Chương 297:
Trong khi đám người Voldemort rút lui khỏi nước Anh, Thomas cũng đang có cuộc họp quan trọng với các thuộc hạ của mình.
Một cuộc cải tổ vô cùng lớn đang diễn ra trong nội bộ tổ chức bề nổi của Thomas. Cậu ta bàn giao lại hầu hết quyền lực trong tay, cũng như toàn bộ kế hoạch phát triển tương lại của tổ chức cho các thuộc hạ. Họ giờ đây hoàn toàn tự do trong mọi quyết sách. Thứ duy nhất Thomas yêu cầu đó là khi cậu ta cần, họ phải hoàn thành công việc mà Thomas đã đặt ra.
Việc bàn giao quyền lực trên diện rộng này đã đưa đến 1 cơn địa chấn trong lòng của cả tổ chức. Nhưng rất nhanh mọi người đã thích ứng và vui vẻ với nó. Xét đến cùng họ đến với Thomas cũng vì những lợi ích mà cậu ta đem lại. Giờ đây, khi mà quyền lực được gia tăng, họ chẳng dại gì mà từ chối.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Thomas thở phào 1 cách nhẹ nhõm. Cậu ta ngả người ra sau mềm oặt trên ghế. Cảm giác thả hết những thứ gánh nặng trên vai thực sự nhẹ nhõm. Thomas bắt đầu mọi việc chỉ như là 1 sở thích của cậu ta. Nhưng mọi thứ đã đi quá xa và nó bắt đầu mang tới sự chán ghét.
Việc trao đổi với giáo sư Dumbledore chỉ là 1 cái cớ để cậu ta từ bỏ mọi công việc tranh giành lợi ích hiện tại.
Lúc này, Helena Walker tiến đến. Vẫn với vẻ mặt thờ ơ với mọi việc, cô ta lên tiếng:
“Ngài có vẻ mệt mỏi?”
“Cô đang quan tâm tôi đấy à?” – Thomas hỏi lại với giọng ngạc nhiên.
Đáp lại câu hỏi của Thomas, Helena Walker im lặng một hồi, sau đó nói:
“Tôi vừa nhận được tin, đám người Voldemort đã tới Roma.”
“Ồ!” – Thomas đáp lại với giọng điệu hiển nhiên – “Báo với Van Howlett, bắt đầu kế hoạch.”
“Vâng, thưa ngài.”
Helena xoay người rời đi nhưng khi chưa bước ra khỏi cửa, cô bị Thomas gọi lại.
“Nhắc với họ, hành độ cẩn thận. Chúng ra không cần thiết thu hút sự chú ý của giáo hội. Ta không muốn có những xung đột không cần thiết.”
“Vâng.” – Helena lần nữa khom người rồi rời khỏi trong ánh mắt có phần bất đắc dĩ của Thomas.
Căn phòng họp lúc này chỉ còn lại mình Thomas. Ánh mắt cậu ta bắt đầu lung lay bất định tìm kiếm ý tưởng mới cho các thí nghiệm ma pháp. Công cuộc tạo chủng tộc tiên cá đã đi đến hồi cuối. Cái bây giờ chỉ là chờ đợi khả năng duy trì nòi giống tự nhiên của họ. Thomas cần tìm cái gì đó mới mẻ để bắt đầu. Trước đó có quá nhiều thứ tạp nham ngáng chân nhưng hiện giờ cậu ta có thể tha hồ theo đuổi đam mê của mình.
…
Roma, trong một căn biệt thự nhỏ, Van Howlett chăm chú nghe lời nhắn của Helena. Sau khi tiếp thu thông tin hoàn tất, anh ta hỏi lại:
“Giáo hội thực sự đáng ngại vậy à?”
Helena hỏi ngược lại:
“Thế ngài nghĩ năm đó giới phù thủy lui vào bóng tối là vì lòng nhân từ à? Đó chỉ là thế hệ trước tự dát vàng lên mặt mà thôi. Dù qua hàng trăm năm với quyền lực và tầm ảnh hưởng gần như tuyệt đối khiến giáo hội có phần tha hóa và suy sụp nhưng sức mạnh tổng thể của họ kinh khủng hơn bất kỳ ngời nào có thể tưởng.”
Helena không hề nói chuyện giật gân. Tất cả những người biết về cuộc chiến tranh thống nhất thế giới bên kia đều biết sức mạnh của giáo hội là kinh khủng tới mức nào. Theo lời Thomas-B thừa nhận, nếu không có giáo hội, công cuộc đại thống nhất có thể tiến hành nhanh hơn ít nhất 7 năm.
Phải biết rằng 7 năm là 1 con số không hề nhỏ nếu tính trên tổng số năm chiến tranh là 20 năm. Có thể thấy giáo hội vẫn luôn là 1 thế lực khổng lồ. Thậm chí sau khi chiến bại, với tính cách của Thomas-B, giáo hội vẫn còn tồn tại vì sức ảnh hưởng khủng khiếp của mình chỉ là bị thu hẹp rất nhiều.
…
Trở về với đám người Voldemort. Sau khi đến Roma, nhờ vào mối quan hệ của Lý Hạo, cả đám nhanh chóng có 1 chỗ chú ẩn.
Voldemort cũng bắt đầu che giấu sức mạnh, cố gắng giảm thiểu hết mức sự tồn tại của mình. Điều này vừa giúp hắn duy trì tình trạng cơ thể tạm thời của mình không chuyển biến xấu, đồng thời phòng ngừa giáo hội phát hiện.
Ở cách thánh địa Vatican chỉ vài km như thế này với Voldemort quả thực là hành động liều lĩnh hết mức. Nhưng trên 1 khía cạnh nào đó thì đây cũng là nơi an toàn nhất với hắn hiện tại.
Trong khi đám người Voldemort đang tận hưởng thời gian yên bình, Lý Hạo một mình đi gặp một người. Ông ta là ân nhân của Lý Hạo, đồng thời cũng là một bằng hữu lâu năm của Lý Thừa Càn, người cha đã mất của Lý Hạo. Tên người đàn ông này là Felice Mastronzo, cũng như cha của Lý Hạo, ông ta cũng là người nắm quyền của một gia tộc mafia lâu đời.
Sau khi may mắn được các thủy thủ phát hiện và giải cứu, Lý Hạo được đưa ngay tới 1 bệnh viện tại Ý khi tàu hàng cập bến. Trong giờ phút nguy cấp, người của Felice Mastronzo tìm tới. Họ không chỉ chi trả toàn bộ viện phí, nhanh chóng cứu chữa mà còn cho Lý Hạo chỗ chú ẩn cũng như cung cấp phương tiện trả thù.
Theo cách nói của Felice Mastronzo, Lý Thừa Càn là bằng hữu, là một phần của gia đình ông ta nên Lý Hạo cũng như vậy. Mối thù của Lý Hạo cũng là mối thù của Felice Mastronzo.
Ban đầu, Lý Hạo không hề tin tưởng vào những lời này. Bị phản bội một lần khiến hắn trở lên cẩn thận hơn rất nhiều. Nhưng dần dà, sự chân thành và kiên nhẫn của Felice Mastronzo đã thuyết phục được Lý Hạo. Và tất cả những gì Lý Hạo có thể làm được tới giờ cũng hoàn toàn là nhờ vào sự giúp đỡ của gia tộc Mastronzo.
…
Nơi ở của Felice Mastronzo là 1 biệt thự nhỏ mang phong cách gothich, tọa lạc ở vùng ngoại ô.
Chủ nhân của nó là một người đàn ông trung niên có dáng vẻ hiền hòa khác hẳn với hình tượng một bố già mà người ta thường nghĩ. Người đàn ông này toát lên sự trầm ổn, thân thiện. Ánh mắt ôn hòa của ông ta mang tính tương tác cực cao. Dường như chỉ một ánh mắt cũng có thể dễ dàng chiếm lấy cảm tình của người đối diện.
Sau cuộc trò chuyện diễn ra chóng vánh, Lý Hạo rời đi. Dù đã tin rằng Felice Mastronzo thực tâm giúp mình nhưng Lý Hạo vẫn giữ lại sự đề phòng nhất định. Và quan trọng hơn, Lý Hạo có thể nhận ra người ân nhân này không muốn tiếp xúc với đám người Voldemort.
Còn về ép buộc Felice Mastronzo làm việc cho mình? Lý Hạo đã từ bỏ suy nghĩ đó khi được chiêm ngưỡng sức mạnh của người hộ vệ trung thành luôn đi theo bố già. Hắn 1 lần nữa được mở rộng tầm mắt về thế giới, hiểu rằng người thường tại sao lại là kẻ đang là chủ nhân của thế giới này.
…
“Boss, hắn có vẻ như đã nhận ra gì đó thì phải?” – Một người đàn ông đi tới bên cạnh Felice Mastronzo.
Felice Mastronzo vừa cầm bình nước tưới hoa vừa nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
“Không sao cả, chúng ta đã hoàn thành việc của mình. Việc còn lại đã không còn liên quan tới chúng ta nữa.”
…
Trên ô tô, Lý Hạo trầm ngâm tự hỏi về thái độ của Felice Mastronzo. Lòng nghi ngờ về mục đích thực sự ông ta lại một lần nữa lại trỗi dậy.
Đột nhiên, một thân ảnh vô cùng quen thuộc xuất hiện trong mắt Lý Hạo.
Dòng suy nghĩ của hắn cũng bị cắt ngang đột ngột.
“Dừng lại!” – Lý Hạo lớn tiếng.
“Két!” – Chiếc xe thắng gấp lại ven đường.
“Thưa ngài…” – Người lái xe quay lại. Ông ta không hiểu tên này tại sao đang yên ổn kẻ này lại nổi điên.
Lý Hạo không hề trả lời. Hắn hất văng cửa xe rồi lao vọt ra ngoài. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào cách đó không xa, một người con gái châu Á vô cùng xinh đẹp đang dạo bước giữa quảng trường. Bên cạnh cô là một người thanh niên da trắng đẹp trai và cao lớn. Từ thái độ thân thiết của cả hai có thể thấy tình cảm của họ không chỉ dừng lại ở bạn bè. Nhìn nụ cười và ánh mắt hạnh phúc của hai người, một ngọn lửa thù hận khổng lồ lại cháy bùng lên trong mắt Lý Hạo.
Người con gái châu Á kia là kẻ mà cả đời này Lý Hạo không thể quên. Sau Trần Tưởng Quốc thì cô ta là kẻ mà hắn căm hận nhất. Nhờ ơn của cô ta mà hắn đã gần như chạm mặt với tử thần và sự sống sót hoàn toàn dựa vào may mắn.
Nhìn kẻ mình căm thù nhất, kẻ mà tiếp tay biến bản thân thành một con quái vật vặn vẹo kinh tởm, sống hạnh phúc trong khi bản thân sống không bằng chết. Lúc này, Lý Hạo đã không còn muốn để ý tới bất cứ điều gì khác.
Hắn, muốn, báo, thù!
…
Phía xa, Liễu Tịnh Hương đang vui vẻ dạo bước bên cạnh người bạn trai mới. Quãng thời gian ở Ý này là quãng thời gian vui vẻ nhất trong vòng vài năm gần đây.
Sau khi được giải thoát khỏi Lý Hạo, cô đầu quân cho Trần Tưởng Quốc. Với khả năng sử dụng tiếng Ý thành thạo và những kiến thức về kinh tế học của mình, Liễu Tịnh Hương nhanh chóng nhận được một vị trí trong công ty Aurora chi nhánh tại Roma.
Với công việc mới, Liễu Tịnh Hương không chỉ có cơ hội thể hiện mình mà còn được theo đuổi giấc mơ đến Ý du học.
Đột nhiên, một cơn ớn lạnh chạy dọc qua người Liễu Tịnh Hương. Cô vội vàng quay người tìm kiếm nguồn cơn nhưng giữa quảng trường vô cùng đông đúc này, việc đang làm chỉ là vô nghĩa.
“Có việc gì sao?” – Người đàn ông đanh đi cạnh Liễu Tịnh Hương hỏi. Trong ánh mắt tràn đầy sự lo lắng.
Liễu Tịnh Hương chi lắc đầu. Nhưng vẻ mặt của cô đã không hề vui vẻ như trước.
Hai người Liễu Tịnh Hương nhanh chóng rời khỏi quảng trường. Nơi xa, ánh mắt đỏ rực sự căm hận của Lý Hạo vẫn lấp lóe.