lượng kẻ sẵn sàng đi theo và trung thành với Thomas tăng cao đột ngột cả về chất và lượng nhưng tại sao lại không được công bố. Phải chăng còn điều gì ẩn giấu ở đây mà Thomas không muốn tiết lộ ra ngoài.
“Cái mà ta muốn nhìn thấy là người ta vì trung thành mà đạt được tưởng thưởng tương xứng, chứ không phải 1 đám người vì muốn đạt được tưởng thưởng mới thề thốt trung thành.” – Trong khi Van Howllet đang suy đoán lung tung, Thomas lại một lần nữa lên tiếng – “Hơn nữa, lòng trung thành không thuần khiết cũng sẽ không mang tới bao nhiêu sức mạnh.”
Van Howllet vội vàng lên tiếng:
“Xin thứ lỗi, thưa ngài. Tôi…”
Thomas lắc đầu ra hiệu Van Howllet không cần giải thích. Cậu ta có thể hiểu được nguyên do trong đó. Với những người trung thành với mình, Thomas luôn rất rộng lượng giải đáp mọi việc.
Cậu ta cũng có thể cảm giác được sự trung thành của 1 người thông qua sự phát triển của “hạt giống”. Và “hạt giống” của Van Howllet đang là 1 trong số những “hạt giống” phát triển hàng đầu.
“Ta còn có việc phải làm, anh có thể ra về.” – Thomas ra hiệu tiễn khách.
Van Howllet khom người cúi chào rồi xoay người rời đi.
“Chờ chút!” – Thomas gọi lại.
Bước chân của Van Howllet khựng lại. Anh ta quay lại, chờ đợi Thomas phân phó.
Thomas dùng ánh mắt phức tạp nhìn Van Howllet, nói:
“Sự việc phát triển ngoài dự tính của ta. Vì vậy ta sẽ cho anh 1 lời nhắc nhở. Dù anh có tính toán gì… hãy cẩn thận!”