Chương 296:
Thomas đi, thứ mà cậu ta cần đã đạt được. Không còn lý do nào khiến cậu ta phải tiếp tục ở lại Hogwarts.
Giáo sư Dumbledore đứng lặng bên cạnh hồ nước một hồi lâu. Ông có quá nhiều điều không giải thích được về thái độ của Thomas cũng như những gì cậu ta đang toan tính.
Ngay ban đầu, giáo sư Dumbledore cho rằng Thomas đã bị quyền lực mà sức mạnh làm cho phát điên giống như 2 đời chúa tể hắc ám trước đó. Nhưng sau khi gặp mặt, những gì cậu ta thể hiện lại lật đổ hoàn toàn những suy tính của ông.
Ngay vừa rồi, cả 2 người đã ký kết 1 khế ước ma thuật cực kỳ mạnh mẽ. Theo đó, giáo sư Dumbledore không được ra tay cản trở vào công việc của Thomas dưới bất cứ hình thức nào.
Đổi lại cho việc loại bỏ giáo sư Dumbledore khỏi cuộc chơi, Thomas cũng trả 1 cái giá không hề rẻ.
Đầu tiên, Thomas sẽ phải giúp phục sinh Ariana Dumbledore. Giáo sư Dumbledore sẽ phải phối hợp hết khả năng để hoàn thiện việc này. Thời điểm mà Ariana được phục sinh hoàn toàn sẽ là khi mà khế ước bắt đầu có hiệu lực và kết thúc khi mà giáo sư Dumbledore qua đời.
Điều hạn chế thứ 2 mà Thomas phải chịu đó là cậu ta không được phép chủ động đi gây chiến, không được phép ép buộc người khác làm việc cho mình. Thomas và giáo sư Dumbledore đã thương lượng và điều này sẽ không được áp dụng với những kẻ thù của cậu ta. Nói cách khác, một khi có chiến tranh xảy ra với thế lực khác thì Thomas có thể không từ thủ đoạn mà phản kích.
Bên cạnh đó còn vài chi tiết và thỏa thuận nho nhỏ khác nhưng chúng không quá quan trọng và đều được lập ra để đảm bảo cho cả hai bên tham gia khế ước không lách luật.
Đây cũng là mấu chốt của cậu ta mà giáo sư Dumbledore đã thăm dò được. Ông cũng phát hiện ra sự phân hóa vô cùng cực đoan trong con người của Thomas: cực kỳ tàn khốc với người ngoài và cực kỳ bao dung với người mình.
Thomas hầu như không ý kiến gì về những hạn chế trong khế ước mà giáo sư Dumbledore đưa ra. Cậu ta chỉ kiên trì duy nhất về quyền phản kích của mình. Thậm chí sự nhân nhượng còn đi xa hơn khi mà hầu như những thỏa thuận bổ sung đều là do giáo sư Dumbledore đưa ra. Thomas dường như chẳng hề quan tâm tới việc đó có thể sẽ khiến cho thầy giáo của mình dễ dàng lách luật hoặc âm thầm cản tay cậu.
Cũng chính sự nhân nhượng này khiến cho giáo sư Dumbledore cản thấy vô cùng khó xử. Và nó cũng là thứ khác biệt lớn nhất của Thomas với 2 đời chúa tể hắc ám đi trước. Bởi cả Voldermot và Grindelwald đều sẽ không bao giờ tự hạn chế mình như vậy.
Giáo sư Dumbledore tự hỏi liệu bản thân có quá vội vàng trong việc đánh giá những gì mà Thomas đã làm.
Nhẹ nhàng lắc đầu loại bỏ những suy nghĩ lan man ra khỏi đầu. Dù với bất cứ lý do nào đi chăng nữa cũng không thể bào chữa cho hành động tàn bạo mà Thomas đã làm với Côn Lôn.
Với sức mạnh và quyền lực hiện tại của Thomas, điều tối ưu nhất mà giáo sư Dumbledore có thể làm là ký kết khế ước vừa rồi với cậu ta. Bởi nếu bức bách quá mức, rất có thể Thomas, kẻ đã bước quá nửa sang hắc ám sẽ bước nốt bước chân còn lại. Và khi mà cả 2 chúa tể hắc ám cùng tồn tại, đó sẽ thực sự là một tai nạn.
Ngoài ra, từ thất bại vừa rồi của Thomas, giáo sư Dumbledore đã phát hiện ra một thiếu hụt rất lớn trong sức mạnh của cậu ta. Nếu như dùng tốt thì đây có lẽ sẽ là con bài tẩy trong trường hợp xấu nhất.
…
Trong một nghách nhỏ ở hẻm Knockturn, hai thân người mang áo trùng phủ kín người đang lấm lét lần mò trong bóng đêm. Cả hai dáo dác tìm kiếm xung quanh. Bộ dạng gấp gáp như đang sợ bị thứ gì đó phát hiện. Tuy vậy chúng vẫn không hề dùng bất cứ thứ gì để thắp sáng. Cứ như là ánh sáng sẽ dẫn dụ một thứ gì đó vô cùng kinh khủng tìm tới.
Nếu nhìn kỹ thì dù đã bị che khuất bởi lớp áo chùng nhưng vẫn có thể nhìn ra thân hình của hai kẻ này. Một kẻ có thân hình rõ ràng của một người đàn ông cao lớn, đang đi trước tìm tòi. Hắn là kẻ dẫn đầu.
Kẻ đi sau có dáng người thấp bé. Trước ngực phồng lên một khối lớn như đang ôm lấy 1 thứ gì đó, đẩy chiếc áo chùng đang mặt đua ra phía trước. Chính điều này khiến cho không thể phát hiện ra được giới tính cũng như hình thể thực sự của y. Nhưng từ những tiếng lầm bầm phát ra có thể thấy rằng kẻ này cũng là nam giới.
Hai kẻ khả nghi này đi tới 1 thùng rác chất đầy những thứ bẩn thỉu và bốc mùi. Sau khi kẻ dẫn đường loay hoay 1 chút, bức tường nứt ra 1 cánh cửa nhỏ chỉ đủ cho 1 người thông qua 1 lần.
Sau khi 2 người mặc áo chùng chui vào cánh cửa, một đôi mắt lạnh lẽo xuất hiện từ bóng tối. Một con chó đen khổng lồ đang lẳng lặng nhìn cánh cửa ma thuật biến mất. Trong đôi mắt lạnh lẽo của nó ẩn giấu một ngọn lửa thù hận như muốn thiêu đốt tất cả.
Tiếng hít thở nặng nề phát ra trong đêm. Con chó đen cố gắng hít từng hơi một cách khó nhọc.
Qua một hồi lâu, nó quay người tan biến vào trong bóng đêm. Con hẻm nhỏ một lần nữa quay về yên lặng.
…
Cánh cửa ma thuật dẫn 2 kẻ giấu mặt đi qua một con đường dài.
Cuối con đường, ánh đèn leo lét xuất hiện. Tiếng nói chuyện ồn ào báo hiệu rằng nơi đó không chỉ có một người đang chờ đợi.
Kẻ có thân hình cao lớn làu bàu điều gì đó trong miệng.
“Bình tĩnh lại đi ngài Krikaleva. Chúng ta không có bất kỳ lựa chọn nào khác. Việc độn thổ hay dùng bột floo hiện tại đều có thể khiến chúng ta thành con mồi ngay lập tức.”
Kẻ lên tiếng dùng 1 thứ tiếng anh trúc trắc của kẻ không dùng tiếng mẹ đẻ. Kết hợp thêm chất giọng khàn khàn rè rè như bị bóp cổ họng khiến cho những gì hắn nói vô cùng khó nghe.
Kẻ thân hình to lớn kéo phăng chiếc áo chùng và ném nó lên 1 cái ghế gần đó. Hắn không phải ai xa lạ, chính là kẻ đã phản bội Thomas và chạy chốn gần đây. Và kẻ đi sau hắn cũng là bộ đôi Đuôi Trùn và Voldemort
Sergei Krikaleva dường như đã quen với thứ âm thanh này. Hắn đáp lại một cách cọc cằn:
“Đừng có dạy đời ta. Ta hiểu rõ điều đó hơn con khỉ da vàng như ngươi.”
Kẻ bị gọi là “khỉ da vàng” cũng không hề tỏ ra khó chịu trước những lời lẽ miệt thị của Sergei Krikaleva. Hắn tiến tới trước mặt Đuôi Trùn, nhìn vào cái thân thể dúm dó trong lòng của gã. Từ đám thịt yếu đuối đó, hắn có thể cảm nhận được 1 sức mạnh tà ác khủng khiếp mà bản thân chưa từng gặp trước đây.
Đây chính là Chúa tể Hắc ám Voldemort – phù thủy hắc ám khủng khiếp nhất từng tồn tại.Với sức mạnh này, một khi hắn hồi phục, việc đánh bại Thomas sẽ không còn là không tưởng.
Lúc này, Voldemort cũng mở mắt ra đánh giá kẻ đang đứng trước mặt mình.
Một khuôn mặt đặc thù của người da vàng. Một nửa mặt được cuốn kỹ bằng băng vải. Qua phần khuôn mặt lộ ra có thể thấy được kẻ này bị bỏng nặng bởi một phép thuật lửa rất mạnh mẽ. Nó gây ra cho hắn 1 vết thương vô pháp phục hồi. Ngay cả Voldemort thời kỳ đỉnh cao của mình cũng không thể.
Chính phép thuật này cũng đã phá hủy một phần thanh quản của gã người da vàng và khiến cho âm thanh của hắn trở lên khó nghe đến vậy.
Gã người da vàng cũng đã nhận ra sự thức tỉnh của Voldemort. Hắn khom người, dùng cái giọng khàn đặc của mình nói một cách cung kính nhất có thể:
“Chúc mừng ngài trở về thưa chúa tể Voldemort vĩ đại. Tôi là Lý Hạo. Một kẻ hèn mọn ngưỡng mộ sự vĩ đại của người…”
Voldemort chỉ dùng thái độ lạnh nhạt để quan sát Lý Hạo. Những ngôn từ ca ngợi sáo rỗng hay thái độ cung kính giả tạo của hắn cũng không phải là thứ hắn để ý. Thứ tôn sùng giả tạo này Voldemort đã thấy quá nhiều trong đời. Ngay cả đám Tử thần thực tử mang danh tử trung với hắn thực sự cũng chẳng có bao nhiêu kẻ tử trung thực sự.
Với chút sức mạnh đã hồi phục, Voldemort dễ dàng nhìn thấu tâm trí của Lý Hạo bằng triết tâm trí thuật. Hắn cũng đã biết lý do mà Lý Hạo tìm tới hắn. Sự thù hận ngút trời của Lý Hạo cũng như nguồn nhân mạch mà hắn đang sở hữu đã đủ giá trị với Voldemort. Và hắn cũng không ngại mà tiếp nhận nó.
Voldemort trở lại Anh để khôi phục lại 1 phần sức mạnh nhưng việc rời đi lại khó khăn hơn hắn tưởng. Tai mắt của Thomas trải khắp nơi khiến hắn và đám người Đuôi Trùn vô cùng chật vật.
Sự xuất hiện của Lý Hạo thực sự đã giúp hắn tiết kiệm được vô số công sức. Cũng vì vậy Voldemort vô cùng hào phóng mà ban cho Lý Hạo một chút tin tưởng của Chúa tể Hắc ám. Với hắn mà nói thì đây là 1 vinh dự mà chỉ có những bề tôi thân thiết nhất của hắn mới có được.
Nhanh chóng thu nạp thêm 1 bề tôi mới. Voldemort dễ dàng lợi dụng sự chuẩn bị của đám người Lý Hạo để rời khỏi nước Anh bằng 1 khóa cảng chuẩn bị từ trước đó. Đến lúc này hắn mới hoàn toàn an tâm vì đã thoát khỏi sự lùng sục của Thomas.