Chương 61: Hoàn văn (OE)
Cuối cùng, anh tự liệu hỏi. Làm như vậy, có tốt không?
Dù sao thì con trai lập kế hoạch tống bố ruột vào tù trước hay nay anh chưa từng nghe có, nhưng mà… ông ta đáng chịu quả báo này.
•
“Đồ con điên, sao mày lại tàn độc thế hả? Sao mày dám mang con tao đi, để nó chết một cách thê thảm thế hả!!!”
“A ha ha, những việc mày làm! Bộ mày không nghĩ tới hậu quả sao? Năm đấy chị tao cũng mang thai đấy, mày đã khiến chị tao xảy thai rồi hại chị tao tự sát thì là gì? Chị họ tao, em họ tao, đều bị mày giật chồng khiến họ bị mất kiểm soát tâm lý mà nhảy cầu, cắt tay tự vẫn. Mày nghĩ mày thanh cao, trong sạch hơn tao à? Một đứa con của mày và cái mạng của mày còn không đủ đền cho các chị em tao đâu, nên là cố sống hết đời này, sau đó chết rơi vào địa ngục mà trả nợ cho hai trăm hộ gia đình kia đi. Sau đó đến lượt tao xuống dưới kia, cùng mày vui vẻ.”
Bị Cố Tịch Thư cho một xuất nhớ về thời hoàng kim của ả, Dã Điền nghe xong mà sợ xanh mặt, cả người bị doạ đến không cử động được.
Trút bỏ được sự cay cú trong lòng nhiều năm nay, Cố Tịch Thư như tìm lại được chút ánh sáng an ủi, cảm thấy lòng nhẹ nhõm rất nhiều. Bà ta vui vẻ xoay người lại, như ôm hết sự hạnh phúc của hai còn người kia và rời đi, để lại một Doãn gia sắp sửa sẽ không còn.
Doãn Chính Tư sớm đã mang bệnh từ khi Doãn Đoả rời khỏi Doãn gia, sức khoẻ ngày càng tụt xuống, cùng với những câu giục giặc của Dã Điền bảo hãy giao lại tập đoàn cho Doãn Cát quản lý, mà đâu có ngờ…
Giờ đây bỗng ông cảm thấy hối hận, hối hận ngay chuẩn bị kết thúc đời sống của mình.
“Xin lỗi… ông, xin lỗi.”
Không còn gì nữa rồi, Dã Điền khóc lóc muốn dựa tới gần để được an ủi, nhưng liền bị Doãn Chính Tư đẩy ra.
“Ly hôn thôi.”
•
“Tù nhân số 317, có người muốn gặp.”
Cửa kính mở ra, trước mắt Nhiệm Phu Bá là Cố Tịch Thư, bà ta không cười nhẹ, nhưng rõ ràng cặp mắt lại như đao nhọn.
“Cảm ơn trời đất có mắt đã cho mày vào tù tên điên ạ. Bạn tao đúng là xui xẻo vì đã vướng vào một tên điên hết thuốc chữa nhà mày, cũng thật đáng thương khi mà bị mày giam giữ, hành hạ cho tới chết. Chẳng hiểu sao mày có thể sống và làm người được nữa, tao hi vọng kiếp sau mày sẽ trở thành con chó và đi tới đâu là bị đánh, xỉa thịt tới đó. Để biết cảm giác sống không bằng chết là gì.”
Bị một người phụ nữ lạ mặt có phần quen này mắng chửi như chó, Nhiệm Phu Bá cau mày giận dữ liền đứng dậy, tay đập lên cửa kính.
“Con bà điên này là ai hả! Mau gọi thằng Quách tới cho tao.”
Cố Tịch Thư nở một nụ cười giễu cợt.
“Tên khốn, hãy nằm mơ để sống cho phần đời còn lại đi, Lay La sẽ rất hạnh phúc khi nhìn thấy bộ dạng chó chết này của mày đấy.”
Nhìn người phụ nữ kia cười giễu cợt mình, Nhiệm Phu Bá càng tức điên hơn, ông ta liên tục đập lên cửa kính, dùng chân đá, hét người phụ nữ kia vào. Tiếc là người đã quay lưng đi, cảnh sát cũng vào trấn áp ông ta.
Giờ đây sao cảm thấy không khí ở Cổ Thành trong lành như vậy nhỉ, Cố Tịch Thư hít lấy bầu không khí tại quê hương mình.
“Phu nhân, cậu chủ tới rồi.”
“Thiên Thiên, con tới đón mẹ sao? Mẹ cảm ơn nha.”
Cao Khiến Thiên nhìn lên mẹ mình.
“Lên xe đi, chúng ta về Nhật thôi. Ba đang giục chúng ta kìa.”
Vừa định bước lên xe thì Cố Tịch Thư ngừng chân lại.
“Vậy con về đi, còn mẹ về Hàn.”
“Ba đã giúp mẹ nhiều như vậy, mà bây giờ xong việc mẹ lại phủi sạch mông bỏ chạy sao?”
“Không có, mà con còn chưa kết thúc năm học nghiên cứu ở đây mà. Về Nhật làm gì.”
“Con về Nhật học, nên mẹ lên xe đi.”
•
“Bán được cổ phiếu của lão già nhà mày đi chắc nhiều tiền lắm nhỉ! Mau tới nước Ý mời tao uống rượu đi, tên điên.”
“Cảm ơn tên trợ lý mày đưa tới, nhưng tao còn việc cần làm. Đợi khi nào làm xong thì sẽ tìm mày uống.”
Chấm dứt cuộc gọi, Nhiệm Quách thẳng tay chuyển một con số khủng tới tài khoản của tên kia.
Sau đó là liên tục gọi cho Tô Hoàng An, gọi cho tới khi có thông báo, số máy không còn khả dụng.
Nhiệm Quách biết, tên đó đã mang Doãn Đoả đi rồi.
Sau một tháng cố ngưng nỗi nhớ về Doãn Đoả để tiến hành kế hoạch, bây giờ mọi thứ kết thúc, khiến Nhiệm Quách vô cùng muốn gặp Doãn Đoả rồi. Nhưng làm sao đây, anh không có số điện thoại của cô để liên lạc, cũng không biết nên bắt đầu tìm cô từ đâu. Nếu còn định vị thì tốt, nhưng đã hơn một tháng, làm gì còn địa vị để xem.
Anh nhớ em, nhớ em quá rồi! Xin em hãy xuất hiện đi.
Mở mắt ra, trước mắt là một bầu trời đầy sao của cuối đông. Nhiệm Quách tuyệt vọng ngồi sụp xuống, anh cảm thấy muốn phát điên rồi.
Vài lon bia liên tục bị anh uống cạn, cũng đến lúc say, làm Nhiệm Quách mông lung không phân biệt được đường lên nhà. Anh loạnh choạng đi men theo tường nhà đi, rồi đi, cho tới khi tới vườn sau rồi ngã xuống đồng cỏ.
Làm sao để sống đây? Tiểu Đoả, anh nhớ em muốn chết đi được, em không về bảo anh làm sao mà sống được đây? Em muốn anh cố trụ để sống ngày nào hay ngày đó sao? Vừa nghĩ tới phải sống như vậy mà không có em là anh cảm thấy trong người như muốn bùng nổ vậy.
Xin lỗi, anh xin lỗi em! Ba cũng xin lỗi các con.
Sáng sớm, trời rất xanh nhưng chưa có nắng lên, cơ thể cảm nhận khí lạnh nên Nhiệm Quách liền mở mắt. Anh mông lung nhìn quanh khu vườn, bỗng trợn mắt lớn nhìn.
Hoa mà Doãn Đoả trồng đâu hết rồi? Sao toàn là cỏ và cây khô thế này. Là ai đã cắt đi hết?
Nhiệm Quách như phát điên, anh vào ôm lấy những nhánh cỏ đã khô từ lâu, bới tung khắp nơi chỉ mong còn dư lại một chút gì đó mà Doãn Đoả từng trồng. Khắp nơi không có, chết hết rồi.
Bới tung khắp nơi chỉ muốn tìm được thứ đồ cuối cùng mà Doãn Đoả lưu lại tại căn biệt thự cô quạnh này, nhưng tại sao lại khó khăn như vậy? Làm Nhiệm Quách tuyệt vọng đến kiệt sức, anh không tự chủ được mà nước mắt tuôn trào càng nhiều, âm thanh thút thít cũng vang rõ hơn.
Nếu như, nếu như cuộc đời này cho anh một gia đình hoàn chỉnh thì tốt. Hoàn chỉnh sẽ không có bạo lực, điên rồ, sẽ là người có đầu óc biết phân biệt tình cảm và trải qua một cuộc sống bình thường. Nhưng cuộc đời đã không cho anh được sống theo cách bình thường đó.
Đã không còn gì, Nhiệm Quách thật sự không thể bình ổn hơn rồi.
“Chờ anh, anh sẽ đi tìm em ngay… Tiểu Đoả.”
Ngày mới của tháng đầu năm, Nhiệm Quách quyết định bán căn biệt thự, số tiền mà anh có chắc sẽ đủ để anh an yên sống hết đời này, nhưng anh chưa tìm được bến đỗ, anh muốn dùng toàn bộ số tiền mà anh có, để đi tìm một người mà khiến anh sống không thể thiếu, cũng chính là bến đỗ cuối cùng mà anh cần muốn thật sự.