Chương 288:
Trên trời cao, hàng tấn mây đen đang tụ tập. Mật độ của chúng dày đặc tới mức che kín toàn bộ ánh sáng mặt trời. Cả núi Côn Lôn giờ đây bị che phủ bởi một bầu không khí u ám tới cùng cực.
Một loạt các trưởng lão của Côn Lôn đi tới bên cạnh trưởng môn của mình. Họ đều là những người có địa vị tương đương với các giáo sư tại Hogwarts nhưng quan hệ ở đây lại tồn tại những khác biệt nhất định.
“Sư huynh, mọi sự đã được an bài.” – Một lão đạo với mái tóc hoa râm tiến tới phía trước.
Trưởng môn của Côn Lôn là một lão giả có râu tóc bạc trắng. Ông chỉ khẽ gật đầu mà không nói thêm bất cứ điều gì.
Một người trưởng lão khác tiến lên, hỏi:
“Sư huynh, huynh có biết việc đang xảy ra không? Chúng ta phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ bị động trờ đợi?”
“Lấy bất biến ứng vạn biến. Đó là phương pháp tốt nhất hiện tại.” – Trưởng môn Côn Lôn bình tĩnh đáp lại. Dường như mối nguy trước mắt này chẳng hề khiến ông ta bận tâm.
“Nhưng…” – Một trưởng lão muốn lên tiếng nhưng bị người trưởng môn cản lại. Ông từ từ giải thích:
“Từ những gì đang diễn ra, lực lượng của kẻ địch tuyệt đối không yếu. Ta vừa nhận được phản ứng từ đại trận, chúng đã cắt đứt nguồn cung cấp năng lượng từ tự nhiên. Điều này có nghĩa lý gì các vị chắc đã hiểu!
Chúng ta đang phải đối mặt với 1 kẻ địch vừa hùng mạnh, vừa hiểu rõ về nội tình của chúng ta. Còn chúng ta đâu? Chẳng biết bất cứ điều gì cả!
Lúc này liều lĩnh hành động chẳng khác gì chịu chết!”
“Chẳng lẽ chúng ta khoanh tay đứng nhìn?” – Một vị trưởng lão hỏi lại với vẻ bất lực và phẫn nộ hiện rõ trên khuôn mặt.
“Trước mắt hãy giữ bình tĩnh, giữ vững vị trí của mình. Thứ trên đầu kia dù mạnh nhưng vẫn chưa đủ để công phá “Chu Thiên Tinh Thần Đại Trận”. Và ta cũng đã có vài suy đoán về lai lịch của kẻ địch rồi.”
Các trưởng lão đồng loạt lên tiếng:
“Xin trưởng môn chỉ giáo!”
Trưởng môn Côn Lôn im lặng một hồi, dường như đang cân nhắc thêm gì đó. Khi mà một vài người xung quanh bắt đầu tỏ ra lo lắng, ông ta lên tiếng:
“Ta nhìn ra sự hiện diện của ma pháp phương tây!”
Lời của trưởng môn khiến tất cả những trưởng lão có mặt biến sắc. Tất cả bắt đầu ồn ào phản đối. Cuối cùng, người có vẻ như có uy tín nhất trong số đó lên tiếng:
“Trưởng môn sư huynh, liệu huynh có nhầm lẫn gì ở đây không? Liệu có phải là phép thuật tương tự hoặc là…”
“Hoặc là ta già mờ mắt?”
“Đệ không có ý đó!” – Người trưởng lão vội vã đáp lại – “Chỉ là thật khó tin. Huynh thừa biết là giới phép thuật phương đông chúng ta bài xích thế nào với giới phép thuật phương tây. Làm sao có thể có 1 thế lực phương tây nào có thể huy động một sức mạnh to lớn đến vậy ở đây? Không có 1 thế lực nào có thể âm thầm vượt qua hàng rào cảnh báo của chúng ta mà không bị phát hiện.”
Lúc này, trưởng môn Côn Lôn lần đầu thu hồi ánh mắt luôn ngước nhìn bầu trời của mình và nhìn về phía các vị trưởng lão đang đứng bên cạnh. Ông dùng 1 giọng điệu bình thản đến lạnh người nói:
“Vậy thì có thể hiểu rằng chúng ta đã bị “đồng minh” của mình bán rẻ. Họ đã cho phép những kẻ này tiến vào đây, tấn công chúng ta để đổi lại 1 ích lợi nào đó còn to lớn hơn rất nhiều lợi ích mà chúng ta mang tới. Phải biết rằng những gì đang diễn ra này không thể hoàn thành trong chỉ 1 thời gian ngắn. Từ việc chặn đứng năng lượng cung cấp, cô lập ngọn núi, cấm chỉ độn thổ trên một diện tích khổng lồ… tất cả đều không phải công việc ngày một ngày hai.”
Đến lúc này, tất cả các vị trưởng lão im lặng. Sự thật sờ sờ trước mắt khiến họ chẳng thể phản bác thêm được lời nào.
Người trưởng môn lúc này lại nhìn lên bầu trời, nói:
“Ta thực sự mong muốn những lời vừa rồi chính xác. Vì so với 1 kẻ mượn đường thì kẻ có thể xuyên qua hàng phòng thủ được tạo ra bởi cả 1 liên minh pháp thuật vẫn đáng sợ hơn nhiều.”
…
Trong khi Côn Lôn đang đề cao tinh thần để đối phó ngoại địch, Thomas lúc này đang tiếp 1 vị khách ở phía ngoài hàng rào pháp thuật.
Người tới không quá cao, chỉ xấp xỉ Thomas. Y mặc một chiếc áo chùng màu xám phủ kín toàn thân và có một giọng nói đã qua xử lý khiên người nghe không thể phát hiện được bất kỳ thông tin gì.
Thomas cũng chẳng thèm nhìn tới y. Dù đang hợp tác nhưng cậu ta luôn khinh bỉ đám người bán đứng đồng bạn này: “Một lũ chuột nhắt giấu đầu lòi đuôi. Sự hôi tanh tản ra từ trong máu của bọn người này thật ghê tởm. Từ “Máu bùn” chẳng thể phù hợp với bất kỳ kẻ nào khác hơn chúng!”
Kẻ mặc áo chùng dường như chẳng hề nhận ra sự khinh thường từ Thomas. Y dùng 1 giọng phổ thông vô cùng tiêu chuẩn nói:
“Walker tiên sinh. Dù có phần thất lễ nhưng ta vẫn phải xác nhận lại 1 lần cuối: ngài chắc chắn mình vẫn nhớ kỹ những thỏa thuận trong khế ước của chúng ta chứ? Đây là 1 cuộc báo thù với mục đích cá nhân. Ngài không thể mang đi bất cứ tài sản nào của phái Côn Lôn. Để đổi lại sự hỗ trợ từ phía chúng ta, ngài sẽ phải chuyển giao phương pháp chế tạo UC và…”
“Ta nhớ rõ từng chữ, thậm chí từng ngắt câu!” – Thomas ngắt lời của kẻ mặc áo chùng, đáp lại bằng một giọng phổ thông vô cùng tiêu chuẩn.
“Ngài có thể sử dụng tiếng Trung?” – Giọng nói của kẻ mặc áo chùng lộ rõ vẻ ngạc nhiên dù nó không có bất cứ ba động nào.
“Thời gian sắp tới! Nếu ngươi còn vấn đề gì, chúng ta sẽ bàn lại sau khi ta xong việc!” – Dứt lời, Thomas biến mất.
Kẻ mặc áo chùng đứng tại chỗ một hồi, thấn thể run lên nhè nhẹ. Hiển nhiên là y đang vô cùng phẫn nộ trước sự coi thường trắng trợn của Thomas chỉ là không dám bộc lộ ra khi cậu ta có mặt tại đây.
Sau khi bình ổn cảm xúc, kẻ mặc áo chùng nhìn chăm chú 1 lần núi Côn Lôn rồi quay lưng rời đi.
…
Trong đám đám mây đen khổng lồ đang bao phủ bầu trời Côn Lôn, vô số tia sét đang liên tục được sinh ra rồi biến mất. Lượng năng lượng ma thuật được tích tụ cũng đã đạt tới mức độ cần thiết để tấn công.
Thomas trôi nổi giữa đám mây, vô vàn những tia sét uốn lượn xung quanh như những con mãng xà khổng lồ.
Trước khi tấn công, Thomas đã tìm hiểu rất kỹ về hệ thống phòng ngự của Côn Lôn và thông báo cho những thuộc hạ của mình: sức mạnh hiện tại của bản thân không đủ để trực tiếp đánh tan nó nên cần sử dụng ma thuật phối hợp và những sự chuẩn bị trước (Dĩ nhiên đây chỉ là thông báo của Thomas, còn thực tế ra sao thì chỉ mình cậu ta có thể biết được).
Hệ thống phòng thủ của Côn Lôn được tạo lên bởi sự liên kết của 365 tòa ma trận khác biệt. Mỗi một tòa ma trận đều có 1 chức năng riêng biệt. Chính vì hệ thống ma thuật vô cùng phức tạp nên lượng năng lượng cần cung cấp để duy trì là vô cùng lớn. Việc cắt đứt nguồn năng lượng từ thiên nhiên sẽ khiến cả hệ thống sinh ra trục trặc. Việc của Thomas là chớp lấy thời cơ đó để tấn công và gây xáo trộn trong hệ thống ma thuật của toàn bộ đại trận.
Một khi thành công, hệ thống phòng ngự của Côn Lôn với lượng năng lượng đã tích lũy thậm chí sẽ biến thành 1 quả bom hủy diệt. Trong trường hợp tệ nhất thì cũng có thể đánh sập hệ thống ma trận phức tạp này và biến Côn Lôn thành 1 thiếu nữ lõa thể bất lực mặc người xâm lấn. Ở một vài thế giới khác, trận pháp cũng đã bị phá hủy theo phương pháp này.
Nói thì dễ nhưng thao tác lại là một vấn đề lớn. Những ma trận này luôn vận chuyển liên tục. Nó tự động điều trỉnh và tu bổ trong trường hợp nguồn năng lượng bên ngoài bị tác động. Một khi nguồn năng lượng dự trữ hàng ngàn năm được trao đổi xong thì việc phá hệ thống bảo hộ nào trong thời gian ngắn là không tưởng.
Sau rất nhiều tính toán, Thomas quyết định sử dụng ma pháp lôi điện để lợi dụng khả năng công phá khủng khiếp của nó. Cậu ta chỉ có 1 cơ hội duy nhất bởi nếu không thể phá hủy hệ thống phòng thủ của Côn Lôn trong một lần thì nó sẽ trở thành 1 công việc lâu dài. Và thời gian chỉ làm gia tăng biến cố.
Thomas không có quá nhiều thời gian để che lấp hành một hành động lớn như diệt một môn phái có hàng ngàn năm tuổi. Chỉ có 1 ngày để hành động và rút lui trước khi bị phát hiện và vây quét. Dẫu sao thì Thomas cũng không thể mua chuộc toàn bộ hệ thống pháp thuật của Trung Quốc.
…
Trong đám mây tích điện, Thomas ra hiệu cho những trợ thủ của mình dừng việc gia tăng nguồn sức mạnh tích lũy trong đám mây. Thời gian tấn công đã tới, việc liên tiếp bổ sung nhiều ma thuật sẽ gây bất ổn và khó khăn cho việc khống chế ma pháp hiện tại.
Sau khi việc gia tăng năng lượng dừng lại, Thomas rút ra chiếc đũa phép Carina và thanh kiếm mà cậu đã đạt được ở Nhật Bản, thanh kiếm sau khi tự thân gia trì thêm ma pháp để hoàn thiện đã được Thomas đặt tên “Black Wings”.
Thomas ném thanh kiếm ra trước mặt và bắt đầu thực hiện ma pháp. Thanh kiếm trôi nổi giữa không trung, những ma văn được gia trì trên thân kiếm sáng lên, chúng bắt đầu điên cuồng hấp thu sấm sét và ma lực xung quanh. Chỉ sau vài giây toàn bộ nguồn năng lượng trong đám mây đã bị hấp thụ hoàn toàn. Một thanh kiếm sấm sét khổng lồ dài hơn 20 mét hình thành với trung tâm là thanh “Black Wings” của Thomas.
Lúc này, Thomas bắt đầu sử dụng tới cây đũa phép Carina. Theo ma lực khổng lồ đưa vào, trên thân đũa đen nhánh bắt đầu xuất hiện đầy những đốm sáng li ti như những ánh sao.
Dưới sự hỗ trợ của cây đũa phép, Thomas nhanh chóng áp súc thanh kiếm sấm sét khổng lồ lại chỉ còn vài vài mét. Phép thuật đã hoàn thành, một thanh kiếm bằng sấm sét như là bản phóng đại của thanh “Black Wings” xuất hiện và được bắn thẳng xuống phía dưới theo sự điều khiển của chủ nhân nó.