Chương 291
Thomas nhìn Liễu Tịnh Hương. Cậu ta có thể đoán được lý do khiến người con gái đáng thương này tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng vấn đề ở đây là: Thomas không phải nhà từ thiện, cậu ta không có nghĩa vụ phải hỗ trợ.
Những gì Liễu Tịnh Hương được nhận trong vụ giao dịch vừa rồi đã là món hời to với cô ta. Và có vẻ như người con gái này cũng không muốn dừng lại ở 1 cuộc sống bình thường.
Sau một hồi, Thomas hỏi ngược lại:
“Làm việc cho tôi à? Cô có chắc chắn về những gì mình đang nói không?”
Liễu Tịnh Hương nhìn thẳng về phía Thomas, nói:
“Tôi rất rõ ràng những gì mình đang nói. Tôi cũng biết rằng trong mắt ngài tôi chẳng đáng là gì. Nhưng xin hãy cho tôi một cơ hội để chứng minh giá trị của mình.”
Thomas lẳng lặng nhìn Liễu Tịnh Hương, sau đó nói:
“Sau tất cả những gì cô làm để đổi lấy 1 cuộc sống an bình cho bản thân và gia đình thì hiện tại cô lại muốn từ bỏ… Tôi muốn nghe lý do.”
“Sau tất cả những gì đã trải qua, tôi đã không còn tin vào cuộc sống yên bình. Tôi cũng đã từng cố gắng làm 1 người tốt, 1 người con ngoan, một học trò giỏi… nhưng những gì tôi đã nhận được là gì? Một tai họa ập tới mà tôi chẳng thể nào phản kháng.
Tất cả những gì tôi có thể làm là dùng hết sức để lấy lòng kẻ mà tôi căm thù nhất, vẫy đuôi như 1 con chó, chỉ để không để gia đình mình bị liên lụy.
Lý Hạo là 1 con quỷ, hắn đã hủy hoại cuộc đời tôi nhưng hắn cũng cho tôi nhận ra bản thân mình yếu đuối như thế nào trước những tồn tại đặc thù như các vị.
Cách duy nhất mà tôi có thể làm để đề phòng là tìm cho mình 1 chỗ dựa đủ vững.
Tôi chẳng có gì ngoài… thân xác của mình và đầu óc có thể sử dụng. Tôi tin rằng ngài cũng sẽ chẳng để tâm tới thứ “tàn hoa bại liễu” như tôi nên chỉ mong có thể đánh động ngài bằng sự chân thành và chút thông minh của mình. Dù sao thì với bất cứ thế giới nào, kẻ hiểu chuyện và có đầu óc luôn sẽ hữu dụng.”
Liễu Tịnh Hương trình bày xong lí lẽ của mình và chờ đợi sự phán quyết của Thomas.
Thomas không quá ngạc nhiên trước sự hiểu chuyện của Liễu Tịnh Hương. Đúng như lời cô ta nói, cô ta thực sự hiểu chuyện. Liễu Tịnh Hương vô cùng rõ ràng về tình hình, địa vị và giá trị của mình. Và điều này thực sự rất khó được.
Từ những gì mà Liễu Tịnh Như đã làm sau khi bị Lý Hạo chiếm đoạt có thể nhận thấy được người con gái này vô cùng lý trí, lý trí đến mức đáng sợ. Cô ta âm thầm nhẫn nhịn và vào vai 1 người phụ nữ cam chịu 1 cách hoàn hảo. Sự lý trí này thực sự vô cùng hiếm gặp và có lẽ nó sẽ có ích cho Thomas.
Sau một hồi, khi mà khuôn mặt của Liễu Tịnh Như bắt đầu lộ vẻ lo lắng, Thomas lên tiếng:
“Nếu cô đã tự tin như vậy, tôi sẽ cho cô 1 cơ hội được làm việc cho tôi. Cô sẽ bắt đầu từ con số không. Có thể chiếm được những gì thì tùy thuộc vào giá trị của cô tới đâu.”
Liễu Tịnh Như nhẹ nhõm thở ra một hơi, cô tin rằng mình đã thành công.
“Đừng có mừng vội.” – Thomas nói bằng cái giọng lạnh nhạt – “Làm việc cho tôi không có nghĩa là cô sẽ an toàn. Kẻ thù của tôi nhiều hơn và nguy hiểm hơn Lý Hạo rất nhiều. Nếu cô mong muốn sự yên bình đơn thuần thì… đây chắc chắn không phải là 1 quyết định sáng suốt.”
Liễu Tịnh Như sững sờ nhìn Thomas. Sau đó trên vẻ mừng rỡ bắt đầu hiện lên một cách rõ ràng trên khuôn mặt.
“Tôi chắc chắn về quyết định của mình!” – Liễu Tịnh Như quả quyết.
Thomas không rõ ràng tâm lý chuyển biến của Liễu Tịnh Như. Triết tâm trí thuật không có khả năng cung cấp khả năng đó và Thomas cũng không có sở thích săm soi nội tâm người khác bất cứ khi nào. Cậu ta chỉ đơn giản là cho người con gái trước mắt này 1 cơ hội để chứng minh mình. Dù sao thì cô ta đã nói đúng 1 việc: “kẻ hiểu chuyện và có đầu óc luôn sẽ hữu dụng”.
Về phía Liễu Tịnh Như, cô tin rằng số phận mình đã tới hồi thay đổi. Qua những lời cuối cùng mà Thomas nói, Liễu Tịnh Như đã phát hiện ra một việc: người thanh niên này biết đặt mình vào địa vị của người khác để cân nhắc. Dù điều này được Thomas thể hiện một cách vô thức nhưng nó lại nói lên rằng – Thomas có thể đồng cảm với người khác. Và làm việc cho một ông chủ có thể cân nhắc cho người khác không phải là 1 việc xấu. Chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều việc phụ thuộc vào 1 kẻ như Lý Hạo.
Trong khi Liễu Tịnh Như đang vui mừng vì tin rằng số phận của mình sang trang mới, Thomas cũng nảy sinh ra một số dự định. Sau một hồi suy tính, cậu ta nói với Liễu Tịnh Như:
“Vì cô đã tham gia và trở thành thuộc hạ của ta, ta sẽ cho cô biết vài việc…”
Những gì sau đó Thomas nói khiến sắc mặt của Liễu Tịnh Như trở lên khó coi nhưng cô cũng không phản đối lại quyết định của cậu ta. Liễu Tịnh Như hiểu rằng phản đối quyết định của ông chủ ngay ngày đầu làm việc là một việc ngu xuẩn. Cô chỉ có thể tự thuyết phục bản thân rằng: Thomas đã rất tôn trọng nhân viên như cô khi mà đã thông báo 1 quyết định mà vốn dĩ không phải một người mới như cô cần biết.
…
Lý Hạo chậm rãi tỉnh lại và phát hiện bản thân đang ở ngồi trên một chiếc ghế cứng trong 1 không gian tối tăm và có phần ngột ngạt. Hắn cũng nhanh chóng phát hiện ra bản thân bị trói chặt vào ghế bằng những xích sắt. Và kẻ bắt hắn đến đây có lẽ đã sử dụng vài thủ đoạn đặc biệt để hạn chế toàn bộ sức mạnh của hắn. Lý Hạo có thể cảm chận được tứ chi bủn rủn vô lực, cũng không có khả năng sử dụng bất cứ pháp thuật nào.
Cố gắng giãy dụa để trốn thoát không thành công nhưng cũng cho Lý Hạo một chút thông tin. Có vẻ như hắn đang bị nhốt trong 1 chiếc thùng sắt lớn, rất có thể là 1 chiếc container. Từ âm thanh dội lại cũng như sự tròng trành thi thoảng truyền tới, rất có thể hắn hiện tại đang bị nhốt trong một chiếc container trên 1 con tàu nào đó.
Tâm trạng của Lý Hạo trùng xuống. Ký ức cuối cùng mà hắn còn nhớ là về chiếc giường ngủ ở căn trung cư của mình. Ngay lúc này, Lý Hạo bình tĩnh đến kỳ lạ. Hắn cũng nhận ra cơn buồn ngủ trước đó của mình không phải là do mệt mỏi. Liễu Tịnh Như đã bán đứng hắn!
Lý do khiến Lý Hạo chọn nơi ở của Liễu Tịnh Như để ẩn nấp là bởi cô ta luôn biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn, nhu thuận. Nhưng hiển nhiên con đàn bà đó vẫn luôn diễn trò. Ả ta đã phản bội lại lòng tin của hắn. Sự tàn khốc lóe lên trong mắt, Lý Hạo thề rằng nếu như để hắn có cơ hội, hắn sẽ khiến cho Liễu Tịnh Như hối hận rằng bản thân đã được sinh ra trên cõi đời.
Cho dù đã bị bắt, Lý Hạo vẫn không thể nhận rõ địa vị của mình. Hắn vẫn cho rằng bản thân còn cơ hội và tin rằng chỉ cần thoát ra, với bản lĩnh của mình, hắn hoàn toàn có thể đông sơn tái khởi.
Sau khi tìm cách trốn thoát bất thành, Lý Hạo bắt đầu chờ đợi. Hắn muốn gặp mặt kẻ đã bắt giữ mình và mong rằng sẽ từ đó tìm được cơ hội thoát thân.
…
Đã qua bao lâu, có lẽ 4… hay 5 ngày, hoặc lâu hơn, Lý Hạo cũng không dám chắc bởi nơi này không hề có một chút ánh sáng hay bất cứ thứ gì có thể làm mốc tham chiếu. Không có bất kỳ ai xuất hiện. Hắn vẫn bị trói gô trên chiếc ghế cứng ngắc. Mọi hành động vệ sinh đều ngay tại chỗ khiến không gian xung quanh trở nên hôi thối không thể tả.
Nhờ vào thể chất vượt trội cùng bữa cơm no nê cuối cùng, Lý Hạo vẫn còn có thể giữ được nhận thức nhưng hắn cũng nhận ra mình đã nhanh tới cực hạn. Có lẽ những kẻ đã bắt hắn muốn bỏ mặc cho hắn chết rũ ở đây.
Lại thêm một thời gian dài trôi qua, ngay khi Lý Hạo đang mất dần ý thức, một tiếng động lớn vang lên. Một cái khe sáng xuất hiện mang theo hi vọng sống cho hắn. Nhưng Lý Hạo lúc này đã quá mệt mỏi. Hắn hiện tại thậm chí còn không đủ sức để nhìn hay nghe rõ được nữa.
Tất cả những gì Lý Hạo cảm nhận được chỉ là tiếng vài người ồn ào và sau đó một hồi, một bàn tay cầm lấy cằm, bóp mở miệng của hắn và bắt đầu đổ vào đó 1 ít chất lỏng.
Chất lỏng lạnh lẽo trôi dần xuống cổ họng. Lý Hạo có thể cảm nhận rõ nó xuôi tới đâu trong cơ thể mình.
Chỉ vài phút sau khi bị ép uống chất lỏng không biết tên, sức lực trở lại với Lý Hạo. Hắn còn cảm giác được bản thân đã hồi phục trở lại trạng thái bình thường.
“Đã lâu không gặp!” – Một giọng nói vang lên – “Cảm giác hiện tại thế nào?”
Người hỏi dùng giọng điệu rất bình thản như đang hỏi thăm một người quen cũ nhưng giọng nói lại khiến Lý Hạo lạnh cả người. Hắn lập tức ngước đầu lên, rít từng tiếng:
“Trần… Tưởng… Quốc!”