Chương 70
– Không sao chứ? Cần chị giúp gì không?
Giơ tay ra hiệu với chị không sao. Chị cho đổi trọng tài đã là giúp đỡ quá lớn rồi, chứ đừng bỏ trận đấu khi bọn kia chưa hứng chịu những thứ gây ra.
Chưa đến năm phút sau đã sắp xếp được thầy cầm còi, lần này yên tâm rồi. Sẵn sàng cho trận đấu sáu với bảy thì Trinh cứ nằng nặc đòi vào đá tiếp, mắt nó rưng rưng đến nơi nhưng không biết nó sắp khóc hay tức giận nữa, cuối cùng cũng chịu thua để nó vào sân để có trận đấu đối trọng bảy với bảy.
Bọn thằng đệ cũng lên đến nơi, kéo đông kín cả một khán đài, huyên náo đến cả một góc đến nỗi các trận đấu dừng lại tất. Thầy cô không cho thì thằng đệ Trấu ra nói chuyện với tổng phụ trách, được vài phút thì tụi nó được chấp thuận sắp xếp một khán đài để cổ vũ. Riêng nói về tài đàm phán thì tin tưởng tuyệt đối vào bọn này, chứ nó còn dẻo mỏ hơn cả mình ấy chứ. Tất cả mọi người dưới sân ngây ngốc nhìn, chỉ có chị Vân biết tụi nó là do ai gọi tới, giơ tay dư dứ đe dọa với em nhưng em đáp trả bằng cái le lưỡi.
Trên khán đài bắt đầu có lời cổ vũ:
– Chị dâu cố lên!
– Chị dâu cố lên!
– Chị dâu cố lên!
Đồng điệu đến ngạc nhiên. Đang thắc mắc không biết tụi này có biết mục đích mình gọi chúng nó lên làm gì không, lên cổ vũ thì đúng là bỏ đi thật mà. Đưa mắt khó hiểu nhìn đệ thì nó giơ hai tay lên cao rồi chụm vào như bị còng số tám lại vậy. Xác nhận tụi nó biết nhiệm vụ rồi quay lại sân thì thấy bên kia mặt xanh như lá chuối, đội trường bên kia quay sang lắp bắp hỏi:
– Mày gọi chúng nó lên đây à!
Ồ cái biểu hiện này là sao? Biết sợ rồi à. Tặc lưỡi nháy mắt cười với anh hai phát:
– Thằng này trước giờ luôn công bằng mà anh. Tiếp tục trận đấu đi chứ.
Từ lúc đó đội kia đá bắt đầu rén rén.
Đổi trọng tài phát liên tục là pha thổi còi phạm lỗi bên phía đội bạn, dạng kiểu là “tao đếch sợ nhé, bơi hết vào đây”. Tuy bị gây áp lực nhưng cái cách đá vẫn không thay đổi được, luôn chứng nào tật nấy, lại còn được huấn luyện bài bản cơ, rất là khôn khi thằng nào cũng phạm lội nhẹ, nặng hơn thì không phạm lỗi nữa, chia đều cái thẻ vàng ra từng người một.
Các bạn khôn lắm nhưng đừng trách tao ác, do các bạn bắt đầu trước. Lúc giải lao giữa hiệp một có kế sách đối chọi lại cái kiểu chơi bẩn tính xấu nết này rồi, muốn chơi công bằng bình đẳng thì đáp lễ lại đủ, phím cho thằng Nml bắt đầu chơi tiểu xảo.
Bắt đầu bằng pha dẫn bóng tốc độ cao, khi bên bạn có người lao vào cản bóng, đặc biệt nhắm vào ai ăn thẻ vàng rồi, giả vờ nhất có thể huých người nó, thằng N chạy ra chắn trước mặt trọng tài làm không quan sát được pha đó, lúc ngó đầu qua một bên thì thấy em đang bay mấy mét lăn lộn giãy đành đạch giữa sân kèm thêm không ngừng đội khán giả phía trên sân hưởng ứng la ó gây sức ép, bắt buộc phải có sút phạt. Bên bạn bắt đầu lao ra ăn vạ chung nhưng bảy cái mồm sao bằng mấy chục cái mồm, quả báo thôi, ăn thêm một thẻ vàng, một người phải rời sân. Vừa có dấu hiệu đá phạt là em đứng lên như một vị thần, cả khán đài bên trên cười ầm lên đến nỗi phải tự nhủ sao không im lăng coi, anh mày ngại lắm rồi đó.
Trả lại quả ban đầu sút căng hết lực với tên lửa đạn đạo team bên bạn bàn thắng thứ nhất sút về cầu môn mập, một pha bắn thẳng vào góc trên cầu môn. Thủ môn team bạn cũng giơ tay chịu trói khi tung người hết sức đẩy bóng ra, nhưng cũng chỉ có thế do lực bóng quá căng, cái quả đẩy nửa vời đó sao có tác dụng. Tỷ số 2-1 nghiêng cho đội bạn nhưng vẫn nên ăn mừng chứ.
Vừa loại được một đứa ra ngoài chiến tuyến vừa ăn bàn thắng.
Ấy vậy mà khi thiếu một người với đối trọi sáu với bảy mà họ vẫn trụ vững mà không để ra sơ hở nào để bên mình có thể tấn công về phía khung thành họ. Bóng lúc nào cũng ở phía bên cầu môn bên mình và có thể bị thủng lưới bất kì lúc nào. Thế mới nói nếu mà đối thủ không chơi bẩn mà đá thật ngay từ đầu thì lưới của béo nó phải rung lên lần thứ N rồi ấy chứ.
Ngay mười phút sau tiếp tục chơi tiểu xảo y chang như vậy, phải cách thời gian ra do nếu áp dụng nhiều sẽ không hiệu quả nữa.
Ra hiệu cho thằng N bắt đầu chiến dịch nhưng lúc này mọi chuyện biến chuyển nhanh thật, tất cả được là y như kế sách cũ mà lần này thô bạo hơn lần trước, sau quả va chạm là một cơn đau thấu tận dây thần kinh, cũng trước khi va chạm là ôm người tròn vo rồi mà chỉ biết là trong khi xoay người để thực hiện một cú giảm lực tác động thì ăn một cú húc trời ráng vào mạn sườn bên phải. Lãnh trọn đòn đó tất cả những gì có thể là chỉ kịp tiếp đất bằng tay, mọi việc sau đó không biết gì nữa.
Nằm im ra đất một lúc lâu sau các dây thần kinh mới bắt đầu phản ứng lại, cố đứng dậy nhưng có vẻ không ổn vì cảm thấy thấy vị tanh trong miệng. Quả này chơi ngu thật rồi, chân không có phản ứng.