Chương 1: Thư tình bị gửi đi
Mẹ kiếp! Thư tình của ông đây đâu rồi?!
Trong lòng Lâm Sóc có một vạn con ngựa cỏ bùn chạy như điên, cậu chỉ đi vào nhà vệ sinh một lát, lúc trở về thì thư tình đã mọc chân chạy mất tiêu rồi?
Không biết gần đây gió thổi kiểu gì, các nữ sinh lại mê viết thư tình kiểu cũ, giấy viết thư hoa hoè loè loẹt giống như không cần tiền bay vào tay giáo thảo Vân Diệu Trạch ở lớp bên cạnh.
Cậu cũng thầm mến Vân Diệu Trạch, đối phương chân dài, cao một mét tám, không chỉ đẹp trai đến rối tinh rối mù mà còn học giỏi, tính tình tốt, được công nhận là đệ nhất giáo thảo.
Nhìn thấy thư tình của đám nữ sinh gửi ngày càng nhiều, trong lòng cậu càng vội.
Trong lúc đầu óc không minh mẫn lắm, cậu xé một tờ giấy trong vở bài tập ra rồi viết một lá thư, sau đó gấp đôi lại rồi viết hai chữ ‘thư tình’ lên đó.
Cậu vốn chỉ viết chơi thôi chứ không có ý định gửi đi, chỉ để cho mỗi mình xem thôi, cho nên mới to gan ký tên mình vào.
Nhưng chó má!
Thư tình đã đi đâu rồi?
Lỡ đâu bị người khác nhìn thấy thì không phải cậu sẽ trở thành trò cười cho cả trường à, một nam sinh thích một nam sinh khác là cái thể loại gì đây chứ.
“Lớp trưởng, cậu có nhìn thấy ai động vào bàn học của tớ không?” Lâm Sóc hỏi Tiết Ninh ở bên tay trái đang sửa soạn lại bài tập về nhà.
“Khương Nghị, cậu ta tìm đồ ăn trong bàn học của cậu.”
“Tìm cái quỷ, ngày khác ông đây sẽ bóp chết cậu ta!”
Nhắc tào tháo tào tháo đến, Khương Nghị vừa vặn từ ngoài cửa bước vào, Lâm Sóc kéo cậu ta ra góc ngoài lớp học gặng hỏi, “Thư tình trong bàn học của tớ đâu rồi? Cậu chưa xem nó đúng không? Có phải là cậu chán sống rồi hay không, ai bảo cậu táy máy tay chân hả!”
Khương Nghị bối rối, “Tớ nhìn thấy có thư tình liền giúp cậu đưa đi rồi, đây không phải là chuyện thường xuyên à.”
Lâm Sóc còn có một cô em gái tên là Lâm Dao, Lâm Dao thường nhờ anh trai chuyển đống thư tình trong ban của mình cho Vân Diệu Trạch, nhưng Lâm Sóc lại thường nhờ Khương Nghị làm mấy việc lặt vặt này, cho nên trong lúc cậu ta tìm đồ ăn vặt, nhìn thấy có mấy phong thư liền cầm lấy toàn bộ rồi đưa đi luôn.
“Đưa đi đâu rồi?!!!” Lâm Sóc toát mồ hôi lạnh.
“Còn có thể đi đâu nữa, đương nhiên là giao đến chính tay hắn rồi.”
“Mẹ kiếp, giúp người đưa thư tình chẳng khác nào giết cha mẹ, thù này không đội trời chung, cậu chết chắc rồi!” Lâm Sóc buông Khương Nghị ra rồi chạy xuống dưới lầu, còn không quên quay đầu bổ sung một câu: “Chờ tớ quay lại rồi xử lý cậu sau!”
“…” Khương Nghị.
Vân Diệu Trạch là thành viên đội bóng rổ của trường, thời gian tự học mỗi sáng sớm hắn đều thích chơi bóng rổ, bởi vì học giỏi nên giáo viên cũng thoải mái hơn.
Tiếng chuông còn chưa vang lên, bên cạnh sân bóng rổ có rất nhiều nữ sinh nói chuyện rôm rả.
Một động tác giả lừa gạt phòng thủ của đối thủ, vận chuyển bóng, ba bước lên rổ, động tác Vân Diệu Trạch lưu loát hoàn mỹ, trong nháy mắt khiến các nữ sinh thét chói tai liên tục, cái gì mà đẹp trai quá, cố lên, thét đến màng nhĩ Lâm Sóc vang ong ong.
Không biết Vân Diệu Trạch đã đọc lá thư đó chưa.
Chẳng qua không quản được nhiều như vậy.
Bây giờ cậu phải nhanh chóng lấy lại nó.
Ở phía bên kia sân bóng, trên băng ghế đá đặt áo khoác, khăn tắm, nước của Vân Diệu Trạch và đồng đội. Thị lực của Lâm Sóc rất tốt, bên cạnh chai nước khoáng có một xấp phong thư đầy màu sắc.
Chỉ cần thản nhiên đi qua, chọn ra bức thư tình là giấy bài tập xấu xí của cậu, sau đó rời đi là được.
Lâm Sóc chen trong đám nữ sinh đi ra, đi ngang qua nửa sân bóng rổ không người, dừng lại trước đống phong thư, còn chưa kịp tìm, chuông vào học buổi sáng đã đột nhiên vang lên, đám nữ sinh oán giận một tiếng rồi lục tục rời đi, bên tai cũng truyền đến tiếng đối thoại của mấy nam sinh chơi bóng.
“Không chơi nữa, không chơi nữa, hôm qua làm bài thi trắc nghiệm không đạt tiêu chuẩn, không về lớp sẽ bị chủ nhiệm lớp đánh chết.”
“Tôi cũng không chơi nữa, đi trước đây, Diệu Trạch.”
Đừng mà, các cậu cứ chơi tiếp đi!
Lâm Sóc hô to ở trong lòng, nhưng không dám quay đầu lại, lục lọi trong đống thư tình, tìm tới tìm lui trong đống này cũng không thấy cái nào là của cậu hết.
“Đang tìm cái này?”
Lá thư tình của cậu đột nhiên xuất hiện trước mắt, bị hai ngón tay thon dài kẹp lấy.
Ngẩng đầu nhìn, Vân Diệu Trạch đã đứng trước mặt cậu, đối phương tắm mình trong ánh nắng ban mai dịu dàng, khóe miệng hơi nhếch lên mang theo ý cười, gần như muốn câu mất hồn của Lâm Sóc.
Lâm Sóc không nói hai lời liền đưa tay định đoạt lấy. Vân Diệu Trạch lại cố ý giơ cao hơn, không để cho cậu cướp được.
“Cướp đồ của tôi làm gì?” Vân Diệu Trạch cố ý trêu chọc, lại hỏi: “Cậu chính là Lâm Sóc?”
Lâm Sóc xấu hổ, trên mặt như muốn bốc cháy, hận không thể tự đào một cái hố chôn mình, ngoài miệng lại không thừa nhận,”Không phải tôi, hơn nữa lá thư này gửi nhầm rồi, không phải gửi cho cậu.”
“Ồ?” Chữ “ồ” này phát ra có chút xấu xa, “Trong trường còn có người thứ hai tên Vân Diệu Trạch à?”
“Có, cậu mau trả lại cho tôi!”
“Được.” Vân Diệu Trạch cười cười, không đùa cậu nữa, trực tiếp trả thư lại cho Lâm Sóc.
Lâm Sóc vừa cầm được thư liền bỏ chạy, sau đó vò lại ném vào thùng rác ven đường, ném xong lại vội vàng quay đầu nhặt lá thư đã bị vo tròn từ trong thùng rác lên, ném vào thùng rác cũng không an toàn, phải cầm về đốt mới yên tâm.
Tiện thể hoả táng mình luôn, ông đây xấu hổ không có cách nào làm người được nữa!