Chương 94
Xong bữa cơm là bắt đầu môn học của ngày hôm sau, toàn toán lý hóa áp dụng công thức là ra, nhưng áp dụng công thức nào thì sách giáo khoa không nói, lọ mọ làm đến chín giờ tối thì cuối cùng cũng làm hết bài tập về nhà. Giờ thì còn khá sớm để chuẩn bị bữa ngủ tiếp theo, vậy thì chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo thôi.
Lấy giấy bút ra bắt đầu ghi chép cẩn thận, theo một đứa nhóc cấp hai (cụ thể là Phương Anh) ưỡn ngực với bề dày kinh nghiệm yêu đương bằng các cuốn tiểu thuyết chỉ dạy, tán gái cũng như chiến trường vậy, phải biết áp dụng binh pháp. Dương đông kích tây tấn công từ bạn thân trước, ủa rồi yêu luôn bạn thân thì sao. Rồi lườm rau gắp thịt, tỏ ra lạnh lùng nhưng có trái tim ấm áp, nhỡ tưởng chảnh chọe thì sao. Tấn công vũ bão, liên tục theo đuổi lúc nào cũng phải tìm cơ hội tiếp cận đối phương, giả sử bị báo công an bắt tối quấy rồi thì sao? Nói chung là thấy con bé nói cũng nhiệt tình quá nên gật gù nghe thôi chứ cái khoản lấy giấy bút ra ghi chi tiết cũng hợp lý.
Theo kinh nghiệm học tập tiếp thu nhanh chóng lý thuyết thì để có một buổi hẹn hò trong mơ lần lượt đủ bốn yếu tố gạch đầu dòng.
Thứ nhất: Xác định mối quan hệ: Bạn thân “đặc biệt”.
Thứ hai: Thời gian tổ chức, ngày mong muốn diễn ra. Thì chắc chắn là buổi tối, ngày có thể di dịch quanh quanh ngày sinh nhật đó nhưng chắc chắn phải là buổi tối, bởi vì theo các chuyên gia cảm xúc được đẩy lên cao trào nhất là vào buổi tối, chắc vậy.
Thứ ba: Địa điểm tổ chức. Cái này là cực kì quan trọng này, thành bại tại nơi tổ chức, nếu muốn mượn địa điểm thì mấy quán café là ổn nhất rồi, bản thân muốn chỗ đó còn phải ấm áp, tạo không khí thân thuộc. Khi đang ngả người vắt óc suy nghĩ thì tự nhiên quán café lần trước đi cùng Trinh lấp đầy tâm trí, cảnh Trinh lướt đôi bàn tay nhẹ nhàng trên dây đàn, tự dưng muốn thấy lại cảnh đó quá. Vậy quyết định chọn quán đó, à mình chọn thì chọn thôi chứ họ cho tổ chức hay không thì tùy họ, cứ thử đi thuyết phục xem sao.
Thứ tư: Món quà. Lại thêm một cái siêu đau đầu, mất ăn mất ngủ mấy ngày nay chỉ vì cái này đây. Chị Trâm có bày cho rồi, muốn gây ấn tượng mạnh cho đối phương thì hãy tặng món đồ mà lúc nào cũng nhìn thấy thì sẽ tạo cảm giác gắn bó, vậy thì là cái gì đây, cứ đi từ trên xuống vậy. Tóc có dây buộc tóc, trâm cài đầu nhưng mà cái nơ hồng của Trinh em thấy là quá hợp, với lại có vẻ Trinh gắn bó với cái nơ ấy lắm, nếu tặng trùng vị trí chắc chắn cái của mình vô sọt rác. Tiếp đến là bông tai, rất tiếc là nhà trường không cho đeo đến trường, loại. Dưới nữa là vòng cổ, là vòng cổ, đúng rồi là vòng cổ. Ngửa mặt cười thỏa mãn như thể đã tìm ra cách phá đảo game chiến thắng vậy. Món quà sẽ là vòng cổ.
Khi các mảnh ghép đã bắt đầu kết nội lại với nhau rồi thì chợt nhận ra một điều, ngân khố trống rỗng, vét sạch chắc mua được cái móc khóa, chưa kể còn dây và mặt nữa. Không lẽ tặng từ từ, noel tặng dây, sang đến 8-3 là nốt cái mặt? Sợ chưa đến noel nó đã đáp luôn cái móc đi rồi. Tóm lại là thiếu tiền, nhiều luôn là đằng khác, mà đã thiếu là phải tìm nhà tài trợ, đóng sổ lại lấy điện thoại ra nhắn tin cho đen đại đế, câu chuyện đầy cảm động giữa hai anh em khi một bên thì vay có mấy triệu, bên kia nhất quyết không cho, còn đòi cắt đứt tình nghĩa anh em quần què này, nhưng khi bị đe dọa cắm chiếc xe độ kia thì lại huynh huynh đệ đệ tình thương mến thương, người ngoài nhìn vào lại tưởng thân thiết lắm, đồng thời đã có một thỏa thuận hợp tình hợp lý được đưa ra, thứ sáu, thứ bảy, chủ nhật tuần này có việc làm thêm, tăng ca để bù vào số tiền vay. Cũng được thôi có tiền thì mới có ăn mà. Hẹn mai qua nhà anh Phệ lấy, rồi tiện đi ra tiệm vàng làm dây luôn, em muốn cái gì đó đặc biệt nên chắc là sẽ đặt làm chứ không mua sẵn, mà đặt làm thì khá tốn thời gian kinh khủng nên cứ sớm sớm cho chắc ăn, kèm thêm kinh tế hạn hẹp nên có lẽ làm dây mảnh, mặt thì đính đá hoặc giả lồng để sau nâng cấp lên có thể thay được. Lên mạng tìm hiểu vài loại nhưng không vừa ý, thôi thì tự bắt tay vào thiết kế vậy.