Chương 32: Không diễn hôn
Sở Tịch Nhan đến chỉ là một khúc nhạc đệm, sau đó mọi chuyện vẫn tiếp diễn bình thường.
Không ai thực sự để tâm đến lời nói của Sở Tịch Nhan, thực lực của Ninh Chu thế nào, mọi người có mặt ở đây đều biết rõ hơn ai hết.
Nếu không phải Ninh Chu dựa vào thực lực của bản thân nhận được vai nam chính thì sẽ có rất ít người đủ khả năng để đảm nhận vai chính trong “Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc“.
Vương Nhất Thanh hắng giọng nói: “Ngôn Thiến Thiến, ngày mai hãy đến đây ký hợp đồng. Sau đó chuẩn bị trước một chút, thứ Sáu tuần sau chúng ta sẽ đến thành phố K để sửa chữa và khởi động máy vào ngày 23.”
Ngôn Thiến Thiến hơi choáng váng, phải mất một lúc thì cô mới nhận ra Vương Nhất Thanh đang nói những gì.
Nhất thời cô không tự chủ được cảm xúc, hốc mắt nóng bừng, nước mắt sắp trào ra.
Cô ngẩng đầu nhìn trần nhà chớp chớp mắt, kiềm chế những giọt nước mặt sắp trào ra, cùi đầu chào ba người chấm buổi thử vai: “Cảm ơn thầy Vương, phó đạo diễn và đạo diễn Trương.”
“Cảm ơn em.” Cô nhìn Ninh Chu, trịnh trọng nói: “Ninh Chu.”
Mặc dù Ninh Chu không nói ra, nhưng Ngôn Thiến Thiến cảm nhận được lúc diễn xuất Ninh Chu vẫn luôn dẫn cô theo.
Nếu không có Ninh Chu, màn thể hiện hôm nay của cô ấy sẽ không tốt như vậy.
Tất nhiên là cô hoàn toàn không tin những gì Sở Tịch Nhan nói, chỉ khi đối diễn với Ninh Chu rồi mới biết thực lực của cậu là thứ không thể nghi ngờ.
Ninh Chu: “Không cần cảm ơn em, chị diễn rất tốt.”
Ngôn Thiến Thiến hất tóc và mỉm cười.
Cô vươn tay ra với Ninh Chu: “Rất mong được hợp tác với em.”
Ninh Chu nhẹ nhàng nắm lấy, sau đó rút tay lại.
Ngôn Thiến Thiến rời đi trước, Ninh Chu bị Vương Nhất Thanh giữ lại.
Những người khác đều biết Vương Nhất Thanh có chuyện muốn nói với Ninh Chu nên nhường chỗ cho hai người, kiếm cớ rời đi trước.
Khi chỉ còn lại Vương Nhất Thanh và Ninh Chu trong phòng họp, anh ta nghiêm túc nói với Ninh Chu: “Đừng để ý đến những vì Sở Tịch Nhan nói. Tôi quen biết với Tưởng Hàng Đình đã lâu và cũng hiểu rõ cậu ta là người như thế nào, cậu ta đối với cậu là hoàn toàn chân thành.”
Vương Nhất Thanh là bạn thân của bố Tưởng Hàng Đình(1), anh ta quen biết với Tưởng Hàng Đình từ khi còn là thiếu niên.
(1) Raw chính là “bạn thân của bố Tưởng Hàng Đình” đấy, không phải tôi viết sai đâu.
Ấn tượng về Tưởng Hàng Đình là hắn là một người phóng túng nhưng rất coi trọng các mối quan hệ, nhìn bề ngoài thì hắn giống một lãng tử du đãng nhân gian, nhưng thực chất, đã nhiều năm như vậy mà bên cạnh hắn lại chẳng có ai và hắn cũng không đi bừa bãi.
Trước hai mươi bảy tuổi, có người hỏi Tưởng Hàng Đình vì sao không tìm người, cho dù không đi đến cuối cùng thì cũng phải giải quyết nhu cầu sinh lý của mình, đúng không?
Tưởng Hàng Đình trả lời rằng: “Chưa tìm được người thích hợp.”
Thà thiếu còn hơn lãng phí, đây chính là thái độ của Tưởng Hàng Đình đối với chuyện tình cảm.
Sau hai mươi bảy tuổi, nếu hỏi lại Tưởng Hàng Đình vấn đề này, hắn sẽ cười nói: “Tôi đang đợi em ấy lớn.”
Lúc nói lời này, vẻ mặt của Tưởng Hàng Đình vô cùng dịu dàng, cảm xúc mạnh mẽ và chân thành.
Ba năm sau, chính Tưởng Hàng Đình đã mở miệng nhờ anh ta giúp cho Ninh Chu có một cơ hội thử vai, Vương Nhất Thanh đã biết ngay người mà Tưởng Hàng Đình đang chờ đợi đã trưởng thành.
Khi ấy Vương Nhất Thanh đã hỏi hắn tại sao không trực tiếp đưa vai diễn cho Ninh Chu?
Tưởng Hàng Đình trả lời: “Bạn bé rất có lòng tự trọng, tôi muốn tôn trọng em ấy.”
Tiếng cười khe khẽ của Tưởng Hàng Đình truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, rất hài lòng và tràn đầy tin tưởng đối với đứa nhỏ: “Và tôi tin vào thực lực của bạn bé, em ấy có thể tự giành lấy được.”
“Bạn bé còn nhỏ, tôi có thể đứng đằng sau thúc đẩy, nhưng em ấy vẫn phải tự bước đi bằng chính đôi bàn chân mình.”
Lúc Tưởng Hàng Đình nói những lời này ấy, vẻ mặt rất nghiêm túc ngầu lòi, giống như hắn thật sự có thể để Ninh Chu tự mình bước đi.
Nhưng kết quả thì sao?
Con đường phía trước của Ninh Chu gặp trở ngại, Tưởng Hàng Đình là cái người đầu tiên lao về phía trước giải trừ chướng ngại vật cho Ninh Chu, căn bản là hắn không đành lòng để em bé của mình phải chịu dù chỉ một chút tổn thương.
Tưởng Hàng Đình thật sự quan tâm đến Ninh Chu, thế cho nên khi anh ta thông báo cho Tưởng Hàng Đình rằng Ninh Chu có thể sẽ bị phong sát, Tưởng Hàng Đình chỉ dành hơn mười phút để sắp xếp mọi thứ một cách sấm rền gió cuốn, đồng thời giúp Ninh Chu vượt qua mọi chông gai.
Ninh Chu có lẽ cũng không biết, trong khoảng thời gian này công ty của Ninh Trường Hùng đã gặp một số vấn đề. Ninh Trường Hùng hiện tại rất bận rộn vì phải xử lý vấn đề này, làm sao còn có thời gian can thiệp vào chuyện của Ninh Chu?
Cách sống của Tưởng Hàng Đình là muốn làm gì thì làm, không cần phải vội vàng, trên đời này dường như không có gì có thể cản bước được hắn.
Vương Nhất Thanh chưa từng nghĩ đến có một ngày nào đó, Tưởng Hàng Đình sẽ tự chói buộc bản thân mình. Tạo khuôn khổ cho bản thân, thay đổi thói quen trong quá khứ và để bản thân sống trong khuôn khổ này.
Nhưng hắn không cảm thấy nhàm chán, ngược lại còn rất thích thú.
Tưởng Hàng Đình thầm lặng trả giá, dường như hắn không muốn Ninh Chu biết, hoặc là chưa đến lúc để Ninh Chu biết, người làm bạn như Vương Nhất Thanh cũng sẽ không nói nhiều.
Nhưng Vương Nhất Thanh không hy vọng một lời ngốc nghếch nói ra sẽ khiến Ninh Chu hiểu lầm, xuyên tạc tình cảm của Tưởng Hàng Đình đối với cậu.
Nghĩ một lúc, Vương Nhất Thanh nghiêm túc đảm bảo với Ninh Chu: “Tóm lại cậu phải tin tưởng Tưởng Hàng Đình.”
Ninh Chu yên lặng nghe Vương Nhất Thanh nói, sau đó duỗi bàn tay trái có đeo chiếc nhẫn ra cho Vương Nhất Thanh nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình: “Thầy Vương, tôi hiểu ý của anh. Tôi, ngay tại đây cũng đảm bảo với anh, trên đời này, ngoại trừ Tưởng Hàng Đình ra, không ai có thể khiến tôi tin tưởng nhiều như vậy.”
Vương Nhất Thanh nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay Ninh Chu một lúc, cuối cùng cũng ngạc nhiên nói: “Cậu ta cầu hôn cậu?”
Á à, thằng cha này cũng nhanh tay thật đấy.
Ninh Chu gật đầu: “Vâng, tôi cũng đồng ý rồi.”
Vương Nhất Thanh: Đã nhìn ra, nếu không thì cậu đeo nhẫn trên tay làm gì.
Ninh Chu: “Chúng tôi cũng đã đi đăng ký kết hôn rồi, sau này nếu có tổ chức đám cưới, nhất định sẽ gửi thiệp mời đến cho thầy Vương.”
Vương Nhất Thanh: “!!!”
Kết hôn?
Thế mà đã kết hôn rồi!!
Tốc độ của Tưởng Hàng Đình không chỉ nhanh, hắn quả thực chính là cưỡi tên lửa!
Không lâu sau khi Ninh Chu rời đi, Vương Nhất Thanh, người bị sốc trước tin Tưởng Hàng Đình và Ninh Chu kết hôn, cũng dần dần bình phục.
Anh ta nhanh chóng lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn WeChat cho Tưởng Hàng Đình.
Quang minh chính đại: Không ngờ nha không ngờ nha, thế mà cậu nhanh như vậy đã kết hôn với Ninh Chu rồi?
Sau khi gửi tin nhắn đi, Vương Nhất Thanh ngồi chờ đợi câu trả lời của Tưởng Hàng Đình, anh ta nghĩ rằng Tưởng Hàng Đình đang bận, có lẽ phải một lúc nữa mới có tin tức từ hắn. Không ngờ, tin nhắn vừa gửi đi chưa đầy một giây, điện thoại của anh ta đã rung lên.
Anh ta cúi đầu xuống nhìn thì mới biết tin nhắn đã đưỡ gửi cho cả nhóm.
Nhóm này là nhóm bạn của Vương Nhất Thanh, trong đây không có Tưởng Hàng Đình nhưng lại có bố của Tưởng Hàng Đình.
Vương Nhất Thanh lập tức thu hồi tin nhắn mà không kịp đọc tin nhắn trả lời.
Nhưng đã quá muộn.
Tưởng Đạo Lan: Vương Nhất Thanh, cậu thu hồi cũng vô ích, tôi đã thấy rồi.
Tưởng Đạo Lan: Đứa nhỏ tên Ninh Chu phải không? Lớn lên thế nào? Tính cách có tốt không?
Tưởng Đạo Lan: Oắt con Tưởng Hàng Đình này được lắm, tôi với mẹ nó ngày nào ở nhà cũng lo chuyện tình cảm của nó, theo đuổi được người ta rồi còn chẳng thèm nói lấy một câu về nhà.
Tưởng Đạo Lan: Có ảnh chụp của đứa nhỏ không?
Một lúc sau, Tưởng Đạo Lan gửi tin nhắn riêng cho Vương Nhất Thanh.
Tưởng Đạo Lan: Gửi ảnh vào đây là được, đừng gửi trong nhóm, để cho bọn họ tò mò chết luôn.
Quang minh chính đại:…………
Vương Nhất Thanh suy nghĩ một lúc rồi gửi cho Tưởng Đại Lan một bức ảnh của Ninh Chu.
Dù sao cũng là bố của Tưởng Hàng Đình, để tăng thêm thiện cảm cho Ninh Chu đối với Giang Đạo Lan, Vương Nhất Thanh chọn một bức ảnh trông cậu ngoan ngoãn nhất trong số các bức.
Quang minh chính đại: [ hình ảnh ]
Tưởng Đạo Lan gần như trả lời ngay lập tức.
Tưởng Đạo Lan: Trông ngoan vậy sao? Nom qua không phải kiểu của Hàng Đình thích.
Tưởng Hàng Đình: Không phải Hàng Đình thích ngoan sao?
Tưởng Đạo Lan: Hơ hơ.jpg 😃
Tưởng Đạo Lan: Tôi là bố nó mà còn không hiểu được nó sao?
Tưởng Đạo Lan: Nó thích những thứ hoang dã, càng dã (2) càng tốt.
(2) Ý của bố Tưởng ở đây là anh Tưởng thích các em có tính hoang dã, quyến rũ, nóng bỏng, chếch chi 🤣
Vương Nhất Thanh không thể hiểu được.
Dù sao, Tưởng Hàng Đình đã hơn một lần nói hắn thích người ngoan ngoãn, nghe lời, mà Ninh Chu quả thực là một đứa trẻ ngoan.
Tưởng Đạo Lan: Hàng Đình từ nhỏ đã là một thằng oắt con hoang dã, tính dã của nó rất khó thuần. Sao nó có thể thích loại tính cách ngoan ngoãn khô khan này được?
Quanh minh chính đại:…………
Có ai lại đi nói con mình như vậy không hả?
Tưởng Đạo Lan: Nhưng mà đứa bé này lớn lên xinh đẹp quá, con trai tôi quả thật cũng sáng suốt như bố nó vậy, rất có mắt nhìn người.
Quang minh chính đại:……
Tưởng Đạo Lan: Không nói chuyện với cạu nữa, ta phải đi thăm dò Hàng Đình xem bao giờ nó sẽ dẫn đứa bè này về nhà.
Tưởng Đạo Lan: Thật là, cũng đã kết hôn rồi còn giấu làm gì không biết? Tôi cũng đâu có ăn thịt bạn bé nhà nó.
Tưởng Đạo Lan là người dẫn dắt toàn bộ quá trình trò chuyện, ông chủ động bắt đầu trò chuyện và cũng đơn phương kết thúc nó, trong khi đó Vương Nhất Thanh chỉ gửi một bức ảnh, một câu nói và một dấu chấm lửng.
Đã quá quen rồi.
Vương Nhất Thanh thoát khỏi giao diện trò chuyện với Tưởng Đạo Lan, lần này anh ta thật sự nghiêm túc tìm kiếm ảnh đại diện của Tưởng Hàng Đình, sau khi bấm vào còn phải xác nhận đi xác nhận lại.
Sau khi xác nhận lần này thật sự là Tưởng Hàng Đình rồi, Vương Nhất Thanh cẩn thận gửi tin nhắn.
Quang minh chính đại: Ngại quá, vừa định gửi tin nhắn cho cậu, nhưng tiếc là gửi nhầm vào nhóm.
Tưởng Hàng Đình trực tiếp gọi điện thoại đến.
Vương Nhất Thanh hơi chút do dự nhưng vẫn bấm nghe.
Vương Nhất Thanh: “Trước hết, tôi xin giải thích rõ là tôi thật sự gửi tin nhắn nhầm nhóm, không phải tôi cố ý tiết lộ tin tức kết hôn của cậu và Ninh Chu.”
“Tôi biết rồi.” Tưởng Hàng Đình lên tiếng, giọng điệu không hề có ý trách móc Vương Nhất Thanh: “Tôi vốn đã định nói với bố mẹ trong khoảng thời gian này, họ biết rồi thì cũng tốt.”
Bấy giờ Vương Nhất Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, lại trêu chọc nói: “Không đúng nha Tưởng Hàng Đình, với tính cách của cậu, sau khi kết hôn với Ninh Chu, hẳn là cậu sẽ nóng lòng muốn tuyên bố cho cả thế giới biết, sao đến lần này lại điệu thấp xuống vậy?”
“Vốn là dự định cho em ấy thời gian thích ứng.” Tưởng Hàng Đình trả lời, “Hiện tại xem ra tôi đã quá cẩn thận.”
Ở một khía cạnh nào đó, cuộc hôn nhân của hai người là sự kết hợp của hai gia đình.
Giữa hắn và Ninh Chu có thể nói đây là một cuộc hôn nhanh chóng vánh, nếu muốn Ninh Chu hòa nhập với gia đình mình, trước tiên phải cho Ninh Chu một thời gian để thích nghi, đồng thời cũng phải giới thiệu cậu với bạn bè và người thân của mình. Hắn còn lo lắng Ninh Chu không thể lập tức thay đổi thân phận.
Nhưng thái độ trước đó của Ninh Chu đối với mối quan hệ của họ khiến Tưởng Hàng Đình cảm thấy chủ ý của mình là sai lầm.
Ninh Chu thật ra đã sớm thích nghi với cuộc sống hôn nhân của mình và không có ý định giấu giếm ai cả.
Dựa vào điều này, hắn cũng không cần phải che giấu nó nữa.
Trong lòng Tưởng Hàng Đình đã có câu trả lời và hắn ngừng thảo luận vấn đề này với Vương Nhất Thanh.
Hôm nay hắn gọi cho Vương Nhất Thanh còn có mục đích khác: “Tôi nghe nói kịch bản của “Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc” có cảnh hôn? Tôi đây chân thành kiến nghị cậu bỏ cảnh hôn đi.”
Vương Nhất Thanh ngốc một chút: “Cảnh hôn? Đây là một câu chuyện thanh xuân vườn trường trong sáng, ở đâu ra cảnh hôn?”
Tưởng Hàng Đình xác nhận: “Không có sao?”. 𝒯hử đọc t𝐫u𝘆ện không quảng cáo tại ( 𝒯𝚁uM𝒯 𝚁𝑼𝒴𝐄N.vn )
Vương Nhất Thanh: “Thật sự không có.”
Tưởng Hàng Đình: “Vậy thì không sao, tôi cúp máy đây.” Giọng điệu của hắn nghe ra rất vui sướng, âm cuối như bay vút lên.
Vương Nhất Thanh nhìn cuộc điện thoại đã kết thúc với vẻ mặt hoang mang.
Rốt cuộc là ai đã nói với Tưởng Hàng Đình rằng trong “Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc” có cảnh hôn???
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu kết hợp chương này với chương 4 sẽ càng hiệu quả hơn.
【Màn kịch nhỏ】
Tưởng Hàng Đình vẻ mặt nghiêm túc: Trong đời, em phải tự bước đi theo con đường của riêng mình.
Sau khi nhìn thấy cục đá dưới chân Chu Chu:
Tưởng Hàng Đình một cước jio đá bay cục đá: Không thể để Chu Chu ngã được!
Ngủ ngon nha
Ngày mai gặp lại.
——-
Bố Tưởng cuti quó mọi ngừi ơiiiiiii!!!