Chương 30: Tiên sinh của tui
- Trang Chủ
- Giả Vờ Ngoan Ngoãn - Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
- Chương 30: Tiên sinh của tui
Nụ cười trên mặt Sở Tịch Nhan cứng đờ một lúc, nhưng cô ta vẫn phải gượng cười khi hướng về phía ống kính.
Nào biết giây tiếp theo Lâm Chính Bình lại nói: “Thôi, không nói nữa. Vợ tôi hay bảo tôi ăn nói không dễ nghe, đắc tội với người khác chỉ là thứ yếu, quan trọng là sẽ khiến người ta cảm thấy bị tổn thương.”
Lâm Chính Bình: “Tôi nghĩ rồi, ngày hôm nay dù tôi có nói như thế nào thì phỏng chừng cô cũng sẽ chẳng tiếp thu đâu nên là thôi không nói nữa.”
Sở Tịch Nhan: “……”
Không cười nổi.
Đã độc miệng thì thôi đi, đây còn bắt người ta ăn cơm chó!
Bầu không khí trong khán phòng hơi ngượng ngùng.
Một giám khảo khác nhanh chóng lên tiếng, dùng giọng điệu khích lệ nói với Sở Tịch Nhan: “Thật ra kỹ năng diễn xuất của cô rất đáng được khen ngợi, nhưng tôi nghĩ do cô quá căng thẳng, dù sao thì cô phải đối diễn với hai tiền bối, như vậy có chút không công bằng với cô.”
Vị giám khảo này cũng là một diễn viên, từng đoạt giải ảnh đế trong nước và có tiếng là một người tốt tính. Trước khi ghi hình, cũng đã có người quen đến nhờ ông ta quan tâm Sở Tịch Nhan trên sân khấu một chút.
Thực chất là khen ngợi kỹ năng diễn xuất của Sở Tịch Nhan và tạo dựng hình ảnh về kỹ năng diễn xuất tốt của cô ta.
Nhưng với biểu hiện ngày hôm nay của Sở Tịch Nhan, ông ta thật sự không thể có mắt mà cũng như mù được, ông ta cũng cần danh tiếng chứ.
Nhưng Lâm Chính Bình lại không thích nghe vị giám khảo này nói như vậy, đối với Sở Tịch Nhan không công bằng là có ý gì? Ý là hai tiền bối như Thẩm Ngọc Phi và Trần Kính Khải hợp lại bắt nạt một hậu bối là Sở Tịch Nhan?
Lâm Chính Bình on da mic: “Tôi thấy diễn viên đóng vai em trai không hề mất bình tĩnh vì phải đối diễn với hai tiền bối chút nào cả? Cậu ấy diễn không phải rất tốt sao?”
Lâm Chính Bình vừa nói xong, khán giả đã vỗ tay vang dội.
Đầu tiên nó vang lên từ một góc nào đó của khán phòng, sau đó lan rộng ra và hầu hết khán giả đều vỗ tay tán thưởng.
Máy quay quét qua khán phòng và bắt gặp người đầu tiên vỗ tay —— Một người đàn ông đẹp trai trong bộ vest lịch lãm.
Người vỗ tay không ai khác chính là Tưởng Hàng Đình, khen Chu Chu nhà hắn diễn xuất tốt, nên cho một tràng pháo tay, nói quá chuẩn rồi.
Tiếng vỗ tay đột ngột bùng lên khiến vị giám khảo kia rơi vào thế khó xử, như thể những gì ông ta nói là sai và Lâm Chính Bình đã đúng.
Ông ta chỉ có thể ho khan phản bác lại: “Sở Tịch Nhan là đang thi đấu, còn em trai chỉ là một diễn viên phụ, diễn viên phụ không có áp lực thắng thua nên tất nhiên trong lòng không có lo lắng.”
Lâm Chính Bình thấy lão này hơi ngu xuẩn, có một số lời ông không muốn nói ra bởi vì muốn vớt vát chút thể diện cho Sở Tịch Nhan.
Ông không tin một người đã từng đoạt giải ảnh đế lại không nhìn ra được vấn đề ở Sở Tịch Nhan.
Nếu đã muốn tranh cãi với ông thì ông phải chiến đấu cho đến cùng.
Lâm Chính Bình: “Không phải cô ta bị phân tâm, mà căn bản tâm trí cô ta không đặt ở màn biểu diễn này.”
Lâm Chính Bình nhìn Sở Tịch Nhan một cách nghiêm túc: “Trong màn biểu diễn này, tôi không hề thấy chút dụng tâm nào của cô. Trên sân khấu này, lần biểu diễn này đối với cô chỉ là một bàn đạp, cô muốn mượn bàn đạp này để có thể bước tiến xa hơn. Cô không phải đang diễn, cô chỉ đang đối phó hoàn thành nhiệm vụ thôi.”
“Cô không có sự tôn trọng đối với diễn xuất.”
Sở Tịch Nhan chỉ coi diễn xuất là một thủ đoạn để leo lên, một khi thành công, cô ta sẽ được thư thả, sẽ thật sự cho rằng kỹ năng diễn xuất của mình rất tốt.
Nhưng thực tế lại chẳng là gì cả.
Sở Tịch Nhan chưa bao giờ phải nghe lời lẽ gay gắt như vậy, hai mắt cô ta đỏ bừng.
Cô ta muốn phản bác lại Lâm Chính Bình. Nhưng há mồm mở miệng ra thì chẳng biết phải phản bác thế nào, bởi vì Lâm Chính Bình nói rất đúng.
Cô ta nghĩ rằng dù sao thì cuối cùng mình cũng chắc chắn sẽ thăng tiến nên coi cuộc tranh tài diễn xuất này chỉ như đi ngang qua một cái sân khấu mà thôi.
Nhưng không ngờ rằng lại có người vạch trần suy nghĩa của cô ta trước toàn thể công chúng như vậy.
Kết quả này tương đương với việc hành quyết công khai.
Sở Tịch Nhan chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như thế này, cô ta cảm thấy ánh mắt khán giả nhìn mình tràn ngập sự giễu cợt, nóng rát đến mức cô ta không thể chịu nổi.
Cô ta bắt đầu đứng ngồi không yên và muốn chạy khỏi sân khấu ngay bây giờ.
Một vị giám khảo trong số đó là đạo diễn đã nhẹ nhàng nói: “Tôi đồng ý với cái nhìn của đạo diễn Lâm. Nhưng dù sao cô cũng là người trẻ tuổi, mà người trẻ tuổi khó tránh khỏi phạm sai lầm, sau này chỉ cần sửa đổi là được.”
Người dẫn chương trình cũng nhận được lời nhắc nhở của tổ đạo diễn, nhanh chóng mời Thẩm Ngọc Phi và Sở Tịch Nhan xuống sân khấu.
Thẩm Ngọc Phi thở dài trong lòng, quả nhiên vẫn tàn nhẫn như vậy.
Sở Tịch Nhan đã bật khóc ngay khi bước vào hậu trường.
Trợ lý của cô ta rất lo lắng và không biết phải an ủi như thế nào.
May mắn thay, gã quản lý đã nhanh chóng chạy đến, đứng bên cạnh và đưa khăn giấy cho Sở Tịch Nhan.
Quản lý: “Khóc đi, khóc đi, khóc ra rồi sẽ dễ chịu hơn.”
Sở Tịch Nhan thút tha thút thít nói: “Ông ta……Ông ta dựa vào đâu mà nói tôi như vậy? Tôi đâu có……không biết tôn trọng? Tôi……Tôi thật sự rất thích……thích diễn xuất mà!”
Quản lý để mặc cho Sở Tịch Nhan trút giận, đợi cô ta khóc xong mới nói tiếp: “Tôi vừa mới đến tổ tiết mục xin một đoạn clip biểu diễn của cô, cô có muốn xem không?”
Sở Tịch Nhan hơi sững sờ, gật đầu: “Có.”
Cô ta không tin mình lại diễn tệ đến thế.
Vài phút sau, Sở Tịch Nhan xem hết đoạn video chết lặng.
Dù cho có lắp một bộ lọc cho riêng cô ta thì cũng không cách nào nói cô ta diễn xuất tốt được.
Quả thật là bị treo lên đánh.
Chưa kể đến hai diễn viên gạo cội phim truyền hình là Thẩm Ngọc Phi và Trần Kính Khải, ngay cả Ninh Chu cũng áp đảo cô ta.
Quả thật đúng như những gì Lâm Chính Bình nói, toàn bộ quá trình cô ta đều diễn rất có lệ và không hề để tâm đến màn trình diễn.
Sở Tịch Nhan ngơ ngác ngồi một lúc, sau đó cứng ngắc quay đầu nhìn quản lý của mình:”Mấy buổi diễn tập lần trước tôi cũng làm như vậy sao?”
Gã quản lý không nói gì, nhưng im lặng chính là câu trả lời tốt nhất.
Sở Tịch Nhan lại khóc, đánh vào ngực quản lý: “Sao anh không nhắc nhở tôi?”
Nếu biết trước mình sẽ diễn như vậy thì cô ta đã luyện tập thật tốt và sẽ không gây ồn ào như thế trên sân khấu ngày hôm nay!
Quản lý bất lực, anh ta đã nhắc nhở Sở Tịch Nhan nhiều lần về chuyện tương tự, nhưng Sở Tịch Nhan không bao giờ chịu nghe lời, thậm chí còn nói lời ác ý với anh ta.
Sở Tịch Nhan là con gái lớn trong nhà, từ nhỏ đã được cưng chiều nên hình thành ra tính cách ích kỷ, căn bản là không nghe lọt tai lời người khác nói.
Lời nói của Lâm Chính Bình tuy khó nghe, nhưng cũng chỉ ra được vấn đề hiện tại của Sở Tịch Nhan.
Tuy nhiên, dựa trên sự hiểu biết của gã quản lý về Sở Tịch Nhan, cô ta chắc chắc sẽ không nhận ra sai lầm của mình. Cô ta chỉ trách người quản lý là anh ta không nhắc nhở mình, cũng chỉ trách Lâm Chính Bình làm cô ta xấu mặt.
Mọi sai lầm đều là lỗi của người khác.
Đây là cách xử sự của Sở Tịch Nhan.
Sau khi Sở Tịch Nhan xuống sân khấu, chương trình vẫn tiếp tục.
Ninh Chu đã hoàn thành nhiệm vụ, cậu có thể về nhà.
Nhưng Thẩm Ngọc Phi lại ngăn cậu lại, nói: “Tiểu Chu, lần hợp tác này đã kết thúc, không biết đến khi nào chúng ta mới có thể hợp tác lại. Nếu không thì sau khi ghi hình chương trình xong, chúng ta cùng nhau đi ăn khuya nhé.”
Cuối cùng cô nói thêm: “Thầy Trần cũng sẽ đi cùng.”
Trần Kính đứng bên cạnh nghe thấy, tuy không biết vì sao Thẩm Ngọc Phi đột nhiên nhấn mạnh câu này, nhưng ông vẫn nói vào: “Đúng vậy, chú cũng sẽ đi. Không biết lần sau chúng ta gặp mặt là khi nào, Tiểu Chu cháu sẽ không phải là không cho chú với cô Thẩm chút mặt mũi chứ?”
Nếu Thẩm Ngọc Phi và Trần Kính Khải đã nói đến như vậy rồi, Ninh Chu không có lý do gì mà không đồng ý.
Cậu tìm một chỗ ngồi xuống, lôi điện thoại ra nhắn tin cho Tưởng Hàng Đình.
Chu Tử: Đợi chút nữa khi buổi ghi hình kết thúc, em sẽ đi ăn tối với hai thầy cô.
Nghĩ một lúc, Ninh Chu lại nhắn thêm.
Chu Tử: Anh có muốn đi cùng em không ạ?
Cậu biết Tưởng Hàng Đình đang ở đài Chanh, để hắn về một mình thì không hay lắm.
Hơn nữa, Tưởng Hàng Đình là bạn đời hợp pháp của cậu, cũng chẳng phải người đáng xấu hổ gì.
Tưởng Hàng Đình không trả lời tin nhắn ngay, có vẻ như là không được phép mang điện thoại vào khán phòng. Ninh Chu cũng không chờ Tưởng Hàng Đình trả lời nữa mà quay đầu nhìn về phía màn hình giám sát hậu trường, có thể nhìn thấy rõ toàn cảnh sân khấu.
Vài phút sau, điện thoại của Ninh Chu rung lên.
Cậu cúi đầu xuống nhìn.
Tưởng Hàng Đình: Tôi vừa ra khỏi khán phòng.
Ninh Chu gõ vào màn hình điện thoại trả lời tin nhắn.
Chu Tử: Giờ anh đang ở đâu? Em sẽ đến tìm anh.
Rất nhanh sau đó, Tưởng Hàng Đình gửi vị trí của mình cho cậu.
Ninh Chu cất điện thoại vào túi, nói với Trần Kính Khải: “Thầy Trần, chút nữa phiền chú gửi địa điểm tổ chức liên hoan qua WeChat cho cháu, cháu ra ngoài tìm người trước ạ.”
Trần Kính Khải đồng ý, nhìn Ninh Chu rời đi.
Ninh Chu tìm thấy Tưởng Hàng Đình trong văn phòng.
Hắn đang nghiêng người ngồi dựa lên bàn hội nghị, cúi đầu làm việc trên điện thoại.
Nghe thấy tiếng cửa mở, hắn ngẩng đầu lên thì đã thấy Ninh Chu đang đi vào.
Tưởng Hàng Đình cất điện thoại đi, lấy một viên kẹo bạc hà từ trong túi ra và xé vỏ nó. Đợi Ninh Chu đến gần, hắn nói: “Há miệng ra nào.”
Ninh Chu ngoan ngoãn nghe lời.
Giây tiếp, một hương vị lạnh và hơi lạnh lan ra trong miệng, Ninh Chu dùng đầu lưỡi liếm nó.
Hình như Tưởng tiên sinh hiểu lầm việc cậu thích ăn kẹo bạc hà.
Nhưng cũng không tính là hiểu lầm cho lắm, bởi vì hiện tại cậu thật sự rất thích ăn kẹo bạc hà.
Tưởng Hàng Đình đút kẹo cho Ninh Chu xong lại cúi đầu hôn cậu một cái.
“Tôi đã xem mà biểu diễn của em, và nó rất hay.”
“Chu Chu nhà ta là giỏi nhất.”
Vừa cho ăn kẹo vừa “thải rắm cầu vồng”, quả thật là đối xử với Ninh Chu như một bạn nhỏ.
Nhưng Ninh Chu lại rất hưởng thụ.
Cậu thoả mãn híp híp mắt lại, bắt chước tư thế của Tưởng Hàng Đình, nửa dựa vào bàn hội nghị, quay đầu nhìn về phía hắn.
Ninh Chu: “Không phải hôm nay Tưởng tiên sinh rất bận sao ạ?”
Tưởng Hàng Đình xoa xoa đầu Ninh Chu, dịu dàng nói: “Dù có bận rộn đến đâu thì tôi cũng không thể bỏ lỡ lần đầu tiên em xuất hiện trên sân khấu.”
Và chỉ khi tận mắt chứng kiến, hắn mới có thể bằng trực giác thấy được Chu Chu của hắn rực rỡ và nổi bật như thế nào trên sân khấu.
Ninh Chu tựa đầu lên vai Tưởng Hàng Đình, khẽ cọ cọ.
Cậu nhẹ giọng nói: “Tưởng tiên sinh, hôn em lần nữa đi.”
“Được thôi.”
Tưởng Hàng Đình cúi đầu hôn lên môi Ninh Chu, trao cho Ninh Chu một nụ hôn có mùi bạc hà.
Hai người chim chuột, hôn nhau nửa ngày trong văn phòng.
Mãi cho đến khi Trần Kính Khải gửi tin nhắn WeChat cho Ninh Chu, nói rằng chương trình đã ghi hình xong, bọn họ đang chuẩn bị đi liên hoan, gọi cậu xuống tầng một cùng bọn họ.
Ninh Chu lại hỏi Tưởng Hàng Đình vấn đề trước đó trên WeChat: “Giờ em chuẩn bị đi liên hoan với các tiền bối, Tưởng tiên sinh có muốn đi cùng em không ạ?”
Cậu chính là người thẳng thắn như vậy, chưa từng có ý nghĩ muốn che giấu sự tồn tại của Tưởng Hàng Đình.
Điều này khiến Tưởng Hàng Đình rất vui vẻ, hắn nắm lấy tay Ninh Chu, đặt lên môi hôn một cái: “Thật vinh hạnh cho tôi.”
Sau đó, Ninh Chu quay lại phòng thay đồ, ôm lấy bó hoa hồng đặt ở đó, cùng Tưởng Hàng Đình đi xuống tầng một gặp hai thầy cô.
Không chỉ Thẩm Ngọc Phi và Trần Kính Khải đang đợi Ninh Chu, còn có một người khác khiến Ninh Chu ngạc nhiên —— Lâm Chính Bình.
Thẩm Ngọc Phi thấy Ninh Chu đến, cô nắm lấy tay Lâm Chính Bình giới thiệu ông với Ninh Chu: “Lâm Chính Bình, tiên sinh(1) nhà tôi.”
(1) “Tiên sinh” có hai nghĩa, một nghĩa là để xưng hô tôn trọng, tôn kính giống với “ngài”, một nghĩa khác là “chồng”, “ông xã” (Tiên sinh-phu nhân).
Ninh Chu rất biết nghe lời, giới thiệu Tưởng Hàng Đình với bọn họ: “Tưởng Hàng Đình, tiên sinh nhà cháu.”
Trần Kính Khải: “……”
Bắt nạt ông không có vợ con bên cạnh đúng không!!!
——-
Như những gì đã hứa với mọi ngườiiii. Tôi đã trở lại 🥰