Chương 87 - Bế em
“Đi thôi, lát rồi xem.” Chính Phong kéo tay cô.
Nhìn qua phiếu khám bệnh đều không có gì đáng bận tâm, lời quan trọng bác sĩ cũng đã nói rồi nên cậu cảm thấy nhẹ nhõm vài phần.
Đây cũng là một phần trong dự định của cậu, trước mắt đã thành công mĩ mãn.
Ăn sáng xong cậu đưa cô đến công ty, đám người Dư Cảnh đã chờ sẵn, vừa
nhìn thấy đã lôi Lệ Thanh đi trước, cậu đứng trước cửa xe vẫy tay với
cô.
Hôm nay đã là 29/12, còn một ngày nữa là đến tết dương lịch,
cả công ty đã được nghỉ phép, chỉ còn ban cốt cán ba thành viên này vẫn
đang vùi đầu vào máy tính, tập trung cho việc thiết kế lại trang web của công ty chào mừng năm mới.
Công việc không khó nhưng ở công ty
ngoài Lệ Thanh ra thì đều được phép nghỉ rồi, hai con người khô khan kia cũng chịu thua đành phải gọi cô đến.
Phần lên ý tưởng tốn khá
nhiều thời gian còn phần thiết kế thì tương đối nhanh, cũng đã từng làm
việc chung nên họ phối hợp rất ăn ý, hoàn thành đúng tiến độ công việc,
vượt mức chỉ tiêu đặt ra ban đầu.
Cơm hộp vẫn còn đặt trên mặt
bàn, cuối cùng cũng được thu dọn vào thùng rác, cả nhóm dọn dẹp phòng
làm việc trong tích tắc, trong lúc Lệ Thanh đi vệ sinh, Dư Cảnh lén
thông báo với Chính Phong một tiếng.
“Anh đưa em về.” Dư Cảnh tắt điện thoại sau khi đọc tin nhắn, xách túi xách của cô đi trước, không cho cô cơ hội từ chối.
Cái tính cách này, có phải so với Chính Phong có hơi giống nhau không, anh em chí cốt có khác.
Lệ Thanh chạy theo, sải bước của Dư Cảnh khá lớn, lại đi nhanh nên sớm đã
bỏ xa cô, Hạ Mộc ở lại khoá cửa nên nói cô cứ đi trước, cô vẫy tay tạm
biệt.
Dư Cảnh mở cửa phía sau cho cô, Lệ Thanh để ý thấy ở ghế
phụ có áo khoác của phụ nữ, tất nhiên không phải của cô, cô liền hiểu
chuyện.
Chỗ cô đang ngồi còn vương mùi thuốc lá thoang thoảng, ngờ ngợ nhận ra, là mùi trên người Chính Phong.
“Anh Dư Cảnh cũng hút thuốc à?”
“Còn mùi sao? Anh không hút trên xe, hôm qua anh Chính có.” Dư Cảnh khởi
động xe, chầm chậm trả lời, tay cầm lấy chai xịt khử mùi xịt vài cái vào không khí.
Lệ Thanh ậm ừ một tiếng.
So với Dư Cảnh thì cô đã quen cậu từ trước, chưa bao giờ thấy cậu đụng đến điếu thuốc kia mà.
Trong số những người cô quen biết thì có một người may ra sẽ giải thích được cho cô.
Ô tô chạy với tốc độ trung bình, trên đoạn đường đi ngang qua trường Đại
Hoa, cô nói Dư Cảnh thả cô ở đây, cô muốn đi dạo một chút.
Khu này là khu văn hoá, cũng gần đến nhà cô rồi nên Dư Cảnh cũng đồng ý, tắp xe vô lề để cô xuống.
Cửa xe đóng mạnh kêu to, chiếc xe cũng theo đó phóng đi với tốc độ không tưởng.
Lệ Thanh đi dọc theo hàng cây cao lớn dưới nền trời tràn ngập mây mù, mặt
trăng ẩn hiện phía sau, toả ra luồng sáng dịu dàng, phảng phất.
Đại Hoa vẫn còn mở cổng, dù đã được nghỉ đông nhưng các cậu học sinh vẫn
nhiệt tình đến đây chơi thể thao, sân nào sân nấy đều rất náo nhiệt.
Trời đã tối, ánh đèn điện chiếu vào mắt có chút khó chịu, trong trường náo nhiệt, ngoài đường vắng tanh đối lập hoàn toàn.
Lệ Thanh bước tiếp, hướng đến OCEAN, bên trong đông đúc, nhộn nhịp, các
thanh niên xả hơi ngày cuối tuần cùng các anh em trên mặt trận bàn phím, phía quầy lễ tân là một cậu nhân viên trẻ, là sinh viên năm nhất khoa
công nghệ thông tin, mới vào làm không lâu, vì Chính Phong tranh làm nên cậu ta có vẻ khá rảnh rỗi, chủ yếu học tập, vừa học vừa kiếm tiền chưa
bao giờ dễ dàng như vậy.
Không nán lại lâu, cô tiếp tục đi thẳng, cách đó không xa là cửa hàng Đinh Thư của Đinh Trí.
Ông chủ Đinh đang đứng trước cửa hút thuốc, từ xa trông coi đám nhóc, trong đó có con gái anh chạy nhảy, chơi đùa cùng với vài đứa nhóc khác.
Thấy cô đang đi tới, Đinh Trí liền dập thuốc, đứng ngay ngắn lại: “Ồ! Bạn gái Chính, lâu rồi mới gặp, em đi đâu đây?”
Vừa nói Đinh Trí vừa nhìn xung quanh tìm cho cô một cái ghế, xung quanh
ngoài chiếc ghế dài sau lưng anh ta thì chẳng còn chiếc nào nên hồn,
Đinh Trí xoay người lau lau phần đầu bên kia cho cô.
“Em tìm anh.”
“Nói gì thế, vợ anh nghe được là không xong đâu.” Đinh Trí có hơi hốt hoảng, tay làm động tác giảm âm lượng xuống.
Cô không nghĩ nhiều đến vậy, vào thẳng vấn đề: “Gần đây, Chính có hút
thuốc, anh với anh ấy cũng xem như người thân thiết, không biết trước
đây anh ấy…”
Đinh Trí ngay lập tức trả lời: “À, có, lúc trước
thằng nhóc ấy còn thường xuyên nữa cơ, mới lớp 9, lớp 10 gì đấy đã tập
tành rồi, anh có khuyên bảo nhưng vẫn đâu vào đấy.”
“Khoảng thời gian sau đó, anh ấy cai ạ?”
“Anh cũng không biết, Chính bảo với anh mỗi khi có áp lực hoặc lo lắng điều
gì đó thì mới hút, không hiểu sao đến cuối mùa hè năm ngoái dường như đã ít lại, chắc giờ Chính đang áp lực chuyện công ty hay gì đó nên mới
hút, vài điếu không chết người đâu, em đừng lo ha.”
Quả nhiên là có điều khó nói.
Lệ Thanh yên lặng vài phút.
Mùa hè năm ngoái không phải là lúc U Linh ra mắt sao?
Phải chăng chơi game cùng cô khiến cậu thoải mái hơn?
Không cần phải dùng đến chất kích thích kia nữa…
Cô xoay người, lấy điện thoại trong túi ra.
Trên màn hình vẫn còn sáng rực biệt danh cô đặt cho tên bạn trai đáng ghét,
vì để chế độ rung, lại để gần người xém chút nữa cô bị doạ cho giật
mình.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ấm.
Chính Phong: Em đang ở đâu?
Cậu về nhà mà không thấy cô đâu hết, Dư Cảnh bảo cô đi dạo gần đó cách đây đã ba mươi phút, cậu lo lắng liền gọi điện cho cô.
Lệ Thanh: Đinh Thư.
Chính Phong: Ừm, anh đến đón em.
Trong lúc cô nói chuyện điện thoại với Chính Phong, Đinh Thư đã tạm biệt các
bạn, chạy về phía người lớn, đôi mắt ngây thơ ngơ ngác nhìn chị gái xinh đẹp, rụt rè nép bên chân của bố.
Cô tắt điện thoại, nhìn sang cô nhóc bé tí mặc váy bông màu hồng cực kì ấm áp, nở một nụ cười xinh, để
lộ lúm đồng tiền sâu vun vút.
Cùng lúc đó, vợ Đinh Trí từ bên
trong ló đầu ra gọi hai bố con vào nhà ngủ sớm, vợ Đinh Trí rất xinh
đẹp, bảy phần trưởng thành, ba phần sang trọng, mái tóc búi gọn gàng,
vẫn còn trùm chăn bông sau lưng.
Cô ấy nhìn thấy Lệ Thanh, đây là lần đầu hai người họ gặp mặt, Đinh Trí cũng đứng dậy giới thiệu: “Đây
là Lệ Thanh, em ấy bạn gái của Chính.”
“Cứ tưởng thằng nhóc ấy
không biết tán gái là gì cơ chứ.” Vợ Đinh Trí phì cười, ném chăn xuống
sàn đi ra ngoài, cô ấy chỉ mặc thêm một chiếc áo khoác len mỏng nên
trông rất lạnh lẽo.
“Em không hiểu rồi, một tay anh đây chỉ dạy,
ra tay rất chuẩn xác, thế nào, có phải trông Chính rất ra dáng người có
kinh nghiệm không?” Đinh Trí cởi áo khoác khoác cho vợ mình, giọng điệu
gợi đòn, có chút kiêu ngạo.
Điều đó không thể chối bỏ, cứ ngỡ cậu đã từng quen hàng trăm người ai ngờ chính người quen hàng trăm người chỉ dạy cho cậu.
Lệ Thanh cười cười, tiếng cát sỏi sột soạt va chạm nhau làm cô phân tâm nhìn sang.
Tiểu Đinh Thư đã nhận ra, thoát khỏi vòng tay của bố chạy ra đón anh Chính của cô nhóc.
“Bế, bế em.”
“Hôm nay anh không rảnh chơi với nhóc đâu.”
Cậu nhìn Lệ Thanh trước rồi cầm tay dắt cô bé vào trong, nhóc con tất nhiên không chịu oà lên khóc lóc mè nheo, ôm chặt lấy chân cậu.
Đinh
Trí cười lớn, tiến đến hai bước thành công tách cô bé khỏi chân Chính
Phong, con bé càng quấy khóc hơn liền bị mẹ mắng yêu một câu.
“Hay là anh bế một chút đi.” Lệ Thanh lên tiếng.
“Không cần, chút nữa khóc mệt sẽ tự nín thôi.”
Đinh Trí thấy trời đã muộn, Chính Phong cũng đã đến đón Lệ Thanh, anh ta
không còn trách nhiệm gì ở đây, liền cùng vợ con tạm biệt vào trong nhà.
Tiếng trẻ con khóc quấy đi xa, gần như biến mất hoàn toàn.
Dưới ánh đèn mập mờ trước sân nhà Đinh Trí, hai người đứng đối diện nhau,
yên lặng vài giây, Lệ Thanh ghét nhất là nghe tiếng trẻ con khóc, cực kì nhức đầu, cực kì khó chịu.
“Sao thế?”
“Lúc nãy anh bế một chút là được rồi, em ghét tiếng trẻ con khóc.”
Chính Phong “ồ” một tiếng, nghiêng người về phía cô: “Hay là em cũng nhõng nhẽo đi, anh bế em.”
Lệ Thanh ngả về sau, hai tay chống lên vai cậu duy trì khoảng cách: “Em đâu phải trẻ con.”
“Em lớn chỗ nào?”
“…”
Cô đỏ mặt, đá vào chân cậu một cái.
Cậu chẳng mảy may quan tâm, đa số mỗi lần cô đánh cậu đều chẳng khác nào gãi ngứa, dần dần cũng thành quen.
Ánh mắt ngượng ngùng giao tiếp.
Đèn điện vụt tắt, ánh sáng le lói của mặt trăng bị mây che khuất không đủ
để tiếp tục nhìn nhau, Chính Phong dễ dàng bế xốc cô lên, cả đoạn đường
đi chỉ có một tư thế, cũng may giờ này không có ai qua lại nên đường mới vắng thế này, nếu có người chắc cô ngượng chết mất.
Nghĩ tới đó thôi cũng làm cô ớn lạnh, ôm chặt cổ cậu một chút.
“Đúng là không ghét anh được mà.”
“Thích hay yêu thì cứ nói thẳng ra, ngại cái gì?” Cậu dừng chân, ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt hoa đào rung động lòng người đầy mị hoặc cướp lấy hết
khí tức của cô.
“Là anh Trí dạy anh sao? Lần sau không được học hỏi mấy chuyện này, nói câu nào thì câu nấy đều là chọc ghẹo người khác.”
“Mấy cái trò anh ấy dạy đã quê lắm rồi, anh có áp dụng tí nào đâu, sao hả, lần đầu tán gái làm tốt chứ?”
Lệ Thanh xị mặt: “Lần đầu cái đầu anh, em không tin.”
Chính Phong mỉm cười, cất bước, mặc kệ cô không quan tâm, giọng nói khàn
khàn, tủi thân: “Lần đầu của anh bị em cướp mất, tấm thân này cũng đem
cả cho em mà em nói năng gì thế? Là anh hầu hạ không tốt? Hay không đủ
tiêu chuẩn của phu nhân?”
“Anh… anh phiền quá.” Cô đưa tay bịt miệng cậu lại, lời lẽ thế này cũng dám nói ra, cứ như cậu là người bị hại không bằng.
Có than thì cũng chỉ cô mới có quyền, cậu thì miễn bàn.
Quả nhiên, đêm nay Lệ Thanh không cho cậu ngủ chung.
Chính Phong nằm dài ở sofa chơi game trên TV, mấy chuyện chính coi như chuẩn
bị xong, phần còn lại sắp xếp trong hai ngày dư sức.