Chương 100
Đang miên man trong dòng suy nghĩ thì Trinh quay lại đưa ánh mắt long lanh chiếu thẳng vào mình, nhẹ giọng hỏi:
– Cái này là sao?
Đưa ánh mắt ngơ ngác về phía sau lưng Trinh, phía trước vẫn là phông bạt Happy bird day do mình làm, nhưng trên đó hiện giờ đang dán kín những tờ note màu hồng kèm theo những lời chúc mừng sinh nhật ý nghĩa, tạo thành hình trái tim ở giữa bảng phông trắng. Tiếp đến là những con thú bông được mình lôi ra đặt ở dưới để đỡ trống nay đã được sắp xếp bày biện gọn gàng có trật tự rõ ràng, không biết tả sao nhưng thích mắt lắm, con nào cũng hoan hỉ giơ tay chúc mừng. Ừ tao cũng đang tự hỏi cái này là sao đây, đúng là cái này mình làm nhưng mà không được đến mức này. Lúc này anh chủ từ phía sau tiến lại lên tiếng:
– Tất cả là chàng trai trẻ này dành cho tiểu thư.
Trinh lúc này mỉm cười nhẹ nhàng dịu dàng lần đầu tiên trông thấy, rồi bước tới cầm một tờ note thì thầm tự nói với chính mình:
– Đẹp lắm!
Ngơ ngẩn với vẻ đẹp tạo nên từ tạo hóa, hồn hiếc xác xiếc lờ khỏi nhau luôn thì bất ngờ anh chủ tiến lại đưa cho cái bút và tờ note, chỉ vào chỗ trống còn thiếu duy nhất trên trái tim kia. Hiểu ý viết lời chúc, chẳng hiểu lúc đó nghĩ gì hay mất não đi viết trong tờ giấy.
“Tốt đẹp đồng hành, ước mơ hoàn thiện”.
Giống như lời chúc tết đầu năm hơn là chúc mừng sinh nhật, ấy thế mà vẫn tự tin dán lên. Trinh nheo mắt đọc rồi quay lại mặt đối mặt với em rồi dõng dạc nói:
– Tao sẽ giành lấy tất cả mọi thứ của tao.
Khá bất ngờ với câu đơn giản như vậy tại sao tự dưng lại nghiêm túc dữ vậy, hình như hai đứa trả lời những thứ phạm trù lệch nghĩa ý muốn truyền tải. Mà mình biết Trinh là người có cá tính mạnh mẽ, nhưng có thứ gì mà nó quyết tâm đạt được đến vậy?
Tò mò lắm nhưng tò mò và tọc mạch là khái niệm khác nhau, đưa ánh mắt chân thành gửi đến nó rồi động viên:
– Tao tin mày làm được.
Chưa đợi kết thúc, Trinh trả lời luôn:
– Nhất định tao phải làm được.
Sự thẳng thắn quá mức ấy làm bản thân có chút lúng túng, không biết phản ứng làm sao thì may quá anh chủ quán giải vây bằng cách tiến lại nhắc nhở tiếp tục đi theo đường nến. Sau khi Trinh xoay người bước đi mới thở hắt ra. Tại sao ban nãy khi nhận câu trả lời đó lại cảm nhận được cái nhìn đau đáu của Trinh vậy, giống kiểu mình có thứ gì đó mà Trinh đang tìm kiếm vậy. Nghiêng cái đầu thắc mắc, ủa một thằng ất ơ như mình liệu có đáp ứng được cái nguyện vọng kia không nữa, nhưng mà làm sao có thể né được ánh mắt nghiêm nghị như vậy được. Làm sao mà nhận ra á, không biết mọi người có bị thế này không chứ có thể do bán hàng từ nhỏ nên luôn có cảm giác gọi là giác quan thứ sáu, cứ ai đó cần gọi món chỉ cần khi bị nhìn đằng sau là có cảm giác nhột nhột nên quay người xem ai đang cần giúp là có thể phục vụ được luôn. Cái nhìn này tròng trọc này thể hiện ý chí hơn cái kia nhiều, một dang của cầu thị với chiếm thứ gì đó, hoặc cũng có thể do bản thân tự tưởng tượng ra thôi.
Cái vỗ lưng của anh chủ quán đã làm cho bản thân bừng tỉnh, tiếp tục đi về phía trước, còn ảnh thì vòng ra đằng sau quầy pha chế lấy món quà bí mật.
Trinh đi ra ban công sau nhà sau đó quay người lại, đứng chờ ở đó là em đang cầm chiếc bánh sinh nhật, trên đó là phiên bản mini của Trinh, cô công chúa đeo chiếc nơ hồng với chiếc váy trắng dài thướt tha theo điệu múa của bản thân, tà váy xoay vần theo điệu nhạc, trước mặt là hai chiếc nến đang nổi bùng mang số mười sáu, cùng lúc này là bài hát “chúc mừng sinh nhật” – Phan Đình Tùng vang lên.
Khuôn mặt thanh tú, mài tóc đuôi gà nhẹ đung đưa trong gió, đôi mắt to tròn long lanh tựa trời sao chiếu thẳng vào nội tâm làm cho rung động quên đi cả thời gian, khi mà nến đã thắp mất quá nửa mới sực nhớ ra, thúc giục Trinh:
– Nhắm mắt lại và ước mong muốn của mày đi.
Bầu trời sao dần khép lại, lông mi dài cong vút, đôi môi nhỏ xinh khẽ mấp máy, thế này thì quá đáng yêu rồi.