Chương 22: Gây sự hôm nay ngày mai bị bẽ mặt
Việc một sinh viên có thể tự tạo ra nhiều giống hạt như vậy khả năng cao là không có, rất nhiều sinh viên tạo nhóm, cùng nhau gom góp ý kiến, tìm tòi mới cho ra được những hạt giống.
Từ trước tới nay học viện cũng chưa từng ghi nhận được tin có sinh viên có thể tự tạo ra giống hạt cả, tỉ lệ có thì cũng chỉ một trên một trăm, nhưng chắc chắn sẽ không có ở trường Will này, Doãn Đoả luôn luôn chỉ có một mình, trong diễn đàn trường ghi danh chẳng bao giờ thấy tên, còn ít cho ra những sản phẩm trong những kì thi, chắc chắn là Doãn Đoả muốn thu hút sự chú ý từ mọi người, đây thật chất không phải sản phẩm do cô ta tạo ra.
Tố Căm tự tin vênh mặt chễ giễu nhìn Doãn Đoả.
“Sao? Chỗ này thật sự là do chính cô nghiên cứu tạo ra sao?”
Mọi ánh mắt tập trung vào Doãn Đoả.
“Ừm.”
“Hơ, đúng là mặt dày như mặt đường. Thế mà còn dám nhận nữa kìa, cô nghĩ chỉ đem ra mấy thứ này cho người khác coi thì sẽ khiến mọi người chú ý đến cô nhiều hơn sao?”
“Bạn họ Doãn này, bạn có ảo tưởng quá rồi không?”
“Đây toàn bộ đều là của cậu ấy. Nhưng… Đoả Đoả, tớ cũng tò mò.”
Thấy Doãn Đoả im lặng Tố Căm càng lấn tới.
“Doãn gia giàu có, hẳn là cô đã dùng tiền để mua mấy hạt giống này của người ta, sau đó là đem tới trường để khoe là của mình nhỉ? Đúng không Doãn Đoả? Bị cô lập lâu quá cô đơn nên mới dùng chút thủ đoạn hèn này để thu hút các bạn học, chứ thực chất cô có tàn cán gì đâu.”
Mọi người cứ như bị Tố Căm tẩy não hết, họ dần dần lộ ra biểu cảm thất vọng.
Tố Căm xả được một trận với kẻ mà cô ta không ưu nên làm ra biểu cảm thoả mãn không thôi, trước đây Doãn Đoả hào quang đầy người bao nhiêu bây giờ ngược lại trông hèn yếu đuối bấy nhiêu, không còn danh xưng con ruột nhà Doãn gia Tố Căm bắt nạt càng dễ dàng.
“Doãn Đoả, cô thừa nhận đây toàn bộ đều là của người khác, do cô chi tiền ra để mua thì các bạn có khi sẽ bỏ qua cho chuyện này đấy. Cô cứ như vậy không nhận sai sẽ càng khiến người ta muốn cô lập cô hơn thôi.”
Phía cửa vào giáo sư Thịnh vừa đi qua thấy phòng kính thực vật tập trung đông vui, ông cũng tò mò mà đi vào hỏi.
Gặp thêm giáo sư Tố Căm càng phấn khởi hơn, vạch toàn bộ những thông tin mà cô ta cho là thật nói cho giáo sư nghe.
Đối với một học viên không có ấn tượng gì về các khoá thí nghiệm như Doãn Đoả, thế mà bây giờ lại vác hộp hạt giống tới cũng khiến giáo sư cho rằng là cô muốn tạo sự chú ý.
“Em có thể có tiền, nhưng mua lấy sản phẩm của người khác rồi nhận là của chính mình thế là không được đâu.”
“Giáo sư, đây toàn bộ là do em nghiên cứu ra. Không phải mua của người khác ạ.”
Câu trả lời bất ngờ chắc nịch của Doãn Đoả khiến cho khối người ngây ra.
“Cô vẫn còn cứng miệng như vậy được nữa cơ à?”
Tố Căm chê cười nói.
“Là của em, thế thì em lấy gì chứng minh?”
“Em có ghi toàn bộ thông tin quá trình nghiên cứu hết vào giấy, và cả những lần nháp, nếu mọi người không tin thì ngày mai em sẽ mang hết ra để xác thực cho mọi người coi.”
Tố Căm vừa bị những lời nói của Doãn Đoả doạ sợ rồi! Cô ta cắn chặt răng, Doãn Đoả không thể nào tài giỏi như vậy được! Nếu cô ta tài giỏi như vậy sao lại không ai biết được? Rõ rằng thành tích của cô ta khá xấu, hẳn là cô ta chỉ đang ra vẻ khiến mọi người tin.
Tố Căm mày không được hoảng.
“Doãn Đoả, nếu đây thật sự là sản phẩm do chính cô tạo ra mà không phải của người khác! Vậy thì cô dám đưa những tài liệu thông tin đó vào màn hình, thuyết trình cho mọi người nghe vào buổi họp ngày mai không?”
Nghe xong Doãn Đoả có hơi do dự, lại vì sự do dự đó mà Tố Căm lại nắm chắc được phần thắng của mình.
Cuối cùng là Doãn Đoả gật đầu.
Buổi tối _ tại biệt thự.
Doãn Đoả bê nguyên một đống tài liệu cô cất trong tủ lâu nay ra ngoài, đây toàn bộ là những tờ giấy cô ghi về những vấn đề nghiên cứu giống hạt.
Nhiệm Quách mở cửa phòng tắm ra, cơ thể anh vẫn đọng lại những giọt nước. Thấy cô chăm chú nhìn tài liệu phân ra bên này bên kia khiến anh dừng lại, tựa lưng vào cửa, lấy khăn lau tóc lại chằm chằm nhìn Doãn Đoả.
Doãn Đoả đang tìm lấy ra những tờ tài liệu cô viết trong quá trình nghiên cứu đúng phương pháp cho ra hạt giống, cô nhớ là để ở cuối cùng thì phải, tổng cộng là 15 tờ, toàn bộ một đống tài liệu bên trên là những lần cô nghiên cứu sai, không thành công.
Cũng may cô đặt gọn gàng nên việc tìm cũng không mất thời gian.
Doãn Đoả thở dài, cô quay mặt sang thì liền thấy Nhiệm Quách đang nhìn mình.
“A, chồng… Anh… Anh tắm xong rồi sao?”
Nhiệm Quách cười nhẹ, anh tiến thẳng về phía Doãn Đoả.
“Ừm, tắm xong cũng được khoảng hai phút rồi.”
“Để em lau tóc cho anh.”
Doãn Đoả ngại ngùng cầm lấy khăn nhẹ nhàng lau tóc cho Nhiệm Quách, không ngờ anh ấy đứng chỗ đó cũng được hai phút rồi.
“Em định làm gì với đống tài liệu này vậy?”
“Có người không tin em có thể tự mình nghiên cứu ra hạt giống, vì thế em phải lấy ra chứng cứ cho họ xem.”
Nhiệm Quách xoay người lại, trông dáng vẻ nữ tính xinh xắn của Doãn Đoả có hơi buồn tủi, khiến anh không kìm được lòng mà hôn lên trán cô một cái, ngay lập tức trái tim cô như núi lửa phun trào.
“Em tài giỏi như vậy! Chứng minh cho họ làm gì.”
Nói xong Nhiệm Quách liền đẩy Doãn Đoả xuống giường.
Tại học viện…
Sau khi hiệu trưởng phát biểu xong lời Doãn Đoả liền cầm máy tính lên bục.
Mọi người đang trông chờ coi Doãn Đoả có thật sự đưa ra bằng chứng chính cô tự nghiên cứu ra hạt giống. Màn hình chiếu mở ra, bên trong hiện ra những dòng chữ cùng với các biểu đồ, hình dạng của hạt giống.
Trước những bằng chứng thiết thực này và lời phát biểu của Doãn Đoả mọi người cũng phải trầm trồ mà ồ lên, bài thuyết trình của cô nghe rất cuốn, đến hiệu trưởng cũng phải gật gù đầu lắng nghe, các học viên xuất sắc cũng phải bất ngờ.
Tố Căm lúc này bị doạ cho cả người run lên, bằng chứng rõ ràng trong tay và trên bục giảng, cô ta còn chễ giễu được Doãn Đoả sao?
Toàn bộ thông tin về cuộc tranh cãi ngày hôm qua cả cái học viện này ai cũng biết hết, bây giờ người mất mặt chỉ có Tố Căm. Một lát nữa ra ngoài cô ta hẳn sẽ là cái bô để người ta bàn cãi nhiều đây.
Doãn Đoả kết thúc buổi thuyết trình chứng minh sự trong sạch của mình, vừa đi ra khỏi phòng họp đã thấy cả đống người đứng bên ngoài nhìn mình, những tờ tài liệu cô dở hơi dở não mang tới tưởng sẽ mang về tiếp mà không ai coi, không ngờ bây giờ bị mọi người cầm xem hết rồi.
“Cậu giỏi quá đi, không ngờ cậu lại ghi được ra những thứ mà mọi người không tưởng này đấy.”
“Cậu ấy xuất sắc quá. Bài thuyết trình nghe còn cuốn nữa á trời.”
Doãn Đoả ngại ngùng cúi đầu xuống trước những câu khen của mọi người.
Lần đầu tiên cô được người ta công nhận chính thắng như vậy.
“Bài thuyết trình hay lắm.”
“A, cảm ơn đàn anh đã khen em.”
“Này, hôm qua mới lăng mạ bạn tao mà hôm nay đã chuồn như con chuột cống thế hả? Không định có lời xin lỗi nào sao?”
Tố Căm ngẩng mặt lên, răng cắn chặt cau mày nhìn Hoa Thứ Nhất.
Xin lỗi Doãn Đoả… Trước hàng đống người vậy sao?
Thật là bẽ mặt rồi.