Chương 30 - Em thích anh, lần đầu gặp anh, em đã thích anh
“Không có gì đâu, cậu ấy ghe…” Lệ Thanh vừa mở lời liền bị Chính Phong bịt miệng lại.
“Cảm ơn đã quan tâm, các cậu về đi, lần khác rồi nói chuyện.” Nói rồi cậu lôi Lệ Thanh đi thẳng về nhà cô.
Sức Lệ Thanh so với Chính Phong không tài nào bì được, cô vùng vẫy một hồi cũng đuối sức, ngoan ngoãn hợp tác với cậu.
Đến trước cửa nhà cô, cậu mới buông tay ra. Thách ????hánh ????ìm được # ????????ùm????????????yệ n﹒Vn #
Cô nhanh chóng hít lấy hít để bầu không khí trong lành, còn cậu thản nhiên vào trong nhà, quăng cặp lên bàn, ngồi chễm chệ trên ghế sofa.
“Hứa Chính Phong, tôi không tha cho cậu đâu.” Sau khi hồi sức, cô nhào tới cắn một cái mạnh vào tay cậu.
Cậu khẽ rùng mình, không la lên hay đại loại than thở các kiểu, chỉ nhẹ nhàng nhìn ngắm cô.
“Cậu không đau sao?” Không nghe thấy động tĩnh gì, cô gái nhỏ ngẩn đầu lên nhìn cậu, bỏ lại bàn tay in hằn dấu răng đều đẹp, có hơi ửng đỏ.
“Lần thứ hai cậu gọi tên tôi.”
Phải rồi, lần đầu cô gọi là hôm đầu năm, lúc cậu đang giận dỗi, cô gọi ra để dỗ cậu, ai dè cậu im bặt nên cô nghĩ đúng thật là cậu không thích gọi tên.
“Không phải cậu không thích gọi bằng tên sao? Tôi xin lỗi.” Lệ Thanh hơi khựng lại, ánh mắt có chút hoang mang.
“Tôi cho phép, lần sau cứ gọi tên như vậy.” Cậu đỡ cô ngồi lên đùi cậu.
“Hứa Chính Phong…” Cô vòng tay qua cổ cậu, cười tươi: “…nói cho cậu biết một chuyện bí mật, lúc nhỏ, bố mẹ gọi tôi là Nguyệt Nguyệt, bởi vì tôi sinh ra vào ngày trăng thanh, có phải là rất tuyệt không, lúc trước thấy bình thường nhưng bây giờ lại thích cái tên này cực!”
Không chỉ đẹp mà còn rất bình yên, tự do, mặt trăng nhỏ của ông bà Hoàng nay đã tìm được cơn gió mạnh mẽ sánh bước bên nhau, cùng hoà hợp để tạo nên một cảnh sắc tuyệt mỹ.
Do gọi Hoàng Lệ Nguyệt nghe không thuận tai lắm nên bố mẹ cô đổi thành Hoàng Lệ Thanh và chỉ gọi Nguyệt khi ở nhà thôi, lần trước đến thăm, chú dì cũng gọi cô một lần như thế nhưng có lẽ cậu không để ý.
Chuyện này chỉ có người trong nhà biết, cậu là người đặc biệt nhất.
“Nguyệt Nguyệt.” Cậu đáp lại cô bằng ánh mắt trìu mến, nhẹ nhàng cất tiếng nói trầm ấm.
“Phong Phong.”
“Nguyệt Nguyệt.”
…
Cả hai cứ gọi qua gọi lại một hồi rồi ôm nhau cười khúc khích.
*Ting.
Là tin nhắn điện thoại cô.
Cô lười biếng bật máy lên, hình nền khóa của cô là ảnh cô và cậu chụp chung, còn hình nền chính là tấm chụp cậu lúc ngủ hôm nọ, Chính Phong ngồi bên cạnh tận mắt thấy hết, liền hôn một cái xuống tóc cô.
Hiểu Tinh: [Có đó không? Cậu mau kể cho tôi nghe chuyện ca ca trên trời rơi xuống của cậu nhanh lên!!!]
Lệ Thanh: [Là người quen lúc nhỏ thôi, không có gì hết.]
Hiểu Tinh: [Oa, cậu đúng là có số hưởng nha, tự dưng có thêm một ca ca cực soái đã đành, dạo này còn chơi thân với anh Chính nữa, trai đẹp bị cậu hốt hết rồi, ghen tị quá.]
Lệ Thanh: [Cậu cứ đùa.]
Hiểu Tinh: [Tôi không đùa đâu, cả hai người hình như đều thích cậu đấy, sao? Cậu chấm ai chưa?]
Hiểu Tinh: [Thôi không ép cậu quyết định liền, tôi có việc rồi, baii.]
Lệ Thanh gửi một nhãn dán tạm biệt rồi tắt máy.
Việc cô và cậu hẹn hò, cả hai đều không có ý định công khai, cứ để thuận theo tự nhiên, ai biết thì biết, không biết thì thôi, tình cảm là chuyện của hai người, người ngoài biết hay không, không quan trọng, cô chẳng sống vì thói đời nên cứ mặc kệ.
Từ lúc cô nhắn tin với Hiểu Tinh, cậu không nhìn vào máy cô nữa, một tay ôm cô, tay kia lướt điện thoại với dáng vẻ lười biếng.
Cô vừa tắt điện thoại, liền ngó sang cậu: “Hôm nay cậu có ở lại đây không “
“Không nỡ xa tôi à?”
“Tối nay tôi phải làm việc,… có cậu ở đây tôi không tập trung được.”
“Thôi được, lát tôi đến OCEAN, ngủ lại ở đó luôn, cậu ở nhà đừng nghịch ngợm.”
“…”
– —-
Vài tuần tiếp theo, các bài thi diễn ra liên tục, mọi người đều tập trung vào học hành, Tường Vũ mới chuyển đến nhưng vẫn theo kịp các bạn trong lớp, ngoài giờ học nhóm thì nhóm Fourever cũng ít tụ tập hơn hẳn, ngày cuối tuần cũng dành thời gian ôn bài, chỉ có Chính Phong vẫn tới lui nhà Lệ Thanh, đưa đón cô từ nhà đến trường, từ trường về nhà, cùng học bài với cô, nấu ăn cho cô, nhưng thỉnh thoảng cậu ấy lại mất hút, chắc chắn là đến quán net rồi.
Không sao, phải để cho cậu có không gian riêng, không thể cứ dính nhau mãi được.
Lệ Thanh cũng tất bật với việc học và công việc, danh tiếng của cô trong nghề đã khá nổi nên hợp đồng cứ đến liên tục, chỉ mấy tháng cô đã kiếm được số tiền cực khủng, không ai nghĩ một cô gái mới chừng này tuổi lại sở hữu số tài sản khổng lồ, mà còn là người nằm top đầu trong giới.
Nhịp sống đều đặn, êm đềm lướt qua, thời thanh xuân tươi đẹp của các thiếu niên trẻ tuổi ấy cứ thế trôi đi, mang theo những xúc cảm khó nói thành lời của một thời đại niên thiếu.
Thấm thoát đã sắp đến kì thi cuối cùng của thời học sinh, lớp 1 đang tập trung giải đề trong giờ tự học, ánh nắng buổi chiều khẽ lướt qua, từng cơn gió nóng ẩm cũng nhè nhẹ thổi, tiếng lá rơi xào xạc ngoài sân trường, khung cảnh yên bình bị phá vỡ bởi tiếng chuông báo hiệu giờ ra về.
Các học sinh dừng bút, vươn vai, ưỡn người, uể oải dọn dẹp sách vở.
Lệ Thanh vẫn ngồi đó, cố gắng giải cho xong đề toán cuối cùng, vì bí mà hàng lông mày hơi nhíu lại.
Chính Phong giải được nửa bài, từ lâu đã lăn ra ngủ, khuôn mặt hơi cau có bởi tiếng chuông reo làm tỉnh giấc, gãi gãi đầu nhìn ngắm cô bạn cùng bàn đang loay hoay làm bài.
Lúc này, lớp học chỉ còn lại vài người, là nhóm Fourever và Tường Vũ.
Kiến Minh và Hiểu Tinh đã dọn dẹp sách vở xong từ lâu nhưng vẫn cố nán lại thêm chút chờ Lệ Thanh, còn Tường Vũ lúc giải đề xong thì lăn ra ngủ say sưa như chưa từng có gì.
Qua vài phút, cô cuối cùng cũng giải xong, ngẩn đầu lên thì bắt gặp sáu cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm.
“Ngày mai thi rồi, cậu đừng cố ôn bài nữa, cậu thi tự nhiên mà, trình độ của cậu hiện tại giành mấy hạng đầu bảng dễ như trở bàn tay ấy mà, cậu đừng có lo, chị đây bảo đảm.” Hiểu Tinh vỗ ngực, tự tin nói.
“Ừm, tôi chỉ muốn học tốt một chút thôi, thứ hạng không quan trọng.” Nói rồi cô thu dọn sách vở chuẩn bị ra về.
Lúc đứng lên nhìn thấy Tường Vũ đang ngủ cũng tiện tay lay cậu ta dậy.
Tường Vũ ngơ ngác nhìn đồng hồ, nhanh chóng xách cặp đi theo Lệ Thanh.
Đến trước cửa lớp, cả đám bị một nữ sinh chặn lại, cô gái này khá quen mắt, dáng người nhỏ nhắn, không cao lắm, cột tóc 2 bên trông rất nhẹ nhàng, có hơi ngượng ngùng, tay cầm hộp quà nhỏ giấu sau lưng, thấy người đến liền dũng cảm bày tỏ.
“Em… Em là… Vương An…” Cô gái tay chân luống cuống đưa hộp quà ra trước mặt, đầu cúi gầm xuống.
Hiểu Tinh và Kiến Minh đi đầu tiên bất ngờ nhìn nhau, rồi quay lại đằng sau.
Ở đây chỉ có Chính Phong mới thường xuyên nhận được quà của các bạn nữ, nhưng đều bị cậu vứt đi hết, dần về sau cũng ít người tặng lại, nên họ chắc chắn rằng người này đến tìm cậu.
Tường Vũ vừa nhìn thấy liền bất ngờ bước đến trước mặt cô gái: “Mày đến đây làm gì?”
Vương An mặc kệ tên anh trai khó ưa, một lần nữa lên tiếng, giọng nói cũng lớn hơn: “Anh Chính, em thích anh.”
“…”
Tất cả đều dồn ánh mắt vào cậu, cậu vẫn khuôn mặt lạnh lùng, chỉ đáp lại ánh mắt của Lệ Thanh như kiểu muốn nói với cô rằng trong chuyện này, cậu hoàn toàn vô tội.
Kiến Minh không nhịn được mà lên tiếng: “Em gái, sao em lại thích hắn ta được?”
“Em… thích anh ấy 5 năm rồi.” Vương An đối đáp trôi chảy.
Kiến Minh lờ lợ nhận ra, gương mặt liền trở nên phấn khởi, cậu ta biết cô gái này: “Là từ lần đó?”
Vương An gật đầu hai cái.
Vương An với mẹ ở ngoại ô Hoa Thành lo cho công ty trong nước, còn anh trai cô là Tường Vũ cùng bố sang nước ngoài điều hành trụ sở chính.
Để học ở môi trường tốt hơn, mẹ cô bé đã đưa cô đến Hoa Thành học, còn bà ấy chịu khó đi lại để chăm nom công ty.
Năm đó cô ấy học lớp 6, Chính Phong học lớp 8.
Sắc mặt cậu dần thay đổi: “Tôi với cậu có quen biết?”
Vương An sững sờ, không tin vào tai mình.
Phải rồi, cậu không nhớ cô ấy là ai cũng đúng, là Vương An tự mình đa tình, chỉ mới chạm mặt một lần cách đây 5 năm, cô ấy chạy theo cậu đến tận bây giờ, năm nay cậu học năm cuối, sang năm nữa không biết sẽ còn gặp lại được hay không, Vương An phân vân mãi mới quyết định tỏ tình.
“Có thể là anh không nhớ, năm đó, em làm mất ví nên không tiền đi xe buýt, ngồi khóc ở trên ghế chờ, anh cùng anh Kiến Minh đi đá bóng về, Kiến Minh ca không có đem tiền mặt, còn anh thì có, trong ví anh không có bao nhiêu nhưng vẫn cho em tiền đi xe, lại còn cho thêm tiền ăn bánh để dỗ em nín, số tiền dư em không mua bánh, vẫn giữ cho đến tận bây giờ, anh xem…” Vương An mở nắm tay ra, là số tiền lẻ khá cũ, dường như ngày nào cũng được chăm sóc nên rất thẳng tắp.
Chính Phong kéo tay Lệ Thanh đi một mạch qua người Vương An, coi cô ấy như không khí mà lướt qua như không có gì: “Cảm ơn đã thích tôi, tôi có bạn gái rồi.”
Cậu biết nói ra lời này sẽ khiến cô nhóc tổn thương nhưng cậu thật sự không thích cô ấy, cũng không muốn dây dưa dài dòng làm gì, với cậu, chỉ cần Lệ Thanh là đủ, những mối quan hệ khác có cũng được, không có cũng không vấn đề gì.
Ngoài Tường Vũ ra, ba người còn lại đều đứng hình mấy giây.
“Cuối cùng cũng chịu công khai, chị đây biết tỏng mà.” Hiểu Tinh khoác vai Kiến Minh, gương mặt xinh xắn tràn đầy vẻ đắc ý.
Hai người họ cũng nhanh chóng rời đi, trước khi đi, Hiểu Tinh còn vỗ vai an ủi Vương An một cái.