Chương 286: Chấm Dứt
Đoàn học sinh lê lết đi về phía biệt thự. Họ tin rằng bản thân xứng đáng với 1 kỳ nghỉ xứng đáng.
“Bịch, bịch, bịch…” – Âm thanh rơi rụng vang lên khiến cho tất cả các học quay ngoắt trở lại. Họ bây giờ thành chim sợ cành cong, chỉ lo lại có 1 thử thách ập tới.
Và thứ xuất hiện khiến họ lạnh toát cả người theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
Thomas lúc này đang đứng giữa 3 người: Ron, Neville (người có tên trong danh sách nhưng dường như tất cả đều quên mất sự tồn tại của cậu) đang nằm bẹp trên đất, cơ thể tím tái và run lên nhè nhẹ. Người thứ 3 là Draco, cậu ta còn tệ hơn khi đang trở thành một tác phẩm nghệ thuật – một bức tượng bọc trong băng.
Trong ánh mắt kinh dị của đám học sinh, ông thầy hiện tại của họ nhẹ nhàng quơ chiếc đũa phép nhấc bổng 3 người và nhanh chân đi vào biệt thự. Trước khi đi cũng không quên cho cả đám 1 nụ cười thân thiện:
“Không cần vội vàng, sớm muộn các bạn cũng có cơ hội để trải nghiệm. Tôi đảm bảo là sẽ rất kích thích!”
Lời nói vừa rồi hiển nhiên chẳng thể nào mang tới sự an tâm cho những người còn lại. Tất cả mang theo tâm trạng lơm lớp lo sợ tiến vào biệt thự.
Trái lại với sự lo lắng của các học sinh, họ thực sự đã có 1 kỳ nghỉ đúng nghĩa.
Sau khi trải qua công cuộc phục hồi sức khỏe, các học sinh được dẫn tới những căn phòng ngủ rộng lớn với giường ấm, đệm êm. Tối hôm đó, Ron, Neville và Draco cũng trở lại với nhóm ở tiệc tối. Và tất cả đều có thể nhìn ra cả 3 người vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Nhưng điêu đó cũng chẳng ảnh hưởng tới bữa tiệc. Sau 1 tuần đồng cam cộng khổ, sự đoàn kết gữa các học sinh đã có tăng tiến rõ rệt. Giờ phút này cái ranh giới giữa các nhà dường như hoàn toàn biến mất.
***
Sau khi tiễn đám học sinh trở lại sau buổi huấn luyện, Thomas đến tìm Gs Dumbledore.
“Bịch!” – Một tiếng vang lớn vang lên khi Thomas đặt cuốn sổ khổng lồ của cậu ta lên bàn.
Giáo sư Dumbledore ngạc nhiên:
“Đây là?”
“Giáo trình tiếp theo của các học sinh trong lớp đặc biệt.” – Thomas đáp lại – “Phía Albania có động tĩnh. Con tin là mình cần phải có mặt tại đó.”
Giáo sư Dumbledore cau mày: “Có cần thiết không?”
Thomas hiểu ý giáo sư đang nói gì. Nhưng cậu ta cũng có chính kiến của riêng mình:
“Theo con thì: để hắn hồi sinh trong 1 cái lồng giam vẫn sẽ tốt hơn là để hắn chạy lung tung. Có trời mới biết hắn sẽ làm ra những việc quỷ quái gì.”
Giáo sư Dumbledore dựa lưng vào ghế. Hai hàng lông mày của ông cau chặt lại. Đến hiện tại, ông đã không còn có thể toàn yên tâm vào những hành động của Thomas. Không phải vì năng lực mà bởi vì những hành động của cậu ta hiện tại luôn đi kèm với những toan tính không quá tốt đẹp. Ông đã nghe được khá nhiều điều không hay ho truyền tới từ đại lục khác.
Ở phía đối diện, Thomas bình tĩnh chờ đợi. Cậu ta không lo lắng việc mình sẽ bị từ chối. Dù sao thì hiện tại Thomas cũng có không ít kẻ có thể thế thân cho cậu ta 1 cách hoàn hảo ở trường học. Chỉ cần không chiến đấu, Thomas có tự tin dù giáo sư Dumbledore cũng không thể nhận ra khác biệt.
Sau một thời gian, giáo sư Dumbledore khẽ thở dài. Ông thực sự không có tinh lực để tiếp tục để lo lắng vấn đề của Thomas. Hơn nữa việc trực tiếp huấn luyện những học sinh ở lớp đặc biệt này cũng là 1 cơ hội tốt để ông tìm hiểu mục đích thật sự của cậu ta.
Và thế là Thomas một lần nữa nghỉ học sớm và rời khỏi trường vào sáng hôm sau. Lớp học đặc biệt được giao lại cho Gs Dumbledore cùng với toàn bộ khu công trình huấn luyện.
Ngay cả 1 người như Gs Dumbledore cũng vô cùng kinh ngạc trước khu huấn luyện được Thomas xây dựng. Bởi chính Gs cũng không thể làm ra được một công trình phép thuật lớn và tinh vi như Thomas đã làm. Ít ra thì lượng ma thuật của ông không đủ để chèo chống nó.
***
Trở lại với Thomas, sau khi rời khỏi Hogwarts cậu ta không hề tới Albania mà di chuyển tới một nơi khác. Một nơi mà cậu ta giăng lưới đã lâu và hiện tại đã tới khi thu hoạch.
…
CM – TQ, đây là một thành phố thủ phủ của Vân-N, một thành phố phát triển của TQ. Nơi đây có vô số đường bộ và đường sắt đi thông Campuchia, Lào, Myanma, Thái Lan và cả Việt Nam. Tuy nhiên ẩn sâu dưới vẻ phồn hoa đó lại cất chứa vô số hắc ám.
Hồng Trần Khách Điếm, nới đây là một kiến trúc khá đặc biệt của thành phố CM. Nó là khách sạn nhưng thực tế lại chỉ đón tiếp các khách hàng có máu mặt trong thế giới ngầm hoặc là có địa vị ảnh hưởng tới cả một diện tích hàng trăm ngàn kilômet vuông. Muốn đặt vé ở đây với một người thường, thậm chí là một trùm tỉnh lẻ cũng là không thể. Nơi đây luôn được canh giữ nghiêm ngặt bởi hàng trăm vệ sĩ được đào tạo bài bản, mỗi kẻ đều được đào tạo bài bản và trải qua vô số những trận thanh toán đẫm máu. Ông chủ của khách sạn này là Lý Thừa Càn, ông trùm của tập đoàn xã hội đen lớn thứ 2 của TQ – Thiên Địa Hội.
Hôm nay mùng 8 tháng 6 âm lịch, là ngày đầu tiên trong số 4 ngày đóng cửa tu bổ cơ sở vật chất. Thực tế, đây là quãng thời gian mà ông trùm và các thành viên cốt cán tụ hội để đánh giá tình hình năm cũ và đề ra kế hoạch cho quãng thời gian tiếp theo.
Bất ngờ đã xảy ra trong cuộc họp năm nay, chập choạng tối, tiếng súng vang lên. Một cuộc làm phản đã diễn ra ngay trong nội bộ của Thiên Địa Hội. Địa điểm là tổng bộ, nơi tưởng chừng như bất khả xâm phạm.
Cuộc đấu súng diễn ra liên tục, sau 15 phút thì cảnh sát kéo tới. Hàng loạt xe cảnh sát vũ trang được lãnh đạo trực tiếp của Giám đốc Cảnh sát tỉnh Vân-N tiến tới để trấn áp tội phạm. Tuy nhiên khi cảnh sát và Giám đốc vừa mới bước chân vào tòa nhà được 2 phút thì cả tòa khách sạn rung chuyển. Hàng loạt tiếng nổ lớn cùng với những cột lửa khổng lồ bốc lên chôn vùi cả tòa khách sạn. Hơn 300 cảnh sát cùng toàn bộ đám đầu lĩnh của Thiên Địa Hội đều bị chôn vùi.
Cách vụ nổ hơn 200 mét, trên một nóc nhà cao ốc, hai người mặc áo đen đang quan sát hết thảy. Một người ánh mắt đầy chấn động, thậm chí có cả hoảng sợ. Còn một người khác, chỉ có đạm mạc, ngoài ra là trống rỗng.
Người có thân hình nhỏ hơn một chút lên tiếng sau khi đã lấy lại bình tĩnh:
– Em đã trả được thù cho chị Nguyệt rồi. Chị ấy có lẽ cũng được an ủi phần nào.
Người em trả lời:
– Em không trả thù cho chị ấy. Chị Nguyệt đã chết rồi, còn thù hằn gì nữa đây, còn cảm nhận được gì nữa mà an ủi. Em chỉ là trả mối thù của cá nhân em, vì chúng đã giết chị của em. Em muốn cho tất cả những kẻ khác biết cái giá phải trả khi giám động tới gia đình của em.
– Thế sao? – Người anh than nhẹ – Thế em thấy ra sao rồi?
– Không tốt. Em chỉ cảm thấy trống rỗng, hụt hẫng, còn lại thì chả còn gì cả. Sau khi hoàn thành mọi việc có lẽ em sẽ cảm thấy chút gì đó.
Bóng lửa từ xa cùng với ánh đèn phản chiếu gương mặt vẫn còn chưa hết vẻ non nớt của hung thủ. Ai có thể ngờ kẻ mới trôn vùi cả ngàn người kia có khuôn mặt chỉ tầm 14, 15 tuổi.
Thomas lẳng lặng nhìn tòa nhà đang chìm trong biển lửa. Cậu ta suy nghĩ rất nhiều trước khi đưa ra quyết định này. Nó không chỉ đơn giản là sự trả thù. Nó còn là lời cảnh cáo được Thomas gửi tới cho tất cả những kẻ dám có ý định không tốt.
Với người thường sử dụng phương pháp bình thường, với kẻ không bình thường sử dụng phương pháp phi thường. Cái mà Thomas đang hướng tới là 1 sự khủng bố tấm, 1 sự uy hiếp tuyệt đối về vũ lực. Một sự uy hiếp đủ mạnh mẽ hằn sâu vào trí não của tất cả những kẻ có gan xúc phạm tới cậu ta.
“Chúng ta đi thôi!” – Thomas nói – “Đến Côn Lôn và giải quyết nốt mọi việc. Em sẽ chấm dứt mọi xung đột… vĩnh viễn!”
Dứt lời, Thomas đưa tay nắm lấy vai của Văn Đoàn. Cả hai biến mất trong 1 tiếng nổ nhỏ.