Chương 9
Mỗi ngày lên lớp lại phải tỏ ra là học sinh gương mẫu, mệt mỏi thức sự.
Chán nản ra chơi xuống rủ con bạn ra căng tin, xuống đến lớp nó tiện thể tia gái xíu, hí hí. Xuống đến lớp gọi con bạn thì không thể tin nổi vào mắt mình luôn, Y. Ngồi cạnh thằng nào đấy, thằng cu cứ pha trò, con bé cứ tít mắt cười ỏn ẻn, nhìn tởm lợm lắm. Bình thường nhìn cái mặt nam tính của nó quen rồi, giờ nó tỏ ra dễ thương nhìn nổi hết cả gai ốc lên luôn. Đứng đó nhìn con bé 5 phút nó cứ vậy, rút điện thoại ra gọi cho bệnh viên tâm thần thôi, mất mĩ quan đô thị quá. Gọi sang N. Xuống căng tin, đến nơi gọi bánh mì trứng với fami nóng cho N. Em hỏi chuyện:
– Cái Y. Nó có thằng tán ak
Và như không thể tin vào mắt mình, N gật đầu đồng ý. Con Y. Có người yêu? Lúc đó thâm tâm chỉ muốn gào thét lên là “sắp tận thế hả trời”. Biểu cảm cực kì khó tin nên là N trả lời lại bằng một giọng chắc nịch:
– Uk. Vừa cái đứa ngồi cùng bàn nó ấy
Ôi thần linh, người sắp xếp cả sai không vậy? Mà thôi dù gì bạn mình có người yêu cũng nên mừng, nhưng cũng nhắc nhở tý:
– Umk thấy rồi. Cơ mà 2 đứa nó cứ vậy không thấy mất mĩ quan lớp ak?
N cười cười lấy tay phẩy phẩy như chuyện thể chuyện đó là chuyện quá là bình thường:
– Ui giời để ý làm gì, ai yêu vào chả vậy.
Ai yêu vào cũng như con Y? Chắc đời này em không dám yêu mất, nhìn như con trong trại thương điên cắn dở thuốc vậy, lại còn cười mỉm che miệng, cái lúc đi chơi với mình thì miệng ngoạc ăn to lắm, cấm chê miếng nào, mà miếng to nó có thèm xẻ đâu, làm phát cả mảng, vào mồm xong tính tiếp. Lại còn điệu cười hô hố của nó nữa, nghĩ lại mà ớn lạnh. Nó vào nhà chơi, đến em ở tầng âm nghe thấy điệu cười của nó là lại phải hộc tốc phi lên nhét cái giẻ vào mồm nó không hàng xóm lại tưởng có không tặc oanh tạc. Càng nhìn càng hãi. N. Có vẻ nhìn em phân tâm lắm mới hỏi
– Sao ghen ak. Hay đập chậu cướp hoa còn kịp đấy
– Ghen cái gì, chỉ tại nó mà sáng nay suýt trễ học đấy. Con dở
Chỉ biết hậm hực nốc nốt chai sting vô bụng. N. Thấy vẻ thú vị nhoài người lên hỏi:
– Sao sao sao?
Số là nhà em cách khá “xa trường”, tại đi qua hết cấp 2, cấp 1 rồi mới đến trường em, nên em mới nhờ nó sáng đến qua phụ nhà em xong chở em đi học với. Sáng thì rõ đông không thấy mặt mũi đâu, đến giờ đi học rồi mà không có ai gọi, mải quá tý trễ chạy phọt cả ra. Tưởng nó ốm hay hỏng xe, chiều đang tính thăm nó thì con mẻ đang ngồi hihi với trai. Hơi xem có bực không cơ chứ. Mà có phải em nhờ đâu, là nó cứ dành qua nhà đèo đi học, tại nếu qua kiểu gì nó cũng nhóp nhép được cái gì đó bỏ vào mồm, cái con mê trai bỏ bạn.
Mà sao tụi nó yêu nhanh thế, nhìn lại cái đường tình duyên tan nát tanh bành trên lòng bàn tay ra đấy, lại lắc đầu thở dài, chắc lại như cấp 1 với cấp 2 thôi. Thở dài ngao ngán lắc đầu, tính tiền xong về lớp vậy, không quên ngó xem con bạn bị xe bệnh viện hốt đi chưa, và nó vẫn ngồi im chỗ đó lại che miệng cười mỉm còn chớp chớp mắt nữa. Sao muốn cho cái dẹp vào đầu nó thế không biết.
Mà lớp này thật sự cũng không buồn lắm, xếp chung với mấy thằng đầu óc có khiếu hài hước, nói chuyện vui lắm. Cơ mà cô chủ nhiệm hổng có vui. 1 tuần đầu làm quen lớp thì có học hành gì đâu, nên cả bọn lại chụm đầu vào nhau nói chuyện, kể cả trong giờ học lẫn ra chơi luôn, cô gọi là góc cá biệt, tách ra rồi nhưng đứa mới vào còn nhiệt tình tiếp chuyện hơn. Lý do đơn giản lắm. Toàn là do em đưa ra chủ đề rồi chúng nó tranh luận bàn tán, mấy đứa mới đối với bọn em là câu chuyện cũ nhưng với chúng nó là vấn đề cực kì mới mẻ. Cô ớn đễn nỗi phong tỏa lại không thay đổi nữa. Cứ ngỡ cô đã bó tay bất lực rồi nhưng hóa ra cô đang tương kế tựu kế. Cứ ngỡ là sẽ không bị phát hiện nhưng quên mất rằng cô cũng đã từng trải qua thời học sinh.
Em nói chuyện tài lắm, nói chuyện không bao giờ bị bắt, nói chuyện toàn che mồm hoặc tỳ tay lên má nên cô không biết là em, và đặc biệt hơn nói chuyện toàn giả giọng thôi. Kinh nghiệm sương máu của những lão làng truyền lại, đã áp dụng thực tiễn thời cấp 2. Hội cùng em tức lắm, tại em nói chuyện mà toàn bọn nó bị bắt, mấy lần tính đuổi em nhưng mà làm sao mà thế được, thiếu em thì làm sao mà còn vui nữa, nhìn mặt bọn nó bị bắt nhìn ngu lắm.
Đang vui thì một hôm cô chỉ thông báo chuyển chỗ mỗi mình em trong khi cả bọn vẫn giữ nguyên vị trí. Sét đánh ngang tai, chết đứng như Từ Hải, đã từng kinh qua bao nhiêu trận đánh rồi, kinh nghiệm đầy mình mà bị tóm sống, cô giáo phát hiện ra em là thằng đầu têu. Chắc tại chị em bảo cô đặc biệt chú ý nên mới bị tóm. Còn cái bọn ngụy quân tử, bảo là anh em nói chuyện sống chết có nhau, ngoài mặt thì khóc lóc bịn rịn sau lưng thì cười thống khổ. Dặn lòng “cứ đợi đó quân tử trả thù”.
Không những thế đến tiết sinh hoạt, bầu cán bộ trong lớp, cô cho em đi làm cờ đỏ. Lý do là sắp tới sẽ tính cả điểm truy bài, em ở lớp sẽ trừ điểm thi đua, nên là tống ra khỏi lớp. Ơ kìa cô sao lại đối xử như vậy giữa người với người với nhau như thế chứ. Cảm giác như kiểu con ghẻ của lớp ý, ai cũng đuổi, hix.