Chương 293
Tại Hogwarts, các học sinh của lớp học đặc biệt đang có 1 bữa tiệc ngoài trời tại khu vực biệt thự. Giáo sư Dumbledore đã rời đi từ chiều sau khi kết thúc công việc giảng dạy.
Hôm nay là buổi học cuối cùng của họ nên tất cả đã tụ tập và tổ chức 1 bữa tiệc để kỉ niệm những ngày tháng vừa qua.
Nhóm ba người Ron, Harry và Hermione như thường lệ tụ tập lại với nhau. Dù lớp học rất hòa đồng nhưng sự gắn kết họ vẫn vượt xa những người khác.
Harry vừa cầm ly bia bơ trong tay, nói:
“Cuối cùng thì những tháng ngày này cũng kết thúc. Chỉ mới mấy tháng thôi mà cứ như cả năm ấy. Thật là không biết Thomas moi đâu ra mấy cái phương pháp luyện tập kiểu này nữa.”
Hermione nói:
“Nhưng phải công nhận là vô cùng hiệu quả. Giờ cả đám đều có thể sử dụng kha khá phép thuật mà không cần niệm chú. Cậu cũng có thể gọi được thần hộ mệnh hoàn chỉnh.
Mà Ron, cậu làm thế nào với cái đám bùa chú đó thế? Thomas kiếm đâu ra mấy thứ đó nhỉ? Mình nghe nói là phía châu Á chặt chẽ trong mấy cái kiến thức này lắm.”
Ron nhún vai:
“Ai mà biết được cậu ấy lấy nó ở đâu. Cậu muốn biết thì chỉ có thể đi mà hỏi trực tiếp.”
“Làm như mình không muốn ấy.” – Hermione đáp lại – “Nhưng mà cứ đến hè là cậu ấy lại lặn mất tăm.”
“Chắc giờ này Thomas đang về nhà thăm gia đình ở tận bên Việt Nam quá.” – Harry nói – “Thật là hâm mộ cậu ấy. Có thể đi bất cứ nơi nào mình muốn.”
“Đúng vậy!” – Hermione đồng cảm – “Từ khi có maginet mình mới thấy được thế giới này thật bao la. Nhất là trong thế giới phép thuật này chẳng có gì là không thể xảy ra.”
“Ờ! Mình cũng chẳng thể tưởng tượng được lại có 1 đám dùng cây bật gốc để bay thay cho chổi.” – Ron nói.
Harry và Hermione bật cười. Họ biết Ron đang nói tới cái gì. Cách đây vài ngày họ có nhìn thấy 1 cuộc đua của 1 số phù thủy ở Nga. Những hình ảnh ở đó có thể nói là khiến họ được mở rộng tầm mắt.
Harry ngẩng đầu nhìn bầu trời nhân tạo đầy sao, nói:
“Thomas thật sự đáng hâm mộ. Sau khi tốt nghiệp mình chắc chắn sẽ chạy một vòng quanh thế giới này để tham quan. Đặc biệt là tới Nhật Bản. Mình rất muốn thử cảm giác chơi quidditch giữa bão biển là thế nào.”
“Đến lúc đó chúng ta sẽ cùng đi. Thế nào?” – Hermione nói.
“Đúng vậy! Cùng đi.” – Ron nói tiếp – “Mình sẽ bắt đầu để dành tiền từ bây giờ.”
“Nhớ kỹ rủ cả Thomas.” – Harry nói – “Nếu dụ được cậu ấy thì mình dám chắc chúng ta sẽ có 1 cuộc hành trình vô cùng nhẹ nhàng.”
Hai người bạn cũng cười vang đáp lại lời nói đùa của Harry. Họ hiển nhiên cũng nghĩ như vậy. Nếu Thomas cùng đồng hành, họ chắc chắn rằng chuyến thám hiểm vòng quanh thế giới chắc chắn sẽ thành 1 cuộc du lịch nghỉ dướng.
Hermione nói:
“Nếu như định làm thật thì đây sẽ là 1 kế hoạch dài hơi. Chúng ta sẽ cần bàn bạc thật kỹ với nhau.”
“Có thể nói với Thomas ở giải vô địch quidditch thế giới.” – Harry nói – “Chúng ta có hẹn nhau ở đó mà.”
Sau khi nhất trí về việc sẽ tổ chức chuyến du lịch vòng quanh thế giới, cả ba người nhanh chóng quay lại bữa tiệc với những người còn lại trong lớp học. Ngày mai mọi người sẽ chia tay và lên đường trở về nhà, cả ba không muốn bỏ lỡ những giờ phút vui vẻ cuối cùng của năm học này.
…
Trái với những suy đoán của những người bạn của mình, Thomas lúc này đã tới Albania để truy lùng Voldemort sau khi hưởng thụ vài ngày nghỉ với Fleur. Cô cần trở lại với gia đình của mình. Cả hai hẹn gặp lại ở chung kết quidditch thế giới. Và Thomas cũng biết rằng năm học tới họ sẽ có rất nhiều thời gian để ở cạnh nhau.
Sau khi hội quân với thuộc hạ, Thomas yêu cầu họ nhanh chóng siết chặt vòng vây. Giờ đây, Voldemort đã ở rất gần nhưng việc lục soát trong phạm vi hàng chục dặm vuông ở 1 khu rừng rậm vẫn là 1 lượng công việc vô cùng khổng lồ. Nhất là khi họ phải cố gắng để không đánh động tới kẻ thù. Nếu không cố gắng, Thomas có thể sẽ phải bỏ lỡ cuộc hẹn với Fleur và đám bạn của mình.
Hàng chục người sói được huy động từ trước đó và hiện tại Thomas triệu hồi thêm hàng loạt phù thủy xuất sắc. Cậu ta hoàn toàn không có ý định bỏ qua cho Voldemort lần này. Hành tung của Peter Pettigrew cũng được giám sát chặt chẽ nhưng có vẻ như “mồi nhử” này cũng chưa thể tìm ra vị trí của chúa tể hắc ám.
Thời gian cứ vậy trôi đi. Khi mà tuần thứ 2 gần qua đi và khu vực tìm kiếm đã thu hẹp lại với bán kính chỉ còn vài dặm. Thomas phát hiện ra Petter có vài hành động bất thường. Hắn liên tục đảo quanh khu vực đầm lầy cách nơi Thomas đang ở chỉ không đầy 1 dặm.
Vòng vây được Thomas nhanh chóng siết chặt. Sau đó cử một đội tách ra và nhanh chóng tiếp cận khu vực đầm lầy. Thomas không dám sử dụng phép thuật để giam cầm toàn bộ khu vực bởi điều đó sẽ đánh động tới Voldemort. Tới khi đó hắn rất có thể sẽ ngay lập tức bỏ trốn mất tăm. Điều đó quá dễ dàng với 1 kẻ đang ở thể linh hồn như hắn. Và một khi điều đó xảy ra thì sẽ rất khó để có thể tìm ra hắn. Vì một vài lý do, Thomas đang tránh sử dụng khả năng đặc biệt của mình nhiều nhất có thể.
Lúc này, Sergei Krikaleva đi tới, xung phong được đi tiên phong thăm dò khu vực đầm lầy. Theo những gì mà người đàn ông này thể hiện gần đây, ông ta có vẻ đang vô cùng lo lắng bản thân sẽ đánh mất địa vị khi mà càng ngày càng có nhiều người có năng lực gia nhập tổ chức của Thomas. Lần này, Sergei Krikaleva còn đặc biệt chạy từ Nga tới để tham gia cuộc truy lùng chỉ để lấy điểm trước mặt ông chủ của mình.
Thomas cũng vui lòng nhìn thuộc hạ thể hiện.
Và rồi… Sergei, giống như một vài ông bố đi mua sữa trong truyền thuyết, đi mãi không về. Kèm theo sự biến mất của hắn là tung tích của Voldemort và con chuột nhắt Peter Pettigrew.
Một đám người sắc mặt khó coi đứng cạnh nhau. Với sự biến mất của Sergei, công sức hàng tháng trời của họ ở rừng rậm Albania này đã trở thành công cốc.
Van Howlett đấm mạnh vào một thân cây để phát tiết sự phẫn nộ của bản thân. Cái cây to gấp đôi bắp đùi người lớn bị đập gãy dễ dàng như đó chỉ là một chiếc đũa nhỏ.
Đám người sói xung quanh co rút về phía sau vì sợ hãi. Áp chế từ một con sói đầu đàn với chúng là rất lớn, nó tăng gấp bội khi phẫn nộ.
Trái ngược với bầu không khí căng thẳng xung quanh, kẻ cầm đầu thực sự ở đây lại có vẻ vô cùng bình thản. Cậu ta trầm ngâm nhìn vào khoảng không. Dường như việc thuộc hạ phản bội chạy theo kẻ thù đối với cậu ta chẳng phải là một điều gì to tát.
Van Howlett đi tới bên cạnh Thomas, anh ta muốn hỏi xem xử lý việc này thế nào. Van Howlett muốn tranh thủ lợi ích cho đồng loại của mình nhưng với tình trạng hiện tại, việc đó có thể mang lại kết quả tệ hại.
Dù Thomas đã hứa rằng sẽ ban thưởng thuốc tiến hóa nhưng hiện tại hành động đã thất bại. Và cái vẻ mặt hiện tại của Thomas khiến cho anh ta không biết cậu ta đang nghĩ gì. Vào lúc này hỏi nhầm và làm Thomas nổi giận thì thật ngu ngốc.
“Không cần phải dè dặt vậy đâu. Lần này không phải lỗi của mọi người. Là tôi nhìn sai người. Phần thưởng không thay đổi…
Tôi muốn ở một mình 1 lúc. Anh dẫn người rút lui… sau đó tuyên bố lệnh truy nã Sergei, cấp bậc cao nhất! Sống chết bất luận!”
Khi đám người đã rút lui, rừng rậm Albania trở về với vẻ im ắng vốn có của nó. Lúc này, chỉ còn mình Thomas đứng lặng ở đó. Sau một hồi, dường như đã đứng mỏi, Thomas đi tới cạnh thân cây ban nãy bị Van Howlett đánh gãy và tùy ý ngồi xuống.
Có một câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu của Thomas: “Chúng thoát đi bằng cách nào?”
Để đảm bảo rằng cuộc vây quét thành công, Thomas đã cho dựng lên rất nhiều lớp kết giới ma thuật. Nhưng với ngần đó biện pháp đề phòng vẫn để cho con mỗi chạy thoát. Là do Sergei đã ra tay, nhưng hắn làm sao có thể làm được. Với khả năng của Sergei làm thế nào có thể thoát đi mà không gây ra bất kỳ động tĩnh. Hoặc là… chúng căn bản là chưa hề chạy thoát.
Nghĩ đến đây, Thomas đứng dựng dậy, gọi ra thần hộ mệnh của mình.
Con Liger màu bạc xuất hiện, gầm lên một tiếng rồi nhào về phía Thomas. Nó hóa thành một tấm màn tỏa ra ánh sáng bạc bao phủ toàn bộ cơ thể của người triệu hồi.
Sau khi phép thuật hoàn thành, Thomas bay vút lên không trung. Cậu ta muốn nhanh chóng lục soát lại toàn bộ khu vực này. Thomas có linh cảm con mồi của cậu ta vẫn còn quanh quẩn đâu đây.
…
Một cái gò đất nhỏ cách nơi Thomas đang ngồi chỉ hơn chục mét, Sergei và Peter Pettigrew đang co rút trong đó. Chúng thậm chí không dám thở mạnh vì sợ bị phát hiện mà chỉ dám dùng tay ra hiệu cho nhau. Ở giữa 2 người là 1 con mãng xà khổng lồ. Nó nằm cuộn tròn, đầu hướng về phía Thomas, trong đôi mắt ánh lên sự tàn khốc đầy nhân tính.
Khi Thomas bay đi mất, Peter Pettigrew vội vang nhổm người muốn dứng dậy nhưng bị Seiger nhanh chóm tóm lấy đầu và dúi mạnh xuống.
“Mày muốn chết hả thằng ngu?” – Seiger nói bằng một giọng nhỏ nhưng tràn đầy tức giận.
Bị đột ngột tập kích khiến Peter Pettigrew bất mãn, hắn trừng mắt nhìn Seiger. Tên này xuất hiện chắc chắn sẽ khiến cho địa vị của hắn bị uy hiếp. Nếu có thể Peter Pettigrew tuyệt đối sẽ không hợp tác với tên người Nga cục súc này.
Seiger cũng đã nhìn ra sự bất mãn của Peter Pettigrew, hắn không muốn trở mặt với tên đồng bọn tạm thời này, càng muốn cho Voldemort thấy được thành ý của bản thân. Seiger nhỏ giọng giải thích:
“Thomas Walker có thể đoán được chúng ta chưa thể rời đi. Hắn chắc chắn đang lùng sục lại 1 lượt toàn bộ khu vực này. Kết giới cấm độn thổ chưa được gỡ, lúc này thò đầu ra chẳng khác gì chịu chết.”
Quả nhiên tên phản bội hiểu rất rõ ông chủ cũ của mình. Chỉ vài phút sau Thomas đã trở lại. Cậu ta lơ lửng giữa không trung, lông mày vẫn cau chặt.
Không thể tìm được đám người Voldemort khiến Thomas có tâm trạng không tốt. Cậu ta tự hỏi liệu đây có phải là sự xắp đặt của vận mệnh? Vận mệnh đã quyết định rằng Voldemort sẽ chỉ có thể bị đánh bại bởi một kẻ sinh ở tận cùng tháng 7?