Chương 289:
Sự xuất hiện của Thomas trên bầu trời đã hấp dẫn sự chú ý của toàn thể Côn Lôn. Thứ ma thuật mà Thomas vừa sử dụng quá dễ dàng để gây chú ý. Thanh kiếm sấm sét được tạo lên quá rực rỡ để đám mây có thể che lấp.
Ngay khi cảm nhận được sự uy hiếp, trưởng môn của Côn Lôn ra lệnh cho tất cả các thành viên chuẩn bị tinh thần chiến đấu. Dù vô cùng tự tin vào hệ thống phòng ngự của môn phái nhưng hàng ngàn năm không phải đối mặt nguy cơ, không ai có thể chắc chắn thực sự thế nào.
Thomas cũng không để cho Côn Lôn thời gian để suy nghĩ. Thanh kiếm sấm sét của cậu ta đã rơi xuống.
Một vụ nổ kinh khủng xuất hiện, đi cùng với nó là 1 cây nấm khổng lồ. Toàn bộ không gian dường như vặn vẹo dưới nguồn năng lượng khủng khiếp phát ra từ vụ nổ. Dù cho khiên chắn đã được dựng lên để ngăn cách khu vực chiến đấu nhưng những dư âm của đòn tấn công cũng khiến khu vực bên ngoài được hưởng 1 trận động đất không nhẹ.
…
Bên dưới chân núi, bên ngoài của rào chắn, Trần Văn Đoàn chăm chú theo dõi tình hình. Vẻ bất cần thường thấy đã biến mất, đôi lông màu của anh cau chặt. Đám mây sấm sét khổng lồ kia mang theo khí tức khiến anh vô cùng bất an.
“Ta nghĩ ngài đang lo lắng điều gì đó thừa thãi. Lá chắn này đã được cậu chủ tính toán kỹ, nó chắc chắn sẽ bảo vệ tất cả chúng ta khỏi dư âm của đòn tấn công sắp tới.” – Quản gia Alden đi tới từ phía sau.
Đưa mắt liếc nhìn Alden, trình độ tiếng Anh của Văn Đoàn không tốt nhưng cũng đủ để nghe hiểu những gì mà người quản gia này đang nói. Anh dùng tiếng Anh trúc trắc của mình để đáp lại:
“Đó không phải là cái tôi quan tâm… Tôi chỉ đang tự hỏi việc mà chúng ta đang làm này liệu có là chính xác… tôi nghĩ ông hiểu tôi đang nói tới điều gì?”
Lời của Văn Đoàn khiến cho quản gia Alden trầm ngâm một hồi. Ông hiều rằng mình không được phép đáp lại những gì Văn Đoàn đang nói 1 cách bất cẩn.
“Trên quan điểm cá nhân của mình, tôi cho rằng những gì mà cậu chủ đang làm là chính xác!” – Quản gia Alden đáp lại sau khi suy nghĩ kỹ càng – “Tôi nghĩ ngài, người thừa kế của 1 gia tộc lớn có thể hiểu được: địa vị hiện tại của cậu khiến ngài ấy không có lựa chọn. Nếu như không đáp trả thích đáng, những gì mà ngài đã mất công xây dựng sẽ có nguy cơ sụp đổ.”
Lần này đến lượt Văn Đoàn rơi vào im lặng. Anh có thể hiểu được những gì mà người quản gia đang nói tới. Tất cả đều bắt nguồn từ cái chết của Thu Nguyệt, nó không chỉ đơn giản là một sự trả thù cá nhân.
Tổ chức của Thomas xây dựng hiện tại đã đủ lớn và anh cùng với người chị họ đã chết của mình đều là thành viên nòng cốt trực tiếp phụ thuộc Thomas. Vì quan hệ huyết thống với Thomas, địa vị của cả hai vô cùng đặc biệt.
Cái chết của Thu Nguyệt có một ý nghĩa vô cùng lớn: Thomas – thủ lĩnh của tổ chức – đã thất bại trong việc bảo hộ thân nhân, đồng thời cũng là 1 thuộc cấp được cậu ta trực tiếp tuyên bố bảo hộ. Cái chết này đã giáng 1 đòn vô cùng to lớn vào uy tín của Thomas. Và nếu như Thomas không làm ra hành động đáp lại thích đáng, uy tín của Thomas đã xây dựng sẽ bị hủy diệt. Cuối cùng, sự trung thành của rất nhiều thuộc hạ cũng sẽ dần bị ảnh hưởng và tổ chức sẽ sụp đổ như một hậu quả tất yếu.
Đây là một nhược điểm không thể tránh khỏi của 1 tổ chức được xây dựng trên uy quyền tuyệt đối của 1 cá nhân!
Văn Đoàn khẽ thở dài, anh đồng ý với những gì mà người quản gian đã nói… Hành động hiện tại của Thomas tuyệt đối không “nhân đạo”, nhưng nó “chính xác”!
Với hành động của mình, Thomas đang tuyên bố uy quyền của mình với cả những thế lực bên ngoài đang ngấp nghé và những thuộc hạ đang bất an. Dù đây là hành động khắc phục hậu quả nhưng hiển nhiên chỉ cần Thomas thể hiện ra đầy đủ sức mạnh thì những kẻ đang rục rịch đều sẽ yên lặng. Chí ít thì cho tới khi Thomas vẫn đang giữ vững sức mạnh tuyệt đối của bản thân.
Khi mà Văn Đoàn đang miên man với dòng suy nghĩ của mình, Một thanh kiếm ánh sáng khổng lồ xuất hiện giữa bầu trời và đánh thẳng xuống núi Côn Lôn. Và tất cả những gì mà Văn Đoàn có thể nghĩ tới sau khi chứng kiến uy lực của cuộc tấn công này đó là: “Thần phạt”.
…
Tại nhiều góc khác nhau dưới chân núi, hàng loạt những thân ảnh đang ẩn nấp. Tất cả những người này đến từ nhiều thế lực khác nhau. Tất cả đều có chung 1 mục đích – thăm dò sức mạnh của Thomas. Họ cần thu thập đủ tình báo, từ đó đưa ra cách thức thích hợp để đối phó với thế lực mới nổi này. Những hành động nhắm vào những thế lực bình thường chẳng hề có ý nghĩa trong mắt họ. Côn Lôn mới là 1 chiếc cân tiêu chuẩn thực sự. Với nó, tất cả nhứng thế lực đang quan sát mới có thể thực sực xác nhận được 1 điều: “Liệu Thomas có đủ tư cách để nắm giữ những tài nguyên mình đang có hay không? Hay đây chỉ là 1 con dê béo có thể làm thịt?”s
Tất cả không phải chờ đợi quá lâu. Thanh kiếm khổng lồ xuất hiện và uy lực của nó đã cho tất cả câu trả lời thích đáng.
…
Thomas lơ lửng giữa không trung. Uy lực của vụ nổ khiến cho toàn bộ đám mây xung quanh cậu ta biến mất nhưng thay thế cho nó lại là bụi mù ngập trời.
Giơ lên chiếc đũa phép nhẹ nhàng lay động, một cơn gió mạnh được Thomas gọi đến. Và khi bụi bặm tán đi, trước mắt của tất cả những người chứng kiến, ngọn núi khổng lồ cao ngất trong mây giờ đây đã hoàn toàn sụp đổ. Cung đình lầu các nguy nga cũng theo đó mà tan biến. Một môn phái ngàn năm với hệ thống phòng thủ vẫn được họ tự hào là đứng đầu thế giới đã chính thức kết thúc. Nó đã trở thành vật hi sinh để Thomas tuyên bố với thế giới về uy quyền tuyệt đối của bản thân.
Thomas đứng trên không trung nhìn xuống tàn tích bên dưới. Ở đó cậu ta vẫn cảm nhận được sự sống yếu ớt. Hệ thống phòng thủ của Côn Lôn không thẹn với tên tuổi của nó, dù dưới mức độ tấn công vừa rồi nhưng vẫn còn có kẻ có thể sống sót.
Rút kinh nghiệm từ trước đó, Thomas sẽ không để cho kẻ địch có cơ hội lật ngược thế cờ. Những kẻ còn sống sau đòn tấn công vừa rồi tuyệt không thể là kẻ đơn giản và Thomas sẽ không để cho những kẻ như thế sống sót để trở thành uy hiếp của mình.
“Dựng rào chắn mới. Tôi muốn dọn dẹp chiến trường.” – Thomas liên lạc với những thuộc hạ đang ở bên ngoài – “Những hình ảnh tiếp theo không thích hợp cho thiếu nhi.”
Ngay sau khi Thomas ra lệnh, một hàng rào pháp thuật mới được thiết lập, ngăn cách với toàn bộ ánh nhìn từ bên ngoài.
Những kẻ có thỏa thuận với Thomas thì bắt đầu lo lắng việc cậu ta sẽ khoắng sạch những gì còn sót lại. Nhưng sự uy hiếp mà Thomas vừa thể hiện là quá to lớn nên đến cuối chẳng kẻ nào dám tiến vào trong hàng rào để phản đối.
Khi mà rào chắn mới đã hoàn thành, Thomas lúc này lên tiếng:
“Tôi muốn tất cả các vị, những người đã tin tưởng và đi theo tôi hãy nhìn cho thật kỹ những gì đã và sắp sửa những gì sắp diễn ra! Khắc ghi nó sâu vào tâm khảm của các các vị!
Tôi đã hứa bảo hộ các vị nhưng sau thất bại mới đây, lời hứa đó đã trở thành 1 trò cười. Và đây là lỗi của tôi vì đã khiến tất cả thất vọng! Nhưng lời hứa đó vẫn có hiệu lực, chỉ cần còn sống, tôi sẽ vẫn tiếp tục hết sức mình để bảo hộ sự an toàn của những người tin tưởng và trung thành với tôi!
Bất kỳ kẻ nào dám đụng đến những người mà nằm dưới sự bảo hộ của tôi đều sẽ phải trả giá! Cho dù chúng là bất kỳ ai, người thường hay những thế lực nắm giữ sức mạnh phi thường! Chỉ cần dám động tới những người được tôi bảo hộ, tất cả đều phải trả giá! Một cái giá mà chúng sẽ không bao giờ muốn chấp nhận!”
Lời nói của Thomas vang vọng tới không chỉ những thuộc hạ đang có mặt ở gần Côn Lôn mà thông qua UC được truyền đạt tới tất cả những người phụ thuộc.
Và để chung kết cho bài phát biểu của mình, Thomas giơ cao chiếc đũa phép trong tay. Chiếc đũa Carina tỏa sáng rực rỡ như đang hô ứng với lời kêu gọi của chủ nhân.
Trên đỉnh đầu của Thomas một quả cầu lửa khổng lồ nhanh chóng thành hình. Nó rực rỡ, nóng bỏng và cuồng bạo. Ánh sáng từ quả cầu đã áp đảo ánh sáng mặt trời.
Tất cả những người đang chứng kiến lúc này hiểu ra rằng: những gì Thomas đã nói về việc cậu ta không thể một mình hủy diệt Côn Lôn là không hoàn toàn chính xác. Bằng chứng là ngay sau khi thực hiện đòn tấn công phá hủy ngọn núi, Thomas đã có thể tiếp tục thực hiện một phép thuật mới với uy lực chẳng hề kém cạnh.
Theo quả cầu lửa khổng lồ rơi xuống và nuốt trọn đống phế tích khổng lồ, mọi dấu vết cuối cùng của Côn Lôn đã biến mất. Một môn phái khổng lồ tồn tại hàng nghìn năm chính thức tan biến.
Thomas đã cho tất cả những người đang nghi ngờ cậu 1 câu trả lời thích đáng!
Đối ngoại, việc Thomas thể hiện ra rằng bản thân có thể phá hủy Côn Lôn đã mang tới đầy đủ uy hiếp về sức mạnh. Nhưng chính việc cậu ta “mượn đường” và sử dụng một pháp phối hợp nhiều người lại để lại cho những kẻ này 1 luồng hi vọng. Để cho họ tin rằng Thomas không phải vô địch, chỉ cần họ đoàn kết thì Thomas cũng như thế lực của cậu ta cũng không phải là không thể kháng cự.
Về đối nội, sau khi che mắt những thế lực bên ngoài, Thomas dùng sức mạnh tuyệt đối của mình để cho những kẻ đang xao động hiểu rằng: sức mạnh của cậu ta tuyệt đối dù có họ hay không. Và chỉ cần đám người này không ngu xuẩn tới cực điểm, chúng sẽ hiểu được bản thân nên làm gì.
Còn về việc đám người đang theo dõi này liệu có tiết lộ thông tin hay không thì Thomas không thèm để ý. Với khả năng của cậu ta, việc xóa sạch mọi bằng chứng được ghi chép bởi những người xung quanh này là quá đơn giản.
Còn với lời nói kể lại: tất cả những kẻ nghe được sẽ chỉ coi đây là 1 tin đồn nhảm. Họ sẽ không tin và không muốn tin. Tự những người này sẽ tìm cách để thuyết phục bản thân mình rằng: những kẻ nói ra những việc này chỉ đang cố gắng thổi phồng về sức mạnh của chủ nhân chúng. Vì con người luôn có xu hướng cố gắng phủ nhận những gì mà họ không muốn tin tưởng hoặc sợ hãi. Và hiển nhiên chẳng ai muốn tin tưởng rằng có 1 kẻ có sức mạnh đủ để áp đảo trên tất cả mọi luật lệ.
…
Quá nửa ngày trôi đi, từ phía trong của rào chắn ma thuật vẫn không có bất kỳ động tĩnh.
Những kẻ giám sát xung quanh bắt đầu rục rịch. Sau khi một kẻ dẫn đầu tiến lên, xâm nhập vào phía trong rào chắn, những người khác bắt đầu đi theo. Hiển nhiên là sự hấp dẫn từ những lợi ích mang lại đã vượt lên sự sợ hãi, không ai muốn bị mất phần.
Đáp lại sự kỳ vọng của tất cả là một sự thất vọng to lớn. Bên trong rào chắn, Thomas và người của cậu ta đã hoàn toàn biến mất. Những gì còn lại chỉ là 1 cái hố sâu hoắm với dung nham cuồn cuộn.
Đến lúc này những kẻ có trao đổi lợi ích với Thomas trong vụ này mới hiểu được tại sao cậu ta lại sảng khoái nhường lại tất cả những thứ còn lại sau trận chiến. Đơn giản là ngay từ đầu Thomas đã chẳng muốn để lại bất cứ thứ gì. Cậu ta muốn hủy diệt Côn Lôn – triệt để hủy diệt!