Chương 13: Những Kẻ GATO
Một màn hình với các chỉ số từ từ hiện ra, Lạc Vĩ đứng đó quan sát, bề ngoài mặt trông khá bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất mong chờ thấp thỏm, cậu ta cố ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Lạc Vĩ vẻ mặt hả hê, như thể cậu ta muốn nhìn Khải Thần cùng chung cảnh ngộ với mình.
Cậu ta đã làm bạn với Khải Thần trong nhiều năm và biết rất rõ về cuộc sống hàng ngày của bạn mình.
Theo những gì anh ấy biết, gần đây Khải Thần đã không còn siêng năng như trước, và rất có thể tiến độ rèn luyện cơ thể của cậu ấy đã giảm sút nhiều.
Khi đó, họ sẽ là một cặp anh em rắc rối, một dạng “cặp đôi cùng lùi”.
Chúng tôi là anh em tốt có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
Trên mặt lộ ra vẻ hả hê, nhưng rất nhanh thay đổi, sắc mặt trực tiếp trở nên đờ đẫn.
Bởi vì ở phía trước, những con số trên màn hình không ngừng đập.
Con số phía trên không ngừng nhảy lên và tăng lên nhanh chóng, cuối cùng đạt đến một con số nhất định khiến anh choáng váng.
Năm mươi!
Rèn thân 50%!
Ngay khi con số này xuất hiện, tất cả những người có mặt đều sững sờ. “Làm sao có thể?”
Lạc Vĩ sắc mặt ngưng trọng, lúc này không dám tin: “Thứ này hỏng rồi?”
Hầu hết những người xung quanh họ trông giống nhau.
Thầy giáo Bạch có chút khó hiểu, lại tiến lên thử hai lần, nhưng kết quả cuối cùng cũng không thay đổi bao nhiêu, duy trì ở con số này.
“Thật sự là 50% điểm rèn thể chất?”
Đột nhiên, anh có chút ngạc nhiên.
Các học sinh do tôi dẫn dắt đã có những tiến bộ vượt bậc trong rèn luyện thể chất, và đây là những thành tích của riêng tôi.
Tất nhiên anh ấy sẽ rất vui vì điều đó.
Đương nhiên, trong lúc vui mừng, hắn cũng có chút nghi hoặc.
Vài tháng trước, khi Khải Thần làm bài kiểm tra, trình độ của anh ấy chỉ nhỉnh hơn Lạc Vĩ một chút, tương đương với 30% thể lực của anh ấy.
Nhưng bây giờ, trong nháy mắt, trong mấy tháng, có một sự thay đổi đáng kinh ngạc.
Tốc độ này có nhanh hơn không?
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu, lúc này cậu ta không khỏi có chút khó hiểu.
Những nghi ngờ tương tự vẫn tồn tại trong suy nghĩ của những người khác.
Hân Nghiên đứng đó trong lòng cũng có chút bang khuâng.
“Cô cố ý áp chế huyết mạch, che dấu số điểm thực sự của bản thân”
Nhiều suy nghĩ lóe lên trong đầu cô, và cô không thể không nghĩ như vậy vào lúc này.
Ngoại trừ một lời giải thích này, cô không thể nghĩ ra bất kỳ khả năng nào khác.
Đêm đó, Khải Thần đã một mình đối mặt và tiêu diệt quái thú, rút kiếm chém yêu tinh, cảnh tượng vẫn như cũ ở trước mắt, cô vĩnh viễn không thể quên.
Khải Thần trước mặt cô lúc này không bao giờ có thể ở cấp độ này.
“Xem ra cậu ta thật sự là nhân vật bình thường, lần trước có lẽ chỉ là cậu ta may mắn.”
Cô thở dài, ý nghĩ thoáng qua trong đầu.
Phía trước vang lên tiếng rống.
Âm thanh khàn khàn của máy móc được nghe thấy từ khắp nơi.
Bên trong nhạc cụ, Khải Thần bước ra khỏi nó với khuôn mặt điềm tĩnh lấm tấm mồi hôi.
Nhìn phản ứng của những người xung quanh, anh vẫn im lặng, một mình đi đến bên cạnh, hiển nhiên không có ý định giải thích gì.
Anh có thể đoán được phản ứng của những người xung quanh vào lúc này, nhưng thật khó để nói bất cứ điều gì.
Giờ khắc này, với cậu chỉ là có chút may mắn.
Sau khi quá trình rèn thể lực hoàn thành, năng lực khống chế thân thể của võ giả đã trở nên mạnh hơn rất nhiều, bước đầu có thể khống chế được biến hóa trong huyết dịch của mình.
Nguyên tắc phát hiện khí và máu là kích hoạt khí và máu trong cơ thể thông qua một phương pháp đặc biệt, để máy có thể dễ dàng phát hiện ra nó.
Tuy nhiên, thông qua việc kiểm soát cơ thể của chính mình, Khải Thần đã buộc phải ngăn chặn hoạt động này và giữ khí huyết của mình ở một mức nhất định, điều này khiến máy đọc sai.
Bất quá, may mắn trường học của cậu chỉ thuộc một địa phương nhỏ, vì thế nơi này dụng cụ cũng là kiểu cũ, tương đối dễ lừa.
Nếu là ở nơi khác, Khải Thần hiện tại có lẽ không giấu được.
“Mấy tháng tăng nhiều như vậy kỳ thực còn nhanh hơn, nhưng tương đối mà nói, cậu sẽ dễ dàng bị người khác phát hiện…”
Một mình đi tới bên cạnh, Khải Thần trầm tư, ý nghĩ này trong đầu lóe lên.
“Cậu nhóc.”
Lúc này, Lạc Vĩ lao tới và đấm Khải Thần.
Hắn cười nói: “Nói cho ta biết, ngươi ở sau lưng chúng ta bịa bài sao? Làm sao lén lút đi tới trình độ này?”
“Có chuyện gì vậy?”
Khải Thần nhận cú đấm với một nụ cười trên khuôn mặt.
“Chỉ là gần đây tôi tập luyện được thuận lợi hơn nên điểm số tăng hơn bình thường một chút, vì vậy tôi chỉ muốn cho bạn một bất ngờ.”
“Cái này cũng gọi là lĩnh hội một ít…”
Lạc Vĩ sắc mặt âm trầm, oán hận nói: “Ta đã tin ngươi.”
Nếu ngươi muốn chuyển từ rèn luyện cơ thể 30% sang rèn luyện cơ thể 50%, đây không phải là điều có thể đạt được chỉ với thời gian ngắn ngủi như vậy được.
Trước đây, cả lớp không có ai phù hợp với 50%.
Bây giờ có hai.
Khải Thần cười cười, không thèm để ý lời nói của Lạc Vĩ.
Xa xa nhìn xem Khải Thần đang tranh cãi với Lạc Vĩ, Hân Nghiên trầm tư, đột nhiên hiểu ra một chuyện.
“Tôi hiểu rồi……”
Cô ngẫm nghĩ, rồi chợt hiểu ra: “Ta năm xưa cố ý giấu giếm, không muốn hù dọa người thân, bạn bè, không muốn đánh mất tình thân?”
“Hiện tại sở dĩ không giấu diếm, là bởi vì kỳ thi đại học đến gần, giấu giếm cũng vô dụng?”
Cô trầm ngâm, nhìn dòng người vô tận xung quanh Khải Thần, rồi lại nhìn một cảnh không một bóng người bên mình, đột nhiên hiểu ra một chuyện.
Trong quá khứ, cô thực sự đã nhìn thấy nhiều điều tương tự.
Một người nào đó thức dậy qua đêm và có được sức mạnh to lớn, nhưng vì điều này, anh ta bị coi là một kẻ bị biệt.
Trong mắt người bình thường, đây có thể là một chuyện thật bất bình thường, thực sự khó tin, nhưng lại là con đường cần thiết để trở thành kẻ mạnh.
Nhưng trong mắt những người coi trọng tình bạn, đây không phải là điều tốt.
Đây hẳn là trường hợp của Khải Thần, đó là lý do tại sao anh ấy không muốn phơi bày sự đặc biệt của mình và đánh mất những người bạn xung quanh.
Bởi một ngày kia, khi bước chân thực sự ra ngoài xã hội, bọn họ sẽ có cuộc sống riêng, mối quan hệ mới và cả địa vị, tiền tài mới. Nếu tài năng quá chênh lệch nhau hay họ có quá nhiều điểm khác nhau, thì rất có thể một ngày nào đó, họ không còn giữ được tình bạn, biết đâu được một ngày kia, họ còn trở thành đối thủ của nhau thì sao?
Những suy nghĩ non nớt, ấu trĩ đó, đã ám ảnh cậu suốt bao nhiêu năm.
Về phía Hân Nghiên, không khỏi cảm thấy có chút thích Khải Thân, bởi cậu hiền lành, có tài năng nhưng vô cùng khiêm tốn, không muốn mình bị đem ra so sánh, gây ra một áp lực đồng trang lứa với bạn bè.
Thế nhưng Hân Nghiên luôn cố che giấu thứ tình cảm đó, cô luôn giữ kín nó trong lòng.
Lúc này Khải Thân đang bị vây quanh đám đông của các bạn nữ sinh cùng lớp, cậu chỉ biết mỉm cười từ chối yêu cầu dạy kèm của các bạn nữ sinh đó, sau đó cậu rời khỏi nơi đó, đứng không xa đó là Lạc Vĩ đang hối hả chạy theo cậu như muốn hỏi điều gì đó.
Trên đường từ trường về nhà, Khải Thần một mình đi dạo trên phố, khi đi tới một con phố nhỏ gần nhà thì đột nhiên dừng lại.
Phía trước, cô gái dáng người gầy gò, đứng một mình, thoạt nhìn có chút đờ đẫn, bộ dạng không cho người lạ tiến vào.
“Cậu là…Cậu…Bạn cùng lớp Hân Nghiên?”
Nhìn cô gái, Khải Thần sửng sốt một chút, sau đó không khỏi nở nụ cười: “Thật trùng hợp.”
“Cậu…Khải…Thần…”
Phía sau, Lạc Vĩ bám theo đã đuổi kịp, nhìn thấy cảnh tượng đó, cậu ta trầm mặc một lát, sau đó mở miệng nói.
“Đây là lần đầu tiên Khải Thần nghe cô nói chuyện”. Thanh âm có chút khàn khàn, mang theo một loại cảm giác đặc biệt.
“Mình có chuyện này…muốn nói với cậu…”
Cô nhỏ giọng nói, do dự một lát, vẫn nói: “Không biết, cậu có rảnh không?”
Khải Thần sửng sốt một chút, sau đó do dự một chút, sau đó gật đầu.
Sau đó, dưới ánh mắt phẫn uất của Lạc Vĩ bởi xem ra cậu ta cũng thích thầm Hân Nghiên nhưng không ngờ người cô muôn gặp lại không phải mình.
Khải Thần đi về phía trước và đi theo Hân Nghiên sang một bên.
Đây là một con hẻm vắng vẻ, và không có ai xung quanh.
Ngoài Khải Thần và Hân Nghiên, không có nhân vật nào khác.
Hai người đi bộ đến đây một mình, giữ im lặng với nhau.
Hân Nghiên ấp úng đang suy nghĩ làm thế nào để nói với Khải Thần những gì đã xảy ra trước đó, trong khi Khải Thần đang đoán, không biết cô ấy đang cố gắng làm gì bằng cách gọi anh ta đến một góc không có ai ở đây?
Cậu suy nghĩ về đêm hôm trước đã đánh thắng quái vật, dưới sự chứng kiến của Hân Ngiên, mặc dù cô chỉ đứng nhìn cậu và không giúp sức gì.
Anh ta không có oán hận hay thù hằn gì với cô, cho dù đêm đó họ có tình cờ gặp nhau, hay bị Hân Nghiên vạch trần hành tung của mình, vì chuyện đó với cậu là bình thường.
Như vậy, là có mục đích khác?
Xong mọi chuyện cả hai cùng ra về, mỗi người một hướng, dáng đi của cả hai cũng khá vội.
Đi trên đường, Khải Thần sắc mặt bình tĩnh, trong đầu hiện lên rất nhiều ý nghĩ.
Nhưng cuối cùng, câu trả lời của Hân Nghiên khiến anh sững sờ. Cậu vừa đi vừa nhớ lại cuộc hội thoại với Hân Nghiên.