Chương 59: Tiến hành kế hoạch
Những bằng chứng phạm tội và các hành vi tham mưu dơ bẩn của ông ta đều ở trong tay anh, nhờ người phụ nữ bí ẩn đó một tay vất vả gom lại trong nhiều năm nên con đường trả thù của Nhiệm Quách san phẳng hơn, đúng là đường phẳng, nhưng đầy gai nhọn.
“Rõ ràng đã lấy đủ bằng chứng để có thể khiến Doãn thị phá sản ngay bây giờ, nhưng tại anh mà tôi phải gác lại để chờ anh xử lý lão già nhà anh đấy, anh còn không mau kết thúc chuyện của anh để tôi về.”
Doãn Cát bực bội, còn càu nhàu.
“Bây giờ còn có tâm trạng rủ tôi đi khách sạn, anh có bị điên không?”
Nhiệm Quách nén lại cơn tức trong người để không bộc phát, anh lạnh mày nhìn đường đi còn tay liền kéo Doãn Cát dính vào người.
“Cô thuận theo tôi thì mọi chuyện sẽ nhanh kết thúc, vì vậy hãy yên lặng đi.”
Khí tức trầm thấp này, Doãn Cát có phần hơi giật mình.
Ngày hôm sau giới truyền thông bùng nổ một tin tức lớn về thiếu gia Nhiệm thị và tiểu thư thật Doãn thị, bắt gặp khoảnh khắc ngọt ngào đầy lãng mạn mà Nhiệm thiếu gia dành cho Doãn tiểu thư, còn có một đêm xuân rất bùng cháy được người đi qua hành lang nghe thấy.
Nhiệm Quách hầu như ít xuất hiện trước màn truyền thông, nên khi anh vừa xuất hiện trên một trang tin tức liền khiến nhiều người chú ý tới, đặc biệt là để bàn tán, so sánh vợ cũ và vợ mới.
Dù sao thì chỉ cần lên tin tức là được, đó là một bước đầu cho kế hoạch để Nhiệm Phu Bá biết anh với Doãn Cát có mối quan hệ rất tốt, dù không cần thiết lắm! Nhưng để kế hoạch thành công một trăm phần trăm thì một chi tiết anh cũng không thể bỏ xót.
Vì Nhiệm Phu Bá tự có thế lực phòng thủ tốt nên Nhiệm Quách cần biết phải tiến hành mọi chuyện tỉ mỉ hơn, mọi kế hoạch không được hấp tấp.
Vài tuần sau Nhiệm Quách điều tra ra được, hoá ra hơn khoảng một nửa các trang nhà báo tin tức ở nước đều là thuộc dưới tay của ông ta kiểm soát, vì vậy mà ông ta có thể đè lắng mọi thứ xuống ngay tức khắc. Hiện tại ông ta còn đang ngầm tìm kiếm kẻ đã có những bức hình kinh tởm về ông ta.
Cũng may ngày đó Nhiệm Quách đã dùng mạo danh để làm việc, nên ông ta mới không tra được gì.
Đường được trải phẳng sẵn rồi, nhưng gai nhọn đầy đường kín mít thật khó đi. Nhiệm Quách nhọc lòng mà nghiến chặt răng.
Lão già khốn khiếp không cho anh tiếp cận chút nào.
Bây giờ chỉ trông chờ tên trợ lý mà Âu Nhẫn đưa tới. Cậu ta sẽ báo cáo mọi hành động của Nhiệm Quách cho Nhiệm Phu Bá biết, cứ cách một tuần là làm vậy. Vì lão già kia đã giao nhiệm vụ như vậy cho những tên trợ lý trước kia, cậu ta cũng không ngoại lệ. Chỉ là tên trợ lý này, không phải là người của ông ta nữa.
“Cậu báo cho ông ta biết là tôi đã làm ông Akihiko tức giận nên người ta không còn ý định muốn đầu tư nữa.”
Tên trợ lý biết sau lưng Nhiệm Quách còn có một người phụ nữ giúp đỡ, lần này vớ được một ông trùm giàu có nhất nhì tại nước Nhật chắc chắn là do người phụ nữ kia nhúng tay vào, nhưng cậu ta không rõ Nhiệm Quách lại bắt đầu tiến hành kế hoạch gì. Vì Nhiệm Quách hiện tại vẫn chưa thông báo kế hoạch của anh cho cậu ta biết.
Người trợ lý hơi bất mãn trong lòng, cứ đà này thì bao giờ nhiệm vụ mới xong?
“Cậu mới làm việc chưa đầy một tháng, nên nghĩ rằng lão ta đang tin tưởng cậu lắm à? Chính cậu vẫn đang bị lão theo dõi hơn cả tôi đấy.”
Nhiệm Quách khẽ liếc mắt nhìn qua liền có thể đoán được thứ suy nghĩ đang chứa trong lòng cậu ta, người trợ lý có phần chột dạ.
“Cậu nóng lòng như vậy có thật sự làm được chuyện lớn sao?”
Âm giọng lạnh lùng vang lên, tên trợ lý chợt hiểu chuyện liền cúi người xuống.
“Tôi xin lỗi.”
Người của thế giới ngầm đào tạo ra cũng hiểu chuyện thật nhanh.
Nhiệm Quách phất tay lại, có vẻ cũng nên tin tưởng cậu ta rồi.
Sau khi Nhiệm Phu Bá nhận được tin Nhiệm Quách đã khiến nhà đầu tư tại nước Nhật không còn ý định đầu tư vào công ty, ông ta đã phát cuồng, phát cuồng vì nghĩ những lợi nhuận khủng bố dự định trong tương sẽ rơi vào tay ông ta nhưng lại biến mất.
Ông ta nóng lòng đến đỏ rực cả mặt, vội vã cầm lấy điện thoại hấp tấp chạy ra ngoài, biến thành kẻ kích động hơn cả thú hoang. Cũng đúng, nhà đầu tư đó đâu phải thuộc tầm trung bình như tập đoàn Nhiệm thị và Doãn thị.
Mà đó là một tập đoàn lớn có ảnh hướng lớn lan ra cả Châu Âu, nếu được người đàn ông đó dự bị đầu tư thì tương lai Nhiệm gia chắc chắn sẽ trở thành một chiếc lông trên cánh của tập đoàn đó, vinh hoa tiền đồ sẽ mở rộng.
Nhà đầu tư đó nói Nhiệm Quách là một người trẻ đầy tiềm năng nên muốn anh phụ trách toàn bộ mọi thứ, Nhiệm Phu Bá cũng tin tưởng Nhiệm Quách chắc chắn sẽ kéo về được nhà đầu tư giàu có bậc nhất này, nhưng không, anh đã làm cho ông ta mất lý trí rồi.
Trước mắt Nhiệm Phu Bá luôn là lợi ích, mà giờ đùng một cách lợi ích, lợi nhuận đều chuẩn bị bay đi mất. Ông ta gần như không giữ nổi tính khí như mọi ngày được nữa.
Trong tình hình lúc này, người trợ lý đứng im trong phòng quan sát xung quanh, chẳng còn nghe được động tĩnh gì cậu ta liền vội vã đi vào bàn làm việc của Nhiệm Phu Bá lục soát từng thứ. Sau đó lại tới tủ sách.
Trong phòng làm việc, Nhiệm Quách nhàn nhã ngồi trên ghế làm việc và chỉ chờ một thứ.
Điện thoại trên bàn reo lên, bộ mặt lạnh nhạt bỗng chuyển sang hoảng sợ.
“Ba…”
“Đồ vô dụng, có cái việc lấy lòng kẻ khác cũng không làm được thì mày sống làm gì? Biết mày vô dụng như thế này tao đã sớm vứt mày đi cho chết quách, nuôi mày lớn khôn thế mà cuối cùng mày lại ngu như thế này đây.
Đồ vô dụng!.”
Lại thêm tiếp những lời nhục mạ đầy cay độc, rắn rết vang lên từ cổ họng ông ta, Nhiệm Quách bình tĩnh chờ ông ta trút giận xong, rồi mới nở nụ cười đầy ý thâm sâu mà nói.
“Con rất xin lỗi, nhưng con vừa liên lạc cho ông Akihiko rồi! Ông ta bảo sẽ cho chúng ta một cơ hội cuối.”
“Rồi sao.”
Âm thanh từ điện thoại vang ra cho thấy Nhiệm Phu Bá bình tĩnh hơn nhiều.
“Ông ấy nói khoảng hai ngày nữa sẽ tới nước ta, còn bảo ba hãy chuẩn bị tốt tâm lý sẵn sàng để gặp ông ta. Có lẽ đây là chuyến khảo sát nên hay không nên đầu tư từ ông ta cho tập đoàn nhà mình.”
Nhiệm Quách vừa dứt lời phía điện thoại chẳng còn truyền tới hơi thở giận dữ của lão nữa, sau đó Nhiệm Phu Bá cũng tắt điện thoại đi.
Nhìn vào chiếc điện thoại vừa chấm dứt một cuộc điện thoại, Nhiệm Quách liền cười một tiếng sau đó là ngả lưng dưới ghế, đôi mắt trầm sầu khẽ liêng liếc nhìn vào màn hình điện thoại dưới tay.
Đột nhiên anh dừng lại một nhịp, nhớ tới một câu nói: “Nếu muốn tìm kẻ biết sau chép mọi thứ chẳng khác gì bản gốc chính, thì cậu cứ tìm tới tôi, vì tôi là bậc thầy số một về sao chép.
Cậu không tin? Vậy thì hãy nhìn vào gương mặt của Tiểu Cát đi, đó là bộ mặt được tôi làm ra đấy.”
Nhớ tới câu nói đó của người phụ nữ kia, Nhiệm Quách liền kêu người trợ lý gửi toàn bộ cổ phiếu và cổ phần cho mình. Sau vài thao tác nhanh nhẹn trên chiếc máy tính, cuối cùng Nhiệm Quách cũng ngả lưng nghỉ ngơi và được thở một hơi dài.
Hai ngày sau…