Chương 20: Biết địch biết ta
Nhưng hôm nay, nhìn cách Khải Thần với sự chân thành và luôn nở nụ cười trên môi, ông ấy đã bị anh ấy thuyết phục.
Khải Thần trước mặt ông quả thực là người có phẩm chất của một kì tài đích thực.
Không lâu, chỉ trong một buổi chiều anh đã phô diễn những tuyệt kĩ mà như ông thấy, đó là những kiến thức cổ học.
Đứng ở đó, Kit có thể nhìn rất rõ.
Động tác của Khải Thần lúc đầu có phần hơi thô, chưa thanh thoát, cậu giống như một viên ngọc thô, nhưng càng về sau động tác càng uyển chuyển, thực sự rất đáng gờm.
Ông Kit có cảm nhận cậu là người có thực tài nhưng lại luôn che dấu tài năng, vừa để tránh bị ám hại, phiền phức, vừa là sự khiêm tốn của một võ sĩ chân chính.
Ngay khi cậu vung kiếm lên, đối với một lão tướng như ông, cũng có chút sợ hãi bởi thủ pháp của cậu.
Không giống với người anh cả, một người luôn cố tỏ ra mình giỏi, khinh thường và chèn ép người khác.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cậu ta chính là một tài năng thực sự.
“Cảm ơn ông đã nghiên túc chỉ bảo tôi.”
Trước khi cậu biết điều đó, buổi huấn luyện này coi như đã hoàn thành.
Khải Thần cất thanh trường kiếm của mình đi, nhìn ông Kit với ánh mắt kính trọng, cậu cúi đầu cảm ơn lão.
“Cậu chủ, cậu không cần khách khí với lão già như tôi, vì đóng góp tài hèn sức mọn của mình cho một người có phẩm chất như cậu, là bổn phận và vinh dự lớn với cá nhân tôi.”
“Thưa cậu.”
Nói rồi, ông ta cúi mình đáp lễ, lão nói tiếp:
“Thưa cậu chủ, tài năng của cậu như tôi quan sát thấy thực sự rất đáng kinh ngạc.”
Ông ấy nhìn Khải Thần, nói hết bao suy nghĩ trong lòng về cậu với ánh mắt cảm phục cậu chủ nhỏ:
“Nếu cậu xuất hiện trên chiến trường, chắc chắn cậu sẽ là chiến binh ưu tú của gia tộc ta.”
“Cảm ơn lời khen ngợi của tiền bối, ông quá lời rồi.”
“Tôi chỉ may mắn!”
“Nhờ có sự chỉ bảo của cha, của ông và các thầy trong gia tộc, tôi mới có ngày hôm nay.”
“Đó chỉ là một chút tài lẻ, không đáng nhắc tới.”
Nói rồi với thái độ điềm tĩnh, cậu chỉ nhìn lão và mỉm cười không quan tâm tới lời khen ngợi đó, không một chút tự mãn.”
“Hôm nay cũng muộn rồi!”
Cậu nhìn khung cảnh lúc này, trời đã xâm xẩm tối, nhìn lão cậu nói:
“Thưa tiền bối, để tôi tiễn ông một đoạn.”
“Ôi cậu chủ, lão không dám phiền cậu.”
“Thựa sự không dám.”
Nói rồi ông cúi chào lại cậu, quay người định ra về. Vì tại thế giới này vẫn còn khá hoang sơ, bên ngoài thường có mãnh thú khá nguy hiểm vào lúc nhá nhem tối, nên nếu phải ra ngoài vào buổi tối người ta thường mang theo binh khí và đuốc để phòng thân.
Lão còn chưa kịp quay đi, cậu đã nắm lấy bàn tay của Kit.
“Ông đừng khách sáo với tôi.”
“Tiền bối, để tôi đi cùng lão, tiện đây tôi cũng có việc cần ra ngoài.”
“Đừng khách sáo với tôi!”
Sau đó, họ cùng nhau ra ngoài, dưới con đường ánh trăng lúc này đã sáng vành vạnh, trên những bụi lau ven đường thỉnh thoảng lấp ló một vài ánh đom đóm mập mờ.
Xa xã bóng hình ai đó thấp thoáng, âm thanh tiếng đoàn vang lên trong đêm tối những bóng người dần xuất hiện trong làn sương khói mờ ảo.
“Keng!” “Keng!” “Keng!”
Tiếng binh khí xen lẫn tiếng hô của đám đông đang tập luyện, họ xem ra rất chuyên nghiệp.
Có rất nhiều khuân mặt quen thuộc với ông Kit ở đó, tất cả những người bạn cũa, các tướng lĩnh xưa kia vào sinh ra tử bao phen hiểm nguy cùng lão, thậm chí có hai người từng là huynh đệ thân thiết của ông cũng đang đứng đó dạy võ cho một ai đó, với bộ áo khoác choàng màu đen, được thêu hình rồng đính kèm rất nhiều đá quý lấp lánh.
Đó là…
Không ai khác đại công tử Omanda.
Chốc lát cảm xúc rưng rưng trên khuân mặt lão tướng Kit hiện ra, nỗi buồn xen kẽ là vẻ luyến tiếc.
Luyến tiếc ở đây không phải vì lão không còn được trọng dụng như xưa, bởi lão tìm được tiểu chủ coi như là một lựa chọn rất đúng đắn, thứ ông luyến tiếc là kí ức năm xưa chinh chiến của mình, khung cảnh đó khiến kí ức ùa về trong ông.
Khải Thần lấy tay chạm nhẹ lên vai ông, giọng an ủi.
Cảnh tượng này đã được Omanda để mắt tới.
Hắn ta dơ tay ra hiệu cho đám đông thôi tập luyện.
Rồi từ từ quay lại chỗ ghế ngồi, có hai mỹ nữ đang chờ sẵn để đấm bóp và dâng nước cho hắn.
Mặc kệ Khải Thần và lão Kit, hắn đưa ánh mắt khinh miệt đầy vẻ khiêu khích tới họ.
Với tư cách từng là đội trưởng đội cận vệ trong số tướng sĩ năm xưa, nhưng hiện tại đã hết thời, một bên tay trái còn bị mất do một lần giao tranh với gia tộc Pandora.
Một hình ảnh quen thuộc mà chắc hẳn tương lai của hầu hết những võ sĩ ở đây rồi sẽ bị vứt bỏ giống lão khi không còn giá trị trong mắt Omanda.
Vì vậy khi thấy ông ấy được Khải Thần đối đãi kính trọng như vậy hắn ta càng tỏ vẻ khinh thường.
“Một tên bất tài vô dụng, cùng với một cẩu nô tài, hai ngươi đúng là hợp với nhau mà.”
Đám binh sĩ dưới trướng nghe thấy hắn nói vậy cũng khoái chí cười hô hố, tỏ rõ vẻ giễu cợt.
Khải Thần và lão Kit cùng cúi chào hắn để hành lễ
Lúc đó hai bàn tay của Khải Thần bất giác nắm chặt như ghì nén sự phẫn nộ, nhưng chỉ trong tích tắc cậu lại buông tay thả lỏng tay, cơ mặt giãn ra.
Cậu luôn bình tĩnh, làm chủ cảm xúc để không bị kích động, vì khi nổi nóng con người ta thương bộc lộ khuyết điểm và dễ mắc sai lầm nhất.
Nhìn Omanda như ngồi đùa giỡn với hai người đẹp không thèm để mắt tới mình. Khải Thần cười cười, suy nghĩ thoáng chốc cậu nói:
“Trời nóng như vậy huynh trưởng đã vất vả rồi!”
Nói rồi cậu nhanh chóng quay đi, rồi cùng đỡ ông Kit lên xe ngựa cùng cậu.
Hành trình sắp tới của hai người khá dài nên bọn họ rất nhanh chóng rời đi.
Con đường rất gập ghềnh, thỉnh thoảng chiếc xe còn va phải ổ gà trên đường.
Đường đi vừa hẹp lại lắm đèo và dốc, một bên là vách núi với cỏ mọc um tùm, còn bên kia là vực thẳm.
Ngồi trong xe ngựa, Khải Thần có thể cảm nhận được sự rung động, thực sự cảm giác đó rất khó chịu.
Lão Kit mặc dù đã già nhưng do cũng quen với cung đường nhiều năm nên ông ấy cảm thấy bình thường.
Nhưng dù sao đi nữa, giữa ban đêm thế này ngồi trong xe ngựa thế này cũng vẫn tốt hơn đi bộ.
Ngồi trong xe, Khải Thần liên tục hỏi ông ấy một số câu hỏi liên quan tới kiếm thuật.
Lão cũng từng là một cựu tướng cừ khôi, phục vụ dưới trướng Nam tước Kaisen trong một thời gian dài.
Điều này không có nghĩa kiếm thuật của lão là xuất sắc nhất hay các mối hiểu biết về các gia tộc nhiều hơn kẻ khác, nhưng ông ấy có vốn hiểu biết cũng rất đáng nể.
Việc nắm bắt được thời cuộc, biết về các thành viên trong gia tộc mình, biết thông tin về các gia tộc đối thủ, chính là việc “biết địch biết ta trăm trận trăm thắng”.
Dưới sự phân tích sắc bén, cộng với kinh nghiệm chinh chiến bao năm của mình, lão Kit đã phân tích thiệt hơn tỉ mỉ cho cậu hiểu.
Lãnh thổ của gia tộc cậu, mà trực tiếp hiện nay Nam tước Kaisen quản lý không còn lớn như xưa dưới thời của cha ông ấy.
Phần phía nam đã bị gia tộc Pandora thâu tóm gần hết, phía cảng biển thì gia tộc khác nắm giữ, nên công việc đánh bắt cá và trao đổi hàng hóa bị ngưng trệ về đường thủy gần như là toàn bộ.
Nhưng dân số tập trung phần lớn ở phần phía bắc, nơi mà gia tộc cậu đang có thực quyền quản lý gần 80 nghìn người.
Đương nhiên số lượng dân cư sẽ lại phân bổ không đồng đều, nên việc quản lý cũng gặp nhiều khó khăn.
Dưới quyền của Nam tước Kaisen có đội cận vệ gần 2000 người.
Phía anh cả Omanda nắm trong tay phần lớn các cửa hàng kinh doanh, xe ngựa, hầm mỏ,… số lượng thuộc hạ đi theo hắn ta ước chừng hơn 7000 người.
Còn lại phần lớn chỉ là dân cư trong đó gồm: nông dân, thợ thủ công, thợ hầm mỏ, người chăn ngựa, người già, phụ nữa và trẻ em,…
Khi có binh biến xảy ra, cùng với việc hợp hai cánh quân của ngài Nam tước và Omanda thì sẽ huy động thêm dân quân số lượng có thể lên tới 2 vạn thậm chí 3
vạn binh sĩ.
Nghe vậy, Khải Thần trầm ngâm một hồi lâu, sau đó tiếp tục hỏi:
“Tôi từng nghe nói, những kỵ sĩ chân chính thường sở hữu thực lực rất lớn, có thể một mình đối chọi với cả vạn hùng binh tướng sĩ.’’
“Xin hỏi, tiền bối chuyện này có khả thi không?”
“Việc này…”
“Thực sự trong truyền thuyết đã từng có vĩ võ sĩ như vậy, nhưng thực sự đó chỉ là câu chuyện được kể lại từ đời xưa.”
“Thưa cậu chủ, quả thực lão đã chinh chiến bao năm, chưa từng may mắn có diễm phúc gặp ai như vậy cả.”
Ông vừa nói vừa sửng sốt vì không ngời Khải Thần lại hỏi câu chuyện truyền thuyết này.
Nhưng ông ấy cũng đáp lại với nét mặt khẳng định:
“Đúng là trong truyền thuyết từ thời cụ nội của Nam tước Kaisen, đã từng có vị võ sĩ với thân thủ phi phàm như vậy.”
Trong lần thiết lập thân phận ở thời kì mạc phủ, trong thế giới đó, Khải Thần với thân phận Atsushi chính là vị hiệp sĩ một mình đối chọi lại cả vạn hùng binh của gia tộc khác.
Câu chuyện đó đã được thêu dệt và truyền tụng tới tận ngày nay, có điều đến nay không ai còn rõ tung tích của vị võ sĩ trăm năm có một đó.