Chương 292
Đứng trước mặt Lý Hạo là Thomas và 3 người đàn ông mặc đồ đen với khuôn mặt lạnh lẽo. Trái ngược với sự phẫn nộ của Lý Hạo, Thomas lại bình thản đến kỳ lạ. Cậu ta chỉ đạp lại bằng 1 giọng nhàn nhạt:
“Đừng có nhìn tao như thế. Hãy nhớ kỹ rằng mày là người đã bắt đầu tất cả những việc này là mày.”
Lý Hạo không đáp lại, hắn chỉ dùng ánh mắt tràn đầy thù hận và phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Thomas. Nếu như sự thù hận trong ánh mắt đó hóa thành sức mạnh thực sự, Thomas có thể sẽ bị nghiền thành phân tử.
“Mày hiện tại đang ở trên 1 con tàu vận tải giữa biển. Tao tới đây để cho mày chút hi vọng sống để có thể tuyệt vọng thêm 1 lần nữa.” – Thomas nói với giọng bình thản. Cậu ta giơ tay lên, một ngọn lửa đỏ sậm xuất hiện bao bọc cả bàn tay. Ngọn lửa bắt góp thêm chút ấm áp và ánh sáng cho cái không gian u tối, lạnh lẽo bên trong chiếc container. Nhưng những gì Lý Hạo cảm nhận được lại chỉ là sự lạnh lẽo chạy dọc cả cơ thể.
Thomas vươn tay tới. Tiếng kêu thảm thiết bắt đầu vang lên, đi cùng với nó là tiếng vang nhỏ và mùi da thịt bị đốt cháy. Sự bỏng rát khủng khiếp ập tới khiến cho Lý Hạo run lên bần bật. Hắn chẳng thể hét lên bởi miệng đã bị Thomas bịt chặt. Và rồi, ý thức của Lý Hạo rơi vào bóng tối.
Thomas thu hồi bàn tay, thả Lý Hạo rơi trở lại trên ghế, nói:
“Mày sẽ còn tỉnh lại vài lần nữa. Rồi mày sẽ giãy dụa, phản kháng và tuyệt vọng chờ đợi khẩn cầu cái chết.
Vĩnh biệt! Hi vọng người ta sẽ sớm tìm thấy trước khi mày chỉ còn là 1 bộ xương khô.”
Thomas mang người rời đi, khóa chặt container, bỏ lại Lý Hạo bất động trong bóng tối. Với thương tích hiện tại, chỉ 1, 2 ngày nữa thôi vị kẻ thù nho nhỏ này của Thomas sẽ trở thành thức ăn cho giòi bọ và vi khuẩn.
…
Trên một đỉnh đồi ở gần dãy núi Pyrenees tọa lạc 1 ngôi nhà nhỏ với diện tích chỉ hơn 50 mét vuông. Nó được xây dựng theo phong cách điển hình của 1 ngôi nhà miền quê thường thấy ở nông thôn nước Pháp.
Thomas ngả người trên chiếc ghế sofa để cạnh cửa sổ. Từ nơi này cậu ta có thể thoải mái nhìn ngắm vườn hoa oải hương bên hông nhà cũng như toàn bộ khung cảnh xinh đẹp của dãy núi phía xa.
Căn nhà nhỏ này được Thomas mua lại cách đây đã 1 thời gian. Nó là căn cứ bí mật của cậu ta và Fleur Delacour. Cậu ta cần thời gian để yên tĩnh sau những ngày điên cuồng vừa qua. Dù đã ở đây cả tuần nhưng tâm trạng cũng chẳng khá hơn là bao.
Fleur đi tới, đặt hai ly trà thảo mộc lên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh Thomas. Cô vừa mới nghỉ hè và gần như tới ngay lập tức khi biết Thomas đang ở đây.
Nhận thấy người yêu đang ngồi bên cạnh, Thomas thả người nằm xuống, gối đầu lên đùi của Fleur.
“Đã có chuyện gì xảy ra sao?” – Fleur hỏi. Kể từ khi gặp lại cô có thể nhìn ra sự phiền muộn chẳng hề tán đi trên khuôn mặt của Thomas.
“Chỉ là có chút mệt mỏi!” – Thomas đáp lại. Cậu ta xoay qua, xoay lại để tìm vị trí lý tưởng rồi lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
Hành động của Thomas khiến Fleur bật cười khanh khách. Cô đưa tay vò mái tóc bạc trắng rồi cầm lấy má của Thomas kéo banh ra hai bên khiến mặt của cậu ta biến dạng, bè ra như 1 cái bánh.
Thomas gạt tay của Fleur, trừng mắt nhìn cô, nói:
“Có gì đáng cười?”
“Nhìn anh cứ như con mèo ấy!” – Fleur đáp.
“Vớ vẩn! Anh là sư tử!”
“Ừ! Một con mèo to đùng!” – Fleur cười càng rực rỡ hơn.
“Sư tử!” – Thomas cãi lại.
“Mèo!” – Fleur cũng chẳng chịu thua.
“Sư tử!” – “Mèo!” – “Sư tử!”…
Thomas ngừng lại, cậu hỏi:
“Em biết mèo và sư tử có gì khác nhau không?”
Fleur sững lại, Thomas đột ngột nhảy chủ đề khiến cô không bắt kịp. Như 1 phản xạ, Fleur hỏi ngược lại:
“Cái gì?”
Ánh mắt Thomas trở lên sắc bén, đầy tính công kích:
“À… về cơ bản thì… sư tử ăn thịt người!”
Dứt lời, Thomas nhào lên vồ về phía Fleur.
Fleur hét lớn một tiếng vì bất ngờ và sau đó… là thở dốc và rên rỉ…
…
Thomas ôm lấy Fleur từ phía sau, dựa vào thành ghế nhìn ra xa.
“Anh đang lo lắng việc ở Albania?” – Fleur hỏi – “Hay là cho mấy người bạn ở Hogwarts của mình?”
“Là việc ở Albania. Anh cứ có cảm giác sẽ có chút gì đó ngoài ý muốn phát sinh. Còn về mấy người bạn của anh thì… anh đã giúp đỡ họ hết mình rồi. Bạn bè chứ không phải bảo mẫu. Anh có cuộc sống của mình, họ cũng có cuộc sống của riêng họ. Chỉ cần khi ai khó khăn, cần giúp đỡ… những người còn lại luôn sẵn sàng đưa tay ra. Đó là bạn bè!”
“Anh minh bạch quá nhỉ?”
Thomas trầm mặc. Sau một hồi, cậu ta bắt đầu nói, nói rất nhiều. Thomas cần 1 người để giãi bày.
“Anh luôn cố gắng làm điều đó để không vô tình can thiệp quá mức vào đời tư của người khác để rồi thành tọc mạch.
Em biết không? Anh luôn tin rằng mỗi người đều là nhân vật chính trong câu chuyện của riêng họ. Họ có quyền và trách nghiệm phải tự viết nên hành trình của mình.
Nếu anh cố gắng xen vào cuộc đời của thân nhân mình và bắt nó vận hành theo ý muốn cá nhân của anh thì đó còn là tình thân không?”
Fleur im lặng. Cảm giác của cô không sai, Thomas thực sự đang có tâm sự. Bình thường cậu ta sẽ chẳng giãi bày những điều như thế này.
“Anh là 1 người có dục vọng khống chế rất mạnh. Anh từng luôn muốn mọi thứ trong tầm kiểm soát của mình. Mọi việc diễn ra ngoài ý muốn đều khiến anh cảm thấy khó chịu. Chính vì vậy anh luốn muốn dự đoán trước mọi thứ, khống chế mọi thứ và bắt ép nó chạy theo ý mình. Kể cả hành động của những người khác. Nếu như nó trái ý anh, anh sẽ rất tức giận, thậm chí muốn hủy hoại cho đỡ ngứa mắt.
Rồi đến 1 khi, anh nhận rận ra rằng, con người không phải những con rối. Họ có ý chí tự do của bản thân. Việc bắt ép những người khác phải sống theo ý chí của 1 người không phải bản thân họ thực tệ hại.
Hành động đó chẳng nói lên cái gì tốt đẹp cả. Nó chỉ thể hiện rằng bản thân anh độc đoán, ích kỷ, hẹp hòi và thiển cận đến mức nào.
Chính vì vậy anh luôn cố gắng xen vào quá sâu đời sống của người khác bởi anh biết rằng nếu anh dấn quá sâu, anh sẽ không kìm chế nổi muốn đi khống chế nó. Đó là 1 hành động mà anh tin rằng vô cùng thiếu tôn trọng, đặc biệt là với thân nhân của mình.”
“Nhưng anh có từng nghĩ tới việc nếu những người thân của anh gặp nguy hiểm nếu không có anh chưa?” – Fleur hỏi. Cô không phản đối lại ý kiến của Thomas. Cô chỉ đang mượn câu chuyện để người yêu mình được giải tỏa. Cô có thể cảm nhận được Thomas đang phải chịu rất nhiều áp lực, dù không biết chúng thực sự là gì.
Thomas im lặng 1 hồi, cậu hỏi ngược lại:
“Chết tự do vẫn tốt hơn là sống như 1 con rối đúng không?”
Một câu hỏi mà Thomas không hề mong đợi Fluer sẽ đưa ra câu trả lời. Cậu chỉ đang nhắc nhở bản thân mình. Cái chết của người chị họ khiến Thomas đang tràn đầy nghi vấn về những gì cậu ta đã và đang tin tưởng.
Thomas cố gắng theo đuổi sức mạnh để có thể bảo vệ những người thân của mình, sau đó mới là thay đổi thế giới. Cậu ta cũng luôn cố gắng để bản thân không can thiệp và sự tự do của những người mà cậu yêu quý. Nhưng cái chết của Thu Nguyệt thực sự giáng cho Thomas 1 cái tát khiến cậu ta tỉnh người. Thomas không thể vừa cho người khác tự do vừa bảo vệ họ 1 cách hoàn hảo.
Sự khủng hoảng này lớn tới mức khiến Thomas thậm chí còn nghi ngờ vào những gì bản thân đã làm. Liệu những gì cậu ta đang cố gắng có thực sự có ý nghĩa? Liệu rằng những quyền lực mà cậu ta có, chúng thực sự có thể đảm bảo an toàn cho thân nhân của cậu ta không?
Khi mà Thomas lại lần nữa trôi theo dòng suy nghĩ, Fleur lên tiếng kéo cậu ta về với thực tại.
“Khái niệm về hạnh phúc của mỗi người đều rất khác biệt nhưng em dám chắc không ai có thể hạnh phúc nếu đánh mất sự tự do của mình.
Em sẽ chết như 1 người tự do chứ không bao giờ sống như 1 con chim hoàng yến trong lồng vàng! Và em cũng chẳng yếu đuối tới mức cần người khác kè kè bảo vệ. Sống như thế có ý nghĩa gì?”
Thomas ngơ ngác nhìn người con gái trong lòng mình. Cậu ta luôn biết Fleur rất độc lập và mạnh mẽ nhưng có vẻ như sự mạnh mẽ đó còn hơn xa đã tưởng.
Thomas siết nhẹ vòng tay, kéo Fleur sát vào lòng mình, nhẹ giọng:
“Cảm ơn em!”
Fleur không đáp lại. Trên mặt cô nở 1 nụ cười nhẹ nhàng. Cô có thể cảm nhận được Thomas mà cô vẫn biết đã trở lại.