Chương 13
“Cảm ơn nha.”
Phạm Tuấn Kiệt chớp chớp mí mắt, anh vân vê tờ tiền, miệng nở nụ cười chát đắng. Tiêu Hữu Phúc bước tới rút lấy tấm thẻ với vẻ mặt đắc thắng.
“Bữa nay mày nhịn rồi.”
Môi mấp máy mắt lờ mờ, Phạm Tuấn Kiệt ậm ợ trong cổ họng.
“Thịt kho của tao..”
Trương Lãnh Hàn vỗ vai an ủi, anh vừa tung chụp tấm thẻ vừa chân thành phân trần với Phạm Tuấn Kiệt.
“Hay là mày ăn cùng tao nìe.”
Phạm Tuấn Kiệt chậc lưỡi liếc xéo Trương Lãnh Hàn. Vùng mắt bỗng lọt vào khuôn mặt u sầu lãnh đạm của Lục Nhất Bạch, Phạm Tuấn Kiệt nhíu mày trầm mặt không nói gì.
Phía Lục Nhất Bạch cúi đầu nhìn tấm thẻ, trong lòng anh trống rỗng. Anh có chút cảm giác bản thân vô hình trong mắt cô gái đó. Bỗng nhiên Lục Nhất Bạch phì cười, nụ cười chua chát ấy khiến Phạm Tuấn Kiệt không nuốt trôi.
“Này, Vũ Phi Diệp không giống Hách Thiên Nam. Hai người họ chỉ có chút giống nhau thôi, đừng đánh đồng họ lại.”
Lục Nhất Bạch sực tỉnh, hai mắt anh sáng rực lên. Bàn tay buông thõng chỉ quần, anh đứng sững nuốt nước bọt vào bụng.
“Đúng thế, mình sao vậy.”
Phạm Tuấn Kiệt vẩy tay đập nhẹ vào ngực trái Lục Nhất Bạch, anh hời hợt hờ hững buông vài lời lọt thỏm.
“Mày làm sao thì làm, đừng để bản thân biến thành cái bóng của quá khứ.”
Lục Nhất Bạch lạnh gáy, anh quay ngoắt lại nhìn ra ngoài cửa. Trời đang mưa còn trong lòng anh lại có bão. Chấp niệm về thanh sáo ngọc bích vẫn còn, Lục Nhất Bạch nhìn Vũ Phi Diệp mà mong nhớ một Hách Thiên Nam.
Phạm Tuấn Kiệt thừa hiểu trong lòng Lục Nhất Bạch đang rối rắm cỡ nào. Anh chỉ biết thở dài đồng cảm.
Suốt cả buổi chiều hôm ấy, Lục Nhất Bạch ngồi cạnh Vũ Phi Diệp. Anh nhìn cô rất chăm chú, anh rất để ý cử chỉ hành động thậm chí là sắc mặt của cô. Hoàng hôn buông xuống, nơi công viên đông người, Lục Nhất Bạch ngồi trầm buồn trên chiếc ghế đá. Anh tự nhủ lòng giá như Vũ Phi Diệp không giống Hách Thiên Nam đến vậy thì hay biết mấy. Gục đầu nhìn xuống đôi bàn tay đặt trước đầu gối, anh đau khổ không nói thành lời. Bỗng từ xa Vũ Phi Diệp chạy tới cười tươi như hoa.
“Lớp trưởng Lục, tìm cậu khó quá đi. Cậu ngồi đây làn gì vậy, thầy Lộc thư viện tìm cậu đấy.”
Ngẩng mặt lên, Lục Nhất Bạch bỗng ngơ ngẩn, hai tay nhẹ như đang bay. Anh nhìn Vũ Phi Diệp như nhìn một ngôi sao sáng. Khẽ cười nhẹ một cái, trong lòng anh thầm nghĩ.
“Chẳng phải như bây giờ cũng rất tốt sao. Ít ra Vũ Phi Diệp không thay đổi.”
Lục Nhất Bạch bật thành lời, anh mang cái chua chát từ bấy đến giờ ném xuống đáy lòng.
“Gọi mình Nhất Bạch được rồi.”
Đứng trước một thiên thạch, Lục Nhất Bạch không còn buồn nữa. Anh đứng dậy phủi bụi quần áo rồi khoan khoái thở phào một hơi.
“Thầy vẫn ở trên thư viện à?”
Vũ Phi Diệp gật đầu như bổ củi, cô lấy ra một cái kẹo cafe trong túi áo, chìa ra trước mặt Lục Nhất Bạch.
“Nhất Bạch, cậu ăn không?”
Lục Nhất Bạch vui vẻ nhận lấy cái kẹo, anh không bóc vỏ ngay mà lại để kẹo vào túi ngực trái. Giọng anh chỉ nhẹ như gió xuân.
“Cậu đi cùng mình lên gặp thầy được không?”
Vũ Phi Diệp không từ chối, ngược lại còn rất hào hứng.
“U ki, không thành vấn đề.”
Trời sầm tối, Vũ Phi Diệp bận rộn ôm chồng sách đi sang khu kệ gỗ mới. Thấy Phạm Tuấn Kiệt lững thững đi vào cô lớn giọng gọi ngay.
“Ây này, mau qua đây giúp mình một tay đi.”
Phạm Tuấn Kiệt ném cặp xuống bàn, anh khoan thai bước tới cầm từng cuốn sách xếp ngay ngắn lên kệ. Từng động tác rất nhanh rất dứt khoát cứ như kiểu tay làm mà dạ không ưng.
“Cậu là thành viên trong câu lạc bộ thư viện của trường à?”
“Không.”
Vũ Phi Diệp dõng dạc trả lời ráo hoảnh, cô bỏ chồng sách lên kệ rồi lại cúi xuống ôm chồng khác xếp lên tiếp. Vừa làm cô vừa nói.
“Mình giúp thầy Lộc xếp sách thôi.”
Phạm Tuấn Kiệt lủng lắng xếp sách, anh nhìn qua cái kệ cũ thấy nó cứ chung chêng không vững. Đang định nhắc nhở Vũ Phi Diệp tránh xa kệ cũ ấy ra thì chưa kịp nói gì thì cô đã kéo chồng sách mới dưới đất sang khiến kệ sách cũ gãy sụp đổ sầm xuống. Phạm Tuấn Kiệt chạy tới đứng chắn cho Vũ Phi Diệp. Cùng lúc đó Lục Nhất Bạch cũng chạy tới khom lưng chắn trước mặt cô.
Kệ sách bị gãy, bao nhiêu sách trút xuống người Lục Nhất Bạch. Phạm Tuấn Kiệt đỡ lấy giá sách rồi hất ngược ra sau, tay anh bị đinh cắm ở kệ rạch cho một đường dài. Tiếng ồn lớn khiến các bạn xung quanh chú ý, thầy Lộc từ góc nào cũng chạy tới xem. Vũ Phi Diệp và Lục Nhất Bạch không sao hết, cả hai người quay sang nhìn Phạm Tuấn Kiệt. Máu róc rách chảy xuống sàn nhà, mặt mũi thầy Lộc tái mét, mặt Vũ Phi Diệp trắng bệch đi. Tiếng thầy Lộc hớt hải đầy lo sợ.
“Nhất Bạch, em mau đưa bạn xuống phòng y tế đi.”