Chương 93
Ra đến căng tin chọn món ăn xong rồi mà trong đầu vẫn luôn luẩn quẩn xem mối quan hệ của hai đứa là gì. Mặc dù trong đầu đã có câu trả lời từ ban nãy khi thấy nụ cười tỏa nắng ban nãy rồi. Nhưng mà theo lời chị Trâm vẫn quyết định hỏi xem để tặng quà, à quà là lí do phụ thôi chứ trong thâm tâm mong muốn câu trả lời thẳng thắn từ hai phía.
– Mày coi tao là gì?
Cứ ngỡ là sẽ lại kiểu xoa đầu rồi ví như thú cưng, chó đội nón lá nhưng ai dè nó đỏ mặt, miệng lắp bắp:
– Gì.. gì.. cơ?
Ơ nay bị làm sao không biết, hay là đang câu giờ để lựa lời nói để không bị giảm lượng ăn nhưng còn cái đỏ mặt kia. Tự dưng thấy nó vậy làm mình cũng lúng túng theo.
Mọi hôm mạnh mẽ lắm mà sao nay nữ tính dễ thương thế, theo trí nhớ của mình thì Trinh sẵn sàng giơ ngón tay thối vô đối không quan tâm đối phương là ai mà. Đã vậy tính trêu người nổi lên, từ từ tiến sát lại, khuôn mặt khả ái kèm theo nụ cười thân thiện “hè hè hè!”.
Nụ cười còn chưa kịp dứt trên môi thì ăn ngay một phát đạp vào chân không thương tiếc xong ngoảnh mặt lại, bỏ lại một đứa bơ vơ giữa một bàn đầy thức ăn và kèm khoản nợ khổng lồ chưa thanh toán kèm câu:
– Coi là thằng dê xồm.
Lồm cồm bò dậy lên khỏi mặt bàn hét toáng lên:
– Cái đó cũng là câu trả lời đó hả?
Đối phương cũng chẳng thèm quay lại cứ thế bước đi. Nhìn lại mình thì nhếch nhác kinh khủng, người thì lếch thếch, quần áo xộc xệch, đang loi ngoi từ dưới đáy xã hội lên, kể ra có mà là người quan trọng cũng không xứng. Mà để ý từ khi lên cấp ba không biết bao nhiêu lần phải rúc gầm bàn rồi, nhìn theo cái bóng dáng gây ra cớ sự này chỉ muốn trả thù, không quen biết gì hết. Lại còn làm giá không trả lời để thằng ngố này biết còn chuẩn bị quà, hay thôi nhịn. Mà thôi, chẳng cần nó trả lời, bản thân mình đã có sẵn câu trả lời rồi, từ cái lúc mà tỉnh khỏi giấc mơ kia và bắt gặp nụ cười tỏa nắng đó đã xác định được mối quan hệ hướng đến rồi. Muốn quan tâm theo cách đặc biệt, không muốn mất đi, không rời xa. Vậy thì là “siêu cấp đặc biệt” chăng? “Đặc biệt” là để dối lòng nhỡ có bị thất vọng về mối quan hệ còn có cớ vin vào để tiếp tục ở bên nó, chắc vậy.
Chắc nhẩm với những suy nghĩ trong đời nhưng một thằng mới lớn chưa trải sự đời như nó đã bỏ qua quá nhiều cơ hội. Nếu để ý một chút sẽ biết rất rõ cảm nhận của người kia, là không phải tự dưng đối phương đợi mỗi ngày để được đi chung xuống căng tin (mặc dù tiết sau là môn thể dục). Mọi thứ cứ len lỏi vào cuộc sống rồi từ từ xảy ra như Trinh bên cạnh như thể là điều hiển nhiên vậy, mà nếu cố ngoành đầu lại xem mọi chuyện đến giờ là có câu trả lời chắc chắn chứ không đoán mò như hiện tại.
Lên lớp giang tay thân thiện táng “bốp” vào thằng N đang ngồi huyênh hoang bốc phét cái gì đó. Cậu đang ăn câu chuyện tự dưng dính vật thể lạ bay vô đầu, cậu nổi khùng lên quay sang liệt kê cách gọi phụ huynh:
– Tổ sư ch* bà sư nộ* nhà nó, là thằng nào?
Hôm nay cảnh khuyển mạnh mẽ ghê ta. Giơ tay lên chào lại cậu với nụ cười hoa hậu trên môi.
– Ai gia! Chân sao rồi anh bạn già?
Lúc này thằng N lại giơ vẻ giả nai nó lên cười:
– A! Anh bạn già, dạo này khỏe không?
Và thằng này tính làm cho trót tính lao vào ôm ấp thân thiết lắm nhưng bị cản lại bởi chiếc giò đã giơ sẵn lên thủ thế. Lừ mắt với nó:
– Bạn bè gì với mày? Hết giờ không gọi tao dậy. Làm trò cười cho bọn nó.
Biết chắc chắn thằng này gây ra luôn vì hai thằng đệ guộc cô đưa ánh mắt lảng trảnh, mà hai thằng này hiền khô được mỗi cái nghe lời nên chỉ còn thằng mặt giặc này thôi. Giơ nắm đấm lên cảnh cáo rồi về chỗ mặc kệ thằng đụt này cười bố thì rồi rút điện thoại hí hoáy bấm cái gì đó. Nếu soi mói thêm một tý sẽ biết thằng này là nội gián, tất cả nhất cử nhất động hay bất kể sự kiện diễn ra trong thời cấp ba luôn bị báo cáo chi tiết tỉ mỉ cho ai đó.
Cố gắng trợn ngược mắt lên suốt những tiết học cuối trong ngày khi các môn tiếp theo là văn văn, đúng combo hủy diệt. Chẳng biết hồi đó bằng nghị lực thần thành nào đó mà có thể trụ đến lúc tan học nữa. Về bán hàng nốt rồi từ từ chìm vào giấc ngủ đáng ra đến từ hôm qua.