Chương 11
Đấy nếu cô không để em đi cờ đỏ cho em ở lớp trông hai thằng này thì đâu đến nỗi, vì sổ cờ đỏ tận bốn mà sổ đầu bài có ba, nếu có em trông thì chắc đều 3-3 rồi. Cuối cùng cô cũng nói được, cơ mà nghe nó nhẹ lắm như kiểu cô chỉ nói thoảng qua và tự nói với chính mình vậy
– Tôi sẽ tìm cách xử lý.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Công Cuộc Theo Đuổi Của Lăng Tổng
2. Tước Đăng Tiên
3. Cưới Trước Rồi Yêu
4. Nàng Không Muốn Làm Hoàng Hậu
=====================================
Và một tuần sau cô tìm ra cách xử lý thật, cô đổi chỗ hai thằng kia xếp trước mặt em hai đứa con gái, mà không biết có phải “con gái” không nữa, chỉ biết là trong giấy khai sinh ghi giới tính là nữ thôi, chắc bác sĩ mổ kê khai nhầm, phải nói là “kinh hoàng”.
Để lấy ví dụ như thế này, nếu hai đứa nó vào mua hàng, thì sẽ có hai trường hợp xảy ra, nếu có mẹ em thì em coi như điếc và trốn luôn, coi như không tồn tại. Trường hợp thứ hai là nếu không có mẹ em ở nhà thì em đóng luôn cửa treo biển không bán hàng, chứ tổn thương tâm hồn lắm, không bán thì có lỗi với mẹ, còn bán thì có lỗi đến bản thân lẫn linh hồn, nên là tiễn khách. Thật sự gục ngã trước cái cách xử lý này của cô
Và đúng như mong ước của cô, em như một thằng tự kỉ trên lớp vậy, chắc chắn cô trả thù vụ làm hư học sinh của cô, là trả thù. Vừa vào đến tiết sinh hoạt của tuần tiếp theo, cô đã vào hỏi luôn lớp trưởng xem góc em có mất trật tự không? Chỉ biết chống cằm mà thở dài, chắc chắn là không rồi, mất trật tự thế quái nào được khi nhìn bóng lưng thôi cũng choán hết cả nội dung câu chuyện, nhìn đôi mắt các chết của em là tự hiểu. Cô có vẻ tâm đắc lắm
– Tôi phải hỏi cô giáo của cậu mới biết được
Lúc này mới ngớ người ra, ak ra là cô gọi điện hỏi chị em. Hèn gì tự nhiên hôm nọ mẹ em hỏi là
– Mày lên lớp học chứ tao bảo mày phá trường phá lớp thế à?
Vỗ ngực tự hào, con ngoan trò giỏi, thuộc 5 điều bác hộ dạy và đặc biết trong cặp lúc nào cũng có 2 khăn quàng đỏ. Câu trả lời chắc chắn là:
– Đâu có mẹ, thanh niên của đảng mang đầy trọng trách cán bộ cờ đỏ đây, chỉ có những người ưu tú mới được cử đi trông coi người khác chứ
Thề quả đấy mặt ánh lên đầy vẻ tin tưởng và tự hào luôn. Mẹ vẫn dằn 1 câu:
– Tao mà nghe tin mày lên lớp phá nữa là về nhà ngồi 1 góc mà bán trà đá nha con.
– Vâng mẹ.
Lòng đầy nghi hoặc khi vẫn đóng giả hoàn thành tốt vai trò là 1 thằng con trai ngoan, là một cán bộ lớp khác đầy trách nhiệm, 5 điều bác hồ dạy luôn khắc trong tâm. Thắc mắc cuối cùng cũng có lời giải, ra là vậy.
Cơ mà chỗ em ngoan thì lại nổi lên chỗ khác theo định luật bảo toàn lắm chuyện, nổi bật là hai thằng tâm phúc của cô, hiếm có ngày nào là thoát khỏi sổ, không sổ này thì sổ kia, viết bản kiểm điểm với dọa mời phụ huynh rồi mà vẫn vậy, cô bất lực rồi.
Cái đợt mà bọn này vẫn ngồi trước em em có hỏi sao chúng mày bị ghi mà vẫn nói chuyện tiếp vậy. Chúng nó trả lời ngon lành câu:
– Uầy tao không ngờ là nói chuyện trong lớp vui đến vậy luôn đấy!
Đơn giản thì chỉ vì vui thôi? Vậy thì bất lực. Đến bản thân em khơi chuyện ra cũng không tin nổi vào tai mình. Phải hỏi lại cái quyết tâm đầy hoài bão của chúng nó
– Vui cái gì mà toàn viết bản kiểm điểm với mời phụ huynh thế mày?
Nó nhoẻn miệng cười với nụ cười đắc thắng
– Nhưng mà nếu không bị bắt thì có cảm giác kích thích hơn à!
Rồi từ từ nó tiến lại nói tiếp về cái tự sướng của chúng nó
– Tuần trước bọn tao nói chuyện bốn lần bắt được cả bốn. Đến bây giờ chỉ còn hai. Cái gì cũng phải luyện tập mới giỏi được.
Thở dài mệt mỏi với bọn này. Mà thôi dù gì chúng nó cũng là tâm phúc của cô, chắc chúng nó biết cô muốn gì, để kệ như thế vậy.
Mà thế quái nào bọn này nói chuyện gì chuyện lắm thế, giờ ra chơi ra chỗ bọn nó xem chúng nó nói gì, túm tụm đông lắm
– Tao thấy mấy đứa lớp 8 “ngon” lắm
Tay em vô thức đúc vào túi quần tự động mở khóa điện thoại bấm số 113 luôn ạ. Vãi cả lớp 8 “ngon”? Cái bọn hấp thụ bài học sách vở nhưng mù kiến thức xã hội là Nhà nước có cực kì nhiều hệ thống phát luật bảo vệ những đứa trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên à? Chả nhẽ bọn này làm gì rồi, xong hai thằng lại ba hoa tao nắm tay rồi, úi giời ơi mềm và mịn lắm, tao mặc áo sơ mi trắng nháy mắt phát mấy em đã kêu ầm giời lên rồi, nháy đến mắt thứ hai là tự động khoát len người tao bộ đồ của mấy ẻm luôn.. Em bắt đầu đổ mồ hôi hột rồi. Chả nhẽ bọn này.. Với ai, ở đâu, không phải nhà mình đó chứ. Quay ra hỏi chúng nó:
– Thế hôn có vị gì?
Cả bọn ngơ ngác nhìn nhau. Phù, thở dài, ra là bọn này cũng học được cách chém gió rồi, tiện tay vỗ cái đốp đầu chúng nó
– Hôn có vị **
Hai thằng này tin em lắm, gật gật đầu quay ra nói với bọn kia giọng tâm đắc lắm
– Hôn có vị **
Học cái thói chém gió là nhanh, cũng may là hai thằng này chưa làm gì rồi. Cơ mà vẫn phải báo công an theo dõi hai trường hợp lolicon này lại. Tiếp đến treo biển cấm hai thằng này ở ngõ cấm nó vào nhà mình, còn phải in tờ đơn phát cho từng đứa trường nhà em nữa tránh hai thằng này ra, nếu có gặp thì đừng chần chừ mà gọi thẳng đến đồn cảnh sát, còn không hãy hạy thật nhanh đến nhà gần nhất mượn điện thoại thông báo tình hình. Phải giải quyết dứt điểm không mang tiếng mình nữa chứ. Cái bọn nó nghịch nghịch tý thì chúng nó biết cách “xả”, chứ cái loại mọt sách này quẫn lên không biết cách “xả” nó làm liều thì chết. Kệ hai thằng cứ nhìn mình thắc mắc “sao có vị **”, em về chỗ, nằm bò ra bàn thở dài mệt mỏi, không biết dẫn hai thằng nó vào con đường này là đúng đắn không nữa.
Mà chắc không có thời gian để suy nghĩ lo lắng cho người khác, cái đáng quan ngại hơn là về chính bản thân mình. Vừa nhập học được 1 2 ngày gì đó đã có thông tin về cái lớp mà em sắp sửa trực. Một đàn anh khóa trên kéo theo cả lớp xuống coi lính mới, đi qua lớp C “vô tình” đóng mạnh cửa có hơi mạnh một xíu mà phải cúi đầu xin lỗi đồng thời để tại cái răng cửa và thêm tý tương ớt. Nghĩ đễn cái ngưỡng như mình mà đi “nhỡ” chân 1 cái chắc cúi đầu xin lỗi gãy sống lưng luôn quá. Nghĩ đến đã rùng mình.