Chương 290:
Trong một thành phố hạng hai của Trung Quốc, Lý Hạo co rúc trong một căn hộ chung cư nhỏ. Vẻ tự tin, cao ngạo trước đây đã hoàn toàn biến mất. Hắn hiện tại sa sút và thảm hại đến cùng cực.
Đôi mắt thâm quầng, vằn vện đầy tia máu. Mái tóc ngày thường được chăm chút cẩn thận giờ đây rối bù, xơ xác. Tạo hình mới này của Lý Hạo vô cùng phù hợp với thân phận mới của hắn: một kẻ đã đánh mất tất cả, gia đình, môn phái, thuộc hạ… một con chuột trui rúc chỉ mong bảo toàn tính mạng.
Tiếng mở cửa vang lên, Lý Hạo vội vàng đứng dậy. Ánh mắt lo lắng của hắn dịu đi khi nhận ra người tới.
Đó là 1 người con gái tầm trên dưới 20 tuổi. Cô ta mang một vẻ đẹp dịu dàng với mái tóc dài ngang lưng được thả xõa. Người con gái này mang một khí chất vô cùng đặc biệt: dịu dàng, mềm mại, thông tuệ… Một khí chất đặc hữu khiến người ta vô tình bị dấp dẫn, cảm mến và muốn bao bọc.
Người con gái đặc biệt này tên Liễu Tịnh Hương, cô là một trong số những nhân tình của Lý Hạo. Liễu Tịnh Hương không phải là người đẹp nhất nhưng tuyệt đối là người đặc biệt nhất, thông minh nhất.
…
Liễu Tịnh Hương chỉ là một cô gái bình thường, sinh ra trong 1 gia đình có phần khá giả, con gái một của 1 cặp vợ chồng làm giáo sư trong 1 trường đại học. Cô có lẽ sẽ mãi là 1 người thường nếu như không vô tình gặp gỡ Lý Hạo. Với nhan sắc, trí tuệ, khả năng và tính cách của mình… Liễu Tịnh Hương khả năng cao sẽ lớn lên, lấy chồng, sinh con và có 1 cuộc sống gia đình nhẹ nhàng, ấm áp và hạnh phúc. Cô cũng có những mục tiêu vô cùng xác định cho cuộc đời mình từ sớm: một cuộc sống bình an, nhẹ nhàng… một công việc bình thường, một gia đình bình thường, một cuộc sống hạnh phúc bình thường…
Những mơ ước của Liễu Tịnh Hương sớm tan thành mây khói khi cô vô tình gặp phải Lý Hạo trong một lần đi chơi với đám bạn thân.
Ngay lần đầu gặp mặt, Lý Hạo đã tỏ ra say mê Liễu Tịnh Hương. Và bất hạnh cho cô, sự say mê đó không phải tình yêu mà chỉ đơn giản là sự ham muốn sắc đẹp của cô. Lý Hạo với sự bá đạo của mình bắt đầu dùng đủ mọi thủ đoạn của mình để có được Liễu Tịnh Hương. Lý Hạo không hề tán tỉnh, hắn chỉ đơn giản và thô bạo là muốn chiếm lấy người con gái xinh đẹp này. Và với một kẻ như hắn thì điều đó thực đơn giản. Năm đó Liễu Tịnh Hương chưa đầy 15 tuổi.
Liễu Tịnh Hương vẫn còn nhớ sự bất lực, đau khổ và tuyệt vọng khi đó của bản thân. Đó là lần đầu tiên cô biết tới mặt tối của thế giới, biết tới quyền lực của tổ chức xã hội đen thứ hai của Trung Quốc, biết tới thế giới vẫn tồn tại những kẻ có sức mạnh vượt xa người thường. Mọi hi vọng phản kháng đều bị dập tắt, cô chỉ đơn giản là chẳng hề có sức phản kháng.
…
Lý Hạo nhìn người con gái đang bận rộn trong bếp. Hắn lần đầu cảm nhận được sự ấm áp sau quãng thời gian điên rồ vừa qua. Lý Hạo chẳng thể ngờ được người cuối cùng còn ở lại bên hắn sau khi hắn đánh mất tất cả lại là Liễu Tịnh Hương, người mà hắn đã dùng sức mạnh để chiếm đoạt. Dù hắn đã mất đi tất cả nhưng Liễu Tịnh Hương vẫn như vậy, vẫn dịu dàng và nhu thuận.
Lý Hạo nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Liễu Tịnh Hương, ôm lấy cô, thủ thỉ:
“Cám ơn em! Tôi không thể ngờ được là người cuối cùng ở lại bên tôi lại là em…”
Liễu Tịnh Hương bất chợt cắt ngang những lời mà Lý Hạo định nói, một việc chưa từng có tiền lệ. Cô đáp lại với giọng nhẹ nhàng:
“Em không rõ những ngày qua anh đã phải trải qua những gì nhưng hiện tại anh cần nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ quá nhiều. Em đang làm bếp, cẩn thận kẻo bỏng.”
Việc bị ngắt lời khiến Lý Hạo khó chịu ra mặt, những lời lẽ phía sau chẳng hề được hắn để tâm tới. Hừ nhẹ một tiếng, Lý Hạo bỏ ra ngoài.
Vẻ mặt của Lý Hạo cũng như thái độ của hắn hoàn toàn bị Liễu Tịnh Hương thu vào trong mắt – một đôi mắt lạnh lẽo và hờ hững trái ngược hoàn toàn với cả con người của cô.
Sau khi chuẩn bị xong bữa trưa, Liễu Tịnh Hương vẫn giữ nguyên phong thái nhẹ nhàng của mình mời Lý Hạo ra dùng bữa cũng như thu dọn bát đĩa.
Cử chỉ chăm sóc của Liễu Tịnh Hương khiến cho sự khó chịu của Lý Hạo được xoa dịu. Những việc đã trải qua cũng khiến cho tính tình của hắn có cải thiện. Nếu là trước đây Liễu Tịnh Hương dám ngắt lời, hắn có thể sẽ không bỏ qua 1 cách đơn giản như vậy.
Căng cơ bụng thì chùng cơ mắt. Sau bữa ăn, cơn buồn ngủ bắt đầu ập tới bao phủ Lý Hạo. Sau khi trải qua một quãng thời gian dài với quá nhiều sự kiện, hắn cũng chẳng còn suy nghĩ gì nữa mà trở về phòng nghỉ. Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn – Lý Hạo chìm sâu vào giấc ngủ.
…
Tiếng gõ cửa vang lên, Liễu Tịnh Hương bình tĩnh đi tới. Vẻ mặt bình thản cho thấy cô đã sớm biết trước có người sẽ tới hoặc chính cô đã gọi người tới.
Cánh cửa mở ra, Thomas đã đứng chờ sẵn. Sau lưng cậu ta vẫn là người quản gia trung thành của mình.
“Tôi đến như đã hẹn trước.” – Thomas nói – “Cô quả nhiên rất quyết đoán. Điều đó không nhiều người có thể làm được đâu.”
Liễu Tịnh Hương không đáp lại lời tán thưởng đầy tính khách sáo của Thomas. Cô mời hai người vào nhà và đóng cửa.
“Hắn đang ở bên trong.” – Liễu Tịnh Hương chỉ về phía phòng ngủ – “Ngài có thể kiểm tra để đảm bảo.”
Thomas ra hiệu cho quản gia của mình đi tới phòng ngủ, khống chế Lý Hạo và mang hắn rời đi. Còn cậu ta thì ở lại phòng khách.
“Cô không ngại nếu chúng ta ngồi xuống nói chuyện chứ?” – Thomas hỏi.
Liễu Tịnh Hương giật mình, nói:
“Thật xin lỗi, tôi quá khẩn trương mà quên mất.”
Khi chủ và khách đã an vị trên ghế, Thomas tiếp thu chén trà Liễu Tịnh Hương đưa tới. Cậu ta không uống mà chỉ đặt nó lên bàn, nói:
“Giao dịch đã hoàn tất. Tôi sẽ nhắc lại một chút nội dung mà chúng ta đã trao đổi.
Cô giúp tôi vài việc. Sau khi giao Lý Hạo cho tôi, tôi sẽ giết hắn.Cô sẽ được 1 khoản tiền và tôi sẽ sắp xếp để đảm bảo cho cô và gia đình của mình có 1 cuộc sống mới, ở một đất nước mới. Nơi mà không ai biết cô là ai, đã trải qua những gì. Cô có thể bắt đầu lại 1 cuộc sống mới, tự do theo đuổi những gì mà cô muốn. Và nếu cô có cần, tôi cũng sẵn sàng cho người giúp cô chỉnh sửa lại những ký ức của mình để cô có 1 cuộc sống trọn vẹn hơn.
Cô có chuẩn bị xong chưa? Nếu có thể thì cô vẫn nên rời đi ngay cùng tôi để khỏi sinh phát sinh thêm phiền toái không cần thiết.”
Liễu Tịnh Hương gật đầu. Cô vẫn nhớ rõ những gì mà người thanh niên trước mặt này hứa hẹn với bản thân. Cô cũng hiểu rõ mình đã gặp may khi gặp được cậu ta bởi sau khi Lý Hạo thất bại, tình nhân cũ của hắn như cô chắc chắn sẽ bị liên lụy.
Sự xuất hiện của Thomas là cứu cánh kịp thời cho không chỉ bản thân cô mà còn là cả gia đình của cô. Dù sao thì tội liên lụy cả gia đình cũng là truyền thống lâu đời của Trung Quốc. Chẳng có gì đảm bảo rằng đám kẻ thù của Lý Hạo không tiện tay mà xử lý luôn những thường dân không có sức phản kháng như gia đình cô. Trong mắt của chúng, dân thường thậm chí còn chẳng phải là con người.
Những ngày qua Liễu Tịnh Hương đã suy nghĩ rất, rất nhiều. Cô tự hỏi mình sẽ thế nào sau khi rời khỏi đây. Liệu rằng cô có thể sống một cuộc sống yên bình khi mà luật pháp thực sự chẳng có ý nghĩa gì với tồn tại đặc thù. Và 1 thường dân thấp cổ bé họng như cô có thể làm gì ngoại trừ bất lực đón nhận.
Có thể nhiều người sẽ cho rằng Liễu Tịnh Hương đang suy nghĩ quá nhiều nhưng trước khi gặp Lý Hạo, Liễu Tịnh Hương cũng đã sống mà chẳng hề sợ hãi. Sau khi trải qua quá nhiều hắc ám, Liễu Tịnh Hương đã không còn tin rằng công lý sẽ tới.
Kể cả người thanh niên có vẻ lịch thiệp trước mặt này, dù cậu ta đã giúp cô thoát khỏi nanh vuốt của Lý Hạo nhưng cậu ta cũng chẳng phải là người tốt. Kẻ có thể nhẹ nhàng và bình thản trao về việc giết chóc, lừa gạt và bắt cóc như mua bán một mớ rau tuyệt không thể là người tốt.
Liễu Tịnh Hương hiểu rất rõ ràng: người thanh niên này cũng là một tồn tại đặc thù giống Lý Hạo và trong mắt của cậu ta, cô có lẽ cũng là một tồn tại vô cùng nhỏ bé, và cái mà cô coi là sự giúp đỡ này cũng chỉ đơn giản là 1 sự việc nhỏ nhặt với cậu ta. Với người thanh niên mà cô chẳng biết tên này: cô có lẽ cũng chỉ đơn giản là 1 công cụ giúp cho cuộc chơi của cậu ta trở lên nhiều màu sắc hơn mà thôi.
Thomas không hề thúc giục Liễu Tịnh Hương. Cậu ta cũng chẳng gấp gáp tới mức đó. Sau khi tóm được Lý Hạo, Thomas hiện tại đang tương đối thả lỏng.
Liễu Tịnh Hương lúc này đột nhiên khiến Thomas bất ngờ, cô hỏi:
“Liệu tôi có thể tiếp tục làm việc cho ngài? Tuy nói ra có phần kiêu ngạo nhưng tôi tin rằng đầu óc của mình vẫn có thể dùng được và có thể sẽ giúp ích được cho ngài.”