Chương 29: Lâm Chính Bình
Thứ sáu, buổi ghi hình chính thức《Sinh ra để diễn xuất》bắt đầu.
Bởi vì trước đó đã diễn tập rất nhiều lần nên mọi thứ diễn ra rất trật tự.
Trước khi ghi hình, mọi người đều biết tập này sẽ có một vị khách bí ẩn, ngoại trừ đội ngũ đạo diễn ra, không có nhiều người biết vị khách bí ẩn đó là ai.
Hàn Kỳ cũng phải tốn sức chín trâu hai hổ để tìm ra danh tính của vị khách bí ẩn này, đồng thời cũng tốn rất nhiều sức đưa Ninh Chu trở thành khách mời phụ trong《Sinh ra để diễn xuất》.
Trong mắt Hàn Kỳ, mục đích chính của Ninh Chu khi tham gia ghi hình《Sinh ra để diễn xuất》là để lộ mặt trước vị khách bí ẩn này.
Đương nhiên, tốt nhất nên để vị khách thần bí này nhớ đến Ninh Chu.
“Năm……”
“Bốn……”
……
“Một……”
Giữa tiếng reo hò đếm ngược của khán giả, người dẫn chương trình bước ra ngoài.
Như những tập trước, sau khi người dẫn chương trình đưa ra lời mở đầu cố định, anh ta nói một cách thần bí: “Khán giả đã quen thuộc với chương trình của chúng ta đều biết rằng mỗi tập của chương trình sẽ mời một vị khách bí ẩn”.
Người dẫn chương trình: “Mọi người còn nhớ manh mối về vị khách bí ẩn còn lại ở tập lần trước không?”
Khán giả đồng thanh hô: “Huyền thoại.”
Lời gợi ý ở tập trước đã để lại cho khán giả một cái nhìn khái quát nhất, ở những tập trước là bóng dáng của khách mời hoặc những mô tả mang tính định hướng rõ ràng, mà ở tập này chỉ có một từ, huyền thoại.
Trong ngành quả thực không có nhiều người có thể gọi là huyền thoại, nhưng có thể liên quan đến huyền thoại cũng không ít, nên khán giả vẫn chưa đoán được một người cụ thể.
Người dẫn chương trình đã im lặng giữ bí mật một lúc, sau khi kích thích sự “thèm ăn” của khán giả thành công thì mời vị khách đặc biệt của tập này lên sân khấu.
Khói của bằng khô bao trùm lấy toàn bộ sân khấu, khiến cho nó trở nên rất ảo mộng.
Có thể mơ hồ nhìn thấy cánh cửa bị đẩy sang hai bên, một bóng dáng cao lớn bước ra từ phía sau cánh cửa.
Màn khói dần dần tan đi, bí ẩn về vị khách bí ẩn cuối cùng cũng được hé lộ.
Người bước ra là một người đàn ông trung niên, dáng người cao gầy, có lẽ là hơn 1m9. Tóc nửa dài và được buộc lên thành đuôi ngựa.
Người đó rất đẹp trai, để ria mép, trên người là khí chất nghệ thuật đặc biệt của một nghệ sĩ và mỗi cái nhấc tay hay nhất chân đều rất tao nhã.
Bởi vì sự xuất hiện của người đàn ông này mà khán giả ở trường quay đều ồ lên cảm thán, ngay cả các diễn viên ở hậu trường cũng hơi há hốc miệng kinh ngạc.
Một số người thậm chí còn đứng bật dậy khỏi chỗ, kinh ngạc nhìn màn hình nói: “Lâm Chính Bình! Là anh ấy!”
Lâm Chính Bình, một đạo diễn nổi tiếng quốc tế. Từng là đạo diễn của một bộ phim thương mại, không chỉ đạt được thành tích đáng kinh ngạc ở thị trường trong nước mà còn tạo nên cơn bão xem phim ở thị trường nước ngoài.
Thành tích phòng vé của bộ phim đó không chỉ lập kỷ lục mới về doanh thu phòng vé trong nước cao nhất mà còn leo thang đều đặn ở thị trường nước ngoài, đạt đến tầm cao mà phim Trung Quốc chưa từng đạt tới.
Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là đây là bộ phim thương mại đầu tiên do Lâm Chính Bình quay. Trước khi bộ phim thương mại này ra mắt, Lâm Chính Bình chỉ đạo diễn những bộ phim văn nghệ thích hợp.
So với bộ phim thương mại gây sốt toàn cầu, những bộ phim văn nghệ do ông đạo diễn có thể không nổi tiếng bằng, nhưng chúng đã khiến Lâm Chính Bình trở thành khách mời thường xuyên góp mặt tại các liên hoan phim lớn, có thể nói là nhận giải thưởng nhận đến mỏi tay.
Túm cái quần lại, mặc dù Lâm Chính Bình hiện đang ở trạng thái bán giải nghệ nhưng ông vẫn là một huyền thoại.
Nhắc đến “Huyền thoại” là hai từ thích hợp nhất để miêu tả về ông.
Lâm Chính Bình đã không xuất hiện trước công chúng hai – ba năm, và trong hai – ba năm này cũng không cho ra bất kỳ sản phẩm nào.
Có người nói ông đã hết thời, có người nói ông sau khi kết hôn đã dành thời gian cho gia đình, tóm lại là có nhiều ý kiến khác nhau và chưa có kết luận nào được đưa ra.
Hiện giờ ông đột nhiên xuất hiện trong《Sinh ra để diễn xuất》, hoàn toàn có thể đoán trước được nó sẽ gây ra cảm giác gì.
Ít nhất là bây giờ ngay trong trường quay, những tiếng hô ngạc nhiên nối tiếp nhau vang dội, phải đến khi Lâm Chính Bình ngồi xuống ghế khách mời đặc biệt, tiếng huyên náo mới dần lắng xuống.
“Có vẻ như mọi người đều rất bất ngờ trước sự xuất hiện của Lâm đạo diễn.” Người dẫn chương trình tiếp tục nói: “Nhưng thời gian tiếp theo đây sẽ dành cho nhóm khách mời tranh tài đầu tiên.”
Người dẫn chương trình vừa nói xong, các nhân viên đã lần lượt lên sân khấu để dàn dựng cảnh quay.
Cuộc tranh tài giữa các diễn viên chính thức bắt đầu.
Ninh Chu thuộc nhóm thứ hai, cậu còn đang ở phía sau chuẩn bị.
Trần Kính Khải ngồi bên cạnh hỏi Ninh Chu: “Căng thẳng hả?”
Nếu ông nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên Ninh Chu đối mặt với ống kính và khán giả. Cậu chắc chắn sẽ cảm thấy lo lắng khi đổi địa khác.
“Vẫn ổn ạ.” Ninh Chu trả lời.
Thật ra cậu không hề thấy căng thẳng một chút nào, đối với cậu chỉ cần làm tốt việc của mình là được. Cho dù là máy quay hay khán giả, đều chỉ là “vật đính kèm”. Càng để ý thì càng dễ mắc lỗi, nên chỉ cần tập trung vào bản chất của vấn đề thôi.
Trần Kính Khải nhìn Ninh Chu một lúc, thấy vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh, thật sự không nhìn ra chút căng thẳng nào.
“Tố chất tâm lý của giới trẻ hiện nay thật sự rất tốt.” Ông khen ngợi.
Đang định nói gì đó với Ninh Chu thì nhìn thấy trợ lý đạo diễn bước vào, cô ôm một bó hoa hồng đỏ rực rỡ đi thẳng đến chỗ Ninh Chu.
“Ninh Chu.” Trợ lý đạo diễn gọi.
Ninh Chu ngẩng đầu nhìn cô.
Trợ lý đạo diễn đưa bó hoa hồng cho Ninh Chu: “Có một vị tiên sinh họ Tưởng nhờ tôi đưa cái này cho cậu, ngài ấy còn gửi lời cho cậu rằng: Chúc buổi diễn của em thuận lợi.”
Ninh Chu vươn tay nhận lấy bó hoa hồng, sau đó cậu cảm ơn cô, hỏi: “Tưởng tiên sinh còn ở đấy không ạ?”
Trợ lý đạo diễn: “Hình như ngài ấy đang có việc gấp, sau khi đưa bó hoa cho tôi xong thì rời đi ngay.”
Ninh Chu không hỏi lại nữa.
Cậu cúi đầu ngắm nhìn hoa, những cánh hoa vẫn còn đọng sương, màu đỏ tươi của hoa hồng thật kiều diễm ướt át.
Khẽ ngửi nhẹ nhàng, hương thơm ngào ngạt tràn ngập chóp mũi.
Trên bó hoa còn có một tấm card với nội dung: Chúc lần diễn xuất đầu tiên của Chu Chu thật suôn sẻ.
Ký tên: Tưởng Hàng Đình.
Ninh Chu lại ngửi hoa, ánh mắt rơi vào nét chữ mạnh mẽ quen thuộc, khóe miệng nhếch lên, không khỏi mỉm cười.
Trần Kính Khải ngồi bên cạnh hơi ngạc nhiên.
Ninh Chu nhìn ngoài có vẻ ngoan ngoãn, nghe lời, nhưng Trần Kính Khải luôn cảm thấy giữa Ninh Chu và mọi người có một tầng ngăn cách, mang theo cảm giác xa lạ. Nhưng cậu vừa cười một cáu, Trần Kính Khải lại cảm thấy tầng ngăn cách kia biến mất, một Ninh Chu chân thật lộ ra.
Hiển nhiên, người tặng hoa cho Ninh Chu là người rất quan trọng đối với cậu.
Cho đến khi nhìn thấy chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của cậu, Trần Kính Khải mới nhận ra.
Ấy thế mà là người rất tinh tế.
Thứ không nên hỏi Trần Kính Khải sẽ không hỏi, ông chỉ cảm thán một câu trong lòng.
Hơn mười phút sau, màn trình diễn của nhóm khách mời tranh tài đầu tiên kết thúc, đến lượt nhóm của Thẩm Ngọc Phi lên sân khấu.
Bốn diễn viên đang đợi ở lối vào sân khấu, đợi cho chuẩn bị đạo cụ xong sẽ bước lên sân khấu.
Sở Tịch Nhan đã được quản lý nhắc nhở từ trước, trái lại cũng rất cẩn thận, không làm ra hành động tác quái nữa.
Đèn trên sân khấu tối đi.
Sau khi bốn diễn viên lên sân khấu, cuộc chiến gia đình nổ ra.
Người mẹ mạnh mẽ; người cha hèn nhát; người chị kìm nén và đứa em nổi loạn.
Bốn người với bốn tính cách khác nhau, giữa mỗi người đều có những mâu thuẫn, khi những mâu thuẫn này va chạm sẽ bén lửa phát nổ.
Đây là một vòng khép kín.
Một khi ai đó trong vòng khép kín này kỹ năng diễn xuất không thể theo kịp thì sẽ xảy ra chút sai lệch vòng khép kín và nó sẽ không còn hoàn hảo nữa.
Trong cuộc chiến gia đình này, người chị đã bị tư tưởng trọng nam khinh nữ gia trưởng đàn áp lâu năm, có lẽ là người có cảm xúc bùng nổ nhất, cô là người mở màn cuộc chiến gia đình thế nên phải có khí thế bất chấp tất cả.
Tuy nhiên, dù là đối mặt với mẹ hay em trai, biểu hiện của Sở Tịch Nhan đều có chút rụt rè, bị khí thế của Thẩm Ngọc Phi và Ninh Chu đè ép xuống.
Ngay khi đối mặt với ông bố, cô ta dường như đang cố gắng sửa đổi nhưng có vẻ à cố quá mức, nhìn như đang phô trương thanh thế.
Diễn xuất tổng thể thực sự khá tốt, ngoại trừ Sở Tịch Nhan, ba người còn lại thực sự đã sử dụng kỹ năng diễn xuất của mình để duy trì cảnh quay.
Lúc kết thúc, khán giả toàn trường quay có vẻ như vẫn chưa đã cơn thèm.
Vở kịch kết thúc, các diễn viên phụ phải rời khỏi sân khấu, nhường lại chỗ cho hai vị khách mời tranh tài.
Ninh Chu hoàn thành nhiệm vụ của mình, sau khi chuẩn bị xuống sân khấu, cậu không khỏi liếc về phía khán giả.
Có lẽ là tâm linh tương thông, Ninh Chu chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy ngay được Tưởng Hàng Đình đang ngồi trong khán phòng.
Hắn vẫn ăn vận tây trang như cũ, vẻ ngoài tuấn tú và khí chất bất phàm, ngồi trong khán phòng có vẻ lạc quẻ.
Ninh Chu hơi ngạc nhiên, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười, lông mày hơi nhướng lên, vẻ mặt mừng rỡ.
Đúng lúc camera quay về phía Ninh Chu, bắt được nụ cười của cậu.
Các diễn viên phụ rời đi, các khách mời dự thi sẽ vẫn ở trên sân khấu chờ nhận xét của ban giám khảo..
Lâm Chính Bình là khách mời đặc biệt và là một trong những giám khảo, nên sẽ có nhận xét về các khách mời tranh tài.
Đây là lần đầu tiên Lâm Chính Bình tham gia gameshow, cả khán giả và khách mời tranh tài đều đang mong chờ Lâm Chính Bình sẽ đưa ra những nhận xét như thế nào.
Trong phần đánh giá của nhóm đầu tiên, các khách mời tranh tài đều hai mắt sáng quắc nhìn Lâm Chính Bình.
Đây là Lâm Chính Bình đó, nếu họ có thể nhận được một câu khẳng định của ông, việc họ tham gia 《Sinh ra để diễn xuất》lần này sẽ được coi là đáng giá ngay cả khi họ không đi đến cuối cùng.
Sau khi Lâm Chính Bình mở miệng nói, biểu cảm của nhóm khách mời tranh tài đầu tiên như thế này: =-=.
Cái gì mà khí chất nghệ thuật gia! Cái gì mà thư sinh tao nhã! Tất cả đều là lừa người!
Lâm Chính Bình là lão độc mồm độc miệng!
Thật ra dùng cụm từ “độc mồm độc miệng” để miêu tả ông thì cũng không chính xác cho lắm, chỉ có thể nói Lâm Chính Bình thích nói sự thật.
Những nhận xét của ông đều đi thẳng vào vấn đề, nên khen sẽ khen, nên chỉ ra vấn đề sẽ chỉ ra vấn đề nhưng không hề khéo léo một tí nào cả.
Mặc dù một số từ nghe có vẻ không hay nhưng chúng thực sự đi vào cốt lõi của vấn đề và rất suất sắc. Ngay cả những khán giả đang mù mờ cũng cảm thấy giác ngộ sau khi nghe lời nhận xét của Lâm Chính Bình.
Chưa kể đến bản thân các diễn viên.
Khiến người ta phải cảm thán một câu: Ông lớn chính là ông lớn.
Bây giờ đang đứng trên sân khấu chờ Lâm Chính Bình nhận xét là Thẩm Ngọc Phi và Sở Tịch Nhan.
Lâm Chính Bình nhận xét Thẩm Ngọc Phi trước.
Ánh mắt ông nhìn Thẩm Ngọc Phi một lúc, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng vẻ mặt nghiêm túc rất nhanh đã trở lại.
Không ai để ý rằng giọng điệu của Lâm Chính Bình trở nên dịu dàng hơn một chút khi nhận xét về Thẩm Ngọc Phi, mặc dù ông cũng chỉ ra vấn đề nhưng càng khẳng định kỹ năng diễn xuất của Thẩm Ngọc Phi hơn.
Đương nhiên trên thực tế, kỹ năng diễn xuất của Thẩm Ngọc Phi cũng rất đáng được công nhận.
Năng lực chuyên môn của cựu ảnh hậu không hề giảm sút dù đã giải nghệ.
Mỗi cái giơ chân nhấc tay, bà muốn mình là ai, bà sẽ là người đó.
Nhận xét Thẩm Ngọc Phi xong sẽ đến lượt Sở Tịch Nhan.
Lâm Chính Bình rơi vào khoảng lặng một lúc lâu.
Lâm Chính Bình im lặng khiến cho hiện trường có chút xấu hổ, người dẫn chương trình nhanh chóng giải quyết ổn thỏa: “Đạo diễn Lâm, có phải ngài vẫn chưa nghĩ ra lời khen dành cho Sở Tịch Nhan không?”
Người dẫn chương trình thực sự chỉ muốn làm sôi động bầu không khí.
Nhưng mà Lâm Chính Bình lại quá thẳng thắn.
Lâm Chính Bình: “Tôi đang suy nghĩ nên nói như thế nào để Sở Tịch Nhan có thể dễ dàng tiếp thu chút.”
– —-
Các từn iu ơi, thật sự là muốn chăm chỉ lắm mà giờ đi học rồi ngày nào cũng deadline, còn 2 ngày cuối tuần cũng mắc deadline của đủ thứ môn rồi lại còn thi thố =))))) Có lẽ qua được khoảng thời gian này tôi sẽ dư dả thời gian hơn. Chờ đợi là hạnh phúc:D