Chương 26: Giả vờ đáng thương
- Trang Chủ
- Giả Vờ Ngoan Ngoãn - Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
- Chương 26: Giả vờ đáng thương
XXL???
XXL!!!
Dữ vậy sao?
Trong nháy mắt, Ninh Chu có chút sợ hãi, toàn thân xịt keo cứng đơ.
Kích thước có vẻ không phù hợp nha?
Tưởng Hàng Đình dường như đã có sự chuẩn bị từ trước, thật ra hắn vẫn luôn chú ý đến phản ứng của Ninh Chu. Rất nhanh sau đó hắn cảm nhận được cơ thể cậu cứng đờ, nụ hôn lướt xuống dưới dần trở nên dịu dàng hơn.
Hắn cho là Ninh Chu đang ngượng ngùng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cậu, nên làm ở trên giường chứ không phải vội vàng giải quyết ở huyền quan như vậy.
Là vì hắn quá càn rỡ.
Tưởng Hàng Đình cúi đầu hôn Ninh Chu, “Về giường nhé?”
“Dạ.” Ninh Chu đỏ mặt gật đầu.
Lúc Tưởng Hàng Đình bế cậu về phòng ngủ, trong lòng Ninh Chu vẫn không ngừng xây dựng tinh thần cho mình.
Thứ tốt thế, người khác cầu còn chẳng được thì cậu sợ cái gì?
Đến khi Tưởng Hàng Đình đặt cậu xuống giường, Ninh Chu đã chuẩn bị sẵn sàng.
Không cần phải nhiều lời lúc này, lúc ánh mắt chạm nhau, hai người họ đã chủ động quấn quít với đối phương chứ đừng nói đến thân thể.
Hơn mười phút sau.
Giọng nói khàn khàn nhưng mềm mại của Ninh Chu vang lên: “Tưởng tiên sinh, có thể tắt đèn được không ạ?”
Cậu sợ chút nữa cậu mải mê chìm đắm quá, không khống chế được biểu cảm, răm quá sẽ bị OOC mất.
Tưởng Hàng Đình: “Được.”
Thế mà hắn lại quên mất chuyện này, nếu chút nữa không kiềm chế được để lộ bản chất thật của mình ra, chẳng phải hắn sẽ lật xe luôn sao?
Nếu dọa đến Ninh Chu thì phải làm sao bây giờ?
Sau đó, tắt đèn.
Cả căn phòng ngủ chìm trong bóng tối, chỉ có một tia ánh trăng xuyên qua khe rèm, chạm vào đôi chân trắng như ngọc, những ngón chân tròn cong lên đung đưa.
Tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ bị nén xuống.
– Hết cảnh hot:D –
Mùa sáng của trời thu đến cũng không phải là muộn, ánh nắng mặt trời rạng rỡ vào khoảng bảy giờ.
Một ngọn đồi nhỏ nhô lên từ tấm ga trải giường tối màu trong phòng ngủ, ngọn đồi nhỏ động đậy, ngay sau đó là một cánh tay trắng nõn từ trong chăn thò ra.
Bởi vì làn da trắng nõn mịn màng ấy nên những chấm đỏ trên cánh tay trông cực kỳ rõ ràng, nốt này chồng lên nốt kia, sắc kình vô cùng.
Cánh tay duỗi ra mò lên kéo một cái, lúc thả xuống, người trên giường lập tức ngồi dậy.
Chiếc chăn bông tuột khỏi vai cậu, những dấu hôn trên ngực còn nhiều hơn ở tay, đủ để thấy được cuộc vận động trên giường đêm qua mãnh liệt thế nào.
Ninh Chu duỗi người, hơi đau eo, lấy tay xoa xoa thắt lưng mấy cái, sau khi cơn đau nhức thuyên giảm mới xuống giường chuẩn bị đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.
Chỉ là chân vừa mới chạm đất đã nhũn như chi chi, Ninh Chu lại ngã về giường.
Ký ước đêm qua hiện lên trong đầu, cậu ôm mặt mỉm cười.
Răm mận quá đi, bởi vì hai chân banh rộng ra và kéo căng lâu nên các cơ ở chân như bị chuột rút.
Tối lửa tắt đèn, ngoài việc không kêu lên thành tiếng ra thì những cái khác cậu hoàn toàn buông thả.
Chẳng trách chân lại bị chuột rút.
Đáng lắm!
Quá trình này thật sự rất sướng.
Lần sau sẽ như vậy nữa.
Ngay khi Tưởng Hàng Đình bước vào phòng ngủ, hắn thấy Ninh Chu đang ôm mặt, bả vai run rẩy, không biết là đang khóc hay đang cười.
Tưởng Hàng Đình lo lắng bước đến, ôm lấy bả vai Ninh Chu vội vàng hỏi: “Sao vậy em?”
Ninh Chu buông tay xuống, mặt đỏ lượng như quả lựu: “Chân em bị chuột rút.”
Có thể khiến cho chân bị chuột rút có lẽ không được mấy người, nghĩ tới đây Ninh Chu rất đắc ý.
“Để tôi nhìn xem.” Tưởng Hàng Đình lập tức nhấc đôi chân dài trắng nõn của cậu trai lên, đặt trên đùi mình.
Đôi chân thon dài thẳng tắp ấy đập vào mắt Tưởng Hàng Đình, trực tiếp đốt cháy ngọn lửa đang xao động trong lòng hắn.
Hai mắt hắn tối đi, nhắm mắt lại, nhanh chóng xua đi đám phế liệu màu vàng trong đầu, nhẹ nhàng xoa bóp chân cho Ninh Chu.
Khi lòng bàn tay hắn chạm lên đùi cậu, Ninh Chu đau đến hít mạnh.
“Ở đây hả em?” Động tác trên try Tưởng Hàng Đình lập tức nhẹ đi: “Cảm giác bây giờ thế nào?”
Ninh Chu gật đầu, nhỏ giọng nói: “Rất thoải mái ạ.”
Cơn đau chuột rút chỉ là tạm thời, Tưởng Hàng Đình xoa nhẹ một lúc Ninh Chu không cảm thấy khó chịu nữa, nhưng cũng không nói gì mà chỉ tựa đầu vào vai Tưởng Hàng Đình, cúi đầu cười.
Tưởng Hàng Đình không sợ mỏi tay, cứ xoa bóp cho em bé như vậy cũng chẳng sao.
Không khí trong phòng tuy yên tĩnh nhưng lại rất ấm áp.
Nhưng dạ dày bắt đầu vùng lên rồi, dù sao thì cuộc vận động tối hôm qua đã tiêu hao sức lực của cả hai khá nhiều.
Bụng đói của Ninh Chu lên tiếng đầu tiên, sôi lên sùng sục.
Ở trong một không gian yên tĩnh thế này càng rõ ràng hơn.
Ninh Chu tự nghe thấy thế, dựa theo tư thế hiện tại vùi đầu vào hõm cổ Tưởng Hàng Đình.
Có hơi 囧.
“Đi rửa mặt đánh răng đi.” Tưởng Hàng Đình xoa đầu Ninh Chu: “Tôi đi chuẩn bị bữa sáng.”
“Dạ.” Ninh Chu kéo dài giọng đáp lại, nhanh như thỏ nhảy xuống giường lao vào phòng tắm.
Sau bữa sáng không bao lâu, Tưởng Hàng Đình lại kiểm tra tình trạng của Ninh Chu thêm lần nữa, thấy cậu thật sự không sao mới chịu đi làm.
Chân trước Tưởng Hàng Đình vừa mới đi, Ninh Chu nhận ngay được cuộc gọi từ tổ chuyên mục của《Sinh ra để diễn xuất》, nói rằng Sở Tịch Nhan cảm thấy áy này vì ngày hôm qua không thể đến buổi diễn tập, cho nên buổi sáng hôm nay cô ta rút thời gian riêng ra để nghiêm túc tập diễn một lần.
Ninh Chu là trợ diễn đương nhiên phải tới phối hợp.
“Sáng nay tôi còn có những thông báo khác.” Ninh Chu khách khí nới với quản lý nghệ sĩ: “Đây là lịch trình đã được sắp xếp từ trước, tạm thời tôi không thể thay đổi được.”
Hôm nay cậu thật sự có việc phải làm, dự định phải đến studio của Vương Nhất Thanh quay chụp tạo hình cho “Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc“, lịch trình này được quyết định vào ngày cậu ký hợp đồng với Hãng phim và truyền hình Nhất Thanh.
Lịch trình của Ninh Chu hôm nay là sáng sẽ tham gia buổi quay chụp tạo hình cho bộ phim “Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc“, buổi chiều sẽ đến đài Chanh diễn tập.
Cậu không thể thay đổi lịch trình để phối hợp với Sở Tịch Nhan chỉ vì lòng tham nhất thời của cô ta?
Quản lý nghệ sĩ cũng khó xử, giọng cô yếu ớt nói: “Nếu không thì thầy Ninh phối hợp một chút, dời lịch sang ngày khác được không ạ?” Cô cũng cảm thấy có chút áy náy, nhưng cấp trên đã giao cho nhiệm vụ thì cô bắt buộc phải hoàn thành.
Ninh Chu: “Cô có thể đi tìm quản lý của tôi, lịch trình của tôi đều do quản lý sắp xếp.”
Quản lý nghệ sĩ: “……”
Cô cũng đã đi tìm Hàn Kỳ nhưng lại bị Hàn Kỳ từ chối nên mới đến tìm Ninh Chu.
Dù sao Ninh Chu nhìn như rất ngoan ngoãn, thành thật, nếu cô hạ thấp thái độ hỏi vài câu, Ninh Chu sẽ đồng ý, ai ngờ Ninh Chu lại đá quả bóng về phía Hàn Kỳ?
Quản lý nghệ sĩ cầu xin: “Thầy Ninh, xin thầy hãy giúp tôi việc này, cấp trên đã giao nhiệm vụ cho tôi, tôi nhất định phải hoàn thành nó.”
Ninh Chu nghe là biết quản lý nghệ sĩ đang giả vờ đáng thương, lập tức không có ý định tiếp tục cuộc gọi này nữa, nhưng ngoài mặt cậu vẫn ngoan ngoãn nói: “Nhưng tôi cũng là người mới đến không có quyền lợi gì, chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của công ty.”
Ninh Chu rất cẩn thận mà đề nghị: “Nếu không, chị cứ gọi thẳng cho quản lý của tôi?”
Từ giọng điệu cho đến biểu cảm đều toát ra một hơi thở của vật nhỏ đáng thương yếu đuối đến bất lực.
Chị gái quản lý nghệ sĩ: “……”
Được, cậu là diễn viên, tôi không thể giả vờ đáng thương bằng cậu được.
Chị gái tức giận cúp điện thoại.
Ninh Chu lại bấm điện thoại như chưa hề có chuyện gì.
Không bao lâu sau, điện thoại lại rung lên, là cuộc gọi đến từ đài Chanh.
Ninh Chu để điện thoại kêu một lúc rồi mới bấm nghe.
Điện thoại vừa kết nối, một giọng nói khàn khàn vang lên: “Ninh Chu phải không?”
Khá khách khí, nhưng vẫn không thể giấu được cái loại cảm xúc kiêu căng ngạo mạn.
“Tôi là Ninh Chu.” Ninh Chu đại khái đoán ra đối phương là ai, cố ý hỏi: “Xin hỏi ngài là?”
Giọng nam tục tằng nói: “Tôi là quản lý của Sở Tịch Nhan. Cậu hẳn phải biết lý do tôi tìm cậu, Chúng tôi muốn mời cậu đến quay cảnh diễn tập hơn mười phút cùng Tịch Nhan, sẽ không mất bao nhiêu thời gian của cậu đâu.”
Lúc chương trình phát sóng, trước khi các nghệ sĩ bắt đầu biểu diễn, một đoạn clip ghi lại buổi diễn tập của các khách mời đến tranh tài sẽ được chèn vào. Ngày hôm qua Sở Tịch Nhan bỏ hẹn cũng không đến buổi diễn tập nên đương nhiên sẽ không có mặt trong đó.
Nói dễ nghe là muốn diễn tập thêm lần nữa, còn nói thẳng ra là muốn quay bổ sung ngoài lề để không ai biết cô ta vắng mặt trong buổi tập sau khi chương trình lên sóng.
Ninh Chu nghe hiểu những gì quản lý của Sở Tịch Nhan nói, nhưng cậu không có nghĩa vụ phải đi chắp vá cho cô ta.
“Tôi hy vọng ngài có thể liên hệ đến quản lý của tôi, tôi thật sự không làm chủ được.” Lại một lần nữa cậu bày ra dáng vẻ người mới yếu thế.
Đừng hỏi, hỏi nghĩa là người mới không có nhân quyền.
Đối với người đại diện của Sở Tịch Nhan mà nói, Ninh Chu chính là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, giọng điệu của gã vẫn không thay đổi, nhưng lời nói lại ngập tràn ý đe doạ: “Cũng đúng, hy vọng cậu không hối hận.”
Nói xong cũng không đợi Ninh Chu phản ứng, trực tiếp cúp điện thoại.
Vài phút sau, Ninh Chu nhận được một tin nhắn từ trợ lý đạo diễn, người đã an ủi cậu trước đo.
Tin nhắn đại khái có ý là: Đội ngũ của Sở Tịch Nhan hiện đang đàm phán với tổ đạo diễn, muốn tạm thời thay đổi diễn viên phụ.
Ninh Chu đọc xong cũng nhắn lại một cậu cảm ơn, cậu chụp lại màn hình gửi sang WeChat Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ trả lời rất nhanh.
Hàn Kỳ: Không cần lo lắng, đạo diễn sẽ không đổi cậu đâu.
Chẳng những không đổi, nếu mà Ninh Chu bằng lòng, đạo diễn của 《Sinh ra để diễn xuất》rất có thể sẽ phá lệ, cho Ninh Chu một vị trí khách mời phụ chứ nào đâu dám loại bỏ cậu.
Hàn Kỳ: Tôi sắp đến nhà cậu rồi, cậu chuẩn bị xuống đi, tôi đưa cậu đến phòng làm việc của thầy Vương.
Cùng lúc đó, đài Chanh.
Ngay lúc trợ lý đạo diễn gửi tin nhắn cho Ninh Chu, người đại diện của Sở Tịch Nhan đang đàm phán với tổ đạo diễn, hy vọng bọn họ có thể đổi cậu.
Trong mắt họ, Ninh Chu chỉ là một người mới chưa ra mắt, thuộc loại nghệ sĩ gọi là đến đuổi thì đi, đổi người chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng nào đâu biết rằng thái độ của đạo diễn cực kỳ kiên quyết, nói không được là không được, không có chỗ để thương lượng.
Ninh Chu nào có phải người mới? Đó chính là tiểu tổ tông mà bọn họ nên nâng niu cung phụng trong lòng bàn tay đấy.
Quản lý của Sở Tịch Nhan cũng muốn gây áp lực cho đạo diễn, nhưng đạo diễn trực tiếp nói với gã: “Cho dù Ninh Chu có đến cũng chẳng làm nên được chuyện gì, không phải cô Thẩm và thầy Trần cũng không đồng ý đến sao?”
Sở Tịch Nhan ngày hôm qua vắng mắt, hôm nay tự dưng cô ta lại yêu cầu mọi người phải phối hợp với mình. Tượng đất còn có ba phần tính năng của đất chứ đừng nói đến các tiền bối trong làng giải trí?
Mấy lời của đạo diện trực tiếp chặn nghẹn họng quản lý của Sở Tịch Nhan.
Bọn họ quả thật có thể ép buộc Ninh Chu, bởi vì Ninh Chu là người mới, mỗi một cơ hội được xuất hiện đều rất quý giá.
Nhưng Trần Kính Khải và Thẩm Ngọc Phi thì khác, Trần Kính Khải là vai phụ hoàng kim, tuy rằng ông không nổi tiếng, nhưng không thiếu cơ hội được xuất đầu lộ diện.
Bọn họ càng không thể ép buộc Thẩm Ngọc Phi, dù sao cũng muốn lôi kéo Thẩm Ngọc Phi lăng xê với thiết lập “Thẩm Ngọc Phi nhỏ” của Sở Tịch Nhan, ở giai đoạn này, bọn họ vẫn nên hòa hợp với Thẩm Ngọc Phi thì hơn.
Quản lý nghĩ đến đây thì không khỏi cau mày, hối hận vì ngày hôm qua đã cho Sở Tịch Nhan mở phát sóng trực tiếp, để rồi vắng mặt trong buổi diễn tập《Sinh ra để diễn xuất》.
Ninh Chu đương nhiên không biết bên đài Chanh đã xảy ra chuyện gì, cậu đang ngồi trên xe Hàn Kỳ đến studio của Vương Nhất Thanh.
Phòng làm việc của Vương Nhất Thanh có đầy đủ thiết bị chụp ảnh và studio, Ninh Chu vừa đến đã được chuyên gia trang điểm kéo đi thay đồ và make up.
Khoác lên bộ đồng phục học sinh màu trắng xanh độc nhất vô nhị ở Trung Quốc, tóc tai gọn gàng, đeo cặp gọng kính màu đến, Ninh Chu dường như đã thực sự quay trở lại thời học sinh. Cộng với dáng vẻ mộc mạc chấp phác, chỉ một cái liếc mắt qua, cậu thật sự là một con mọt sách chính hiệu.
Vương Nhất Thanh rất hài lòng với tạo hình của Ninh Chi, tự mình dấn cậu đến studio.
Trong studio mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, Ninh Chu bước vào mới phát hiện nhiếp ảnh gia phụ trách chụp ảnh là người quen.
Thực ra nói họ là người quen cũng không chính xác, hai người chỉ gặp nhau có vài lần ở trường thôi.
Vương Nhất Thanh chủ động giới thiệu hai người: “Ninh Chu, đây là Trương Ly, là nhiếp ảnh gia chụp tạo hình lần này, cũng là đạo diễn của “Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc“. Cậu ta tốt nghiệp khoa đạo diễn Học viện Điện ảnh thành phố A, là đàn anh của cậu, có lẽ hai người có quen biết nhau.”
Trương Ly cũng chính là đạo diễn của “Thanh xuân ngợi ca“, nhưng bị Vu Phi cướp mất.
Hiển nhiên là Vương Nhất Thanh rất thích những cảnh quay và kỹ thuật của “Thanh xuân ngợi ca“, nếu không sẽ không chọn Trương Ly làm đạo diễn của “Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh” sau khi Vu Phi ngã ngựa.
“Xin chào, Ninh Chu.” Ninh Chu đưa tay về phía Trương Ly.
Trương Ly là một người đàn ông có tình tình rất hiền lành, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng đen, nụ cười rất tươi.
“Xin chào, Trương Ly.” Trương Ly bắt tay Ninh Chu: “Tôi đã nghe nói về cậu.”
Ninh Chu quả thực khá nổi tiếng ở Học viện Điện ảnh.
Học viện Điện ảnh là nơi hội tụ rất nhiều trai xinh gái đẹp, giá trị nhan sắc của Ninh Chu thuộc hàng bậc nhất. Về lý do thứ hai thì phải do được thầy trong khoa diễn xuất nhắc đến.
Vị giáo sư này nói với mọi người rằng thầy có một học sinh rất giỏi, vừa tài năng diễn xuất lại vừa đẹp, nhưng tiếc thay tính cách nổi loạn. Ba ngày hai buổi lại đánh nhau ở bên ngoài, nói không thông, chửi không nghe.
Lời trong ý ngoài không ít phần ghét bỏ học sinh đắc ý này, nhưng nét mặt thầy tràn đầy vẻ kiêu ngạo và tự hào, nhìn thoáng qua cũng biết thầy đang khoe khoang.
Nhờ thầy mà toàn bộ khoa đạo diễn đều biết khoa diễn xuất có một nam diễn viên đẹp trai tài năng tên Ninh Chu.
Ninh Chu cũng đoán ra được Trương Ly làm sao biết đến cậu, tự đánh trống lảng nói: “Em nổi tiếng đến vậy hả.”
Sau vài câu trò chuyện đơn giản, bọn hoi bắt đầu chuẩn bị cho buổi quay chụp tạo hình.
Tạo hình của Ninh Chu trong buổi quay chụp này rất đơn giản, chỉ là bộ đồng phục học sinh, điểm khác biệt duy nhất giữa hai tính cách là một cặp kính.
Khi đeo kính lên cậu là một mọt sách chất phác và ít nói, lúc tháo kính xuống thì cậu chính là một thiếu niên nham hiểm bị ác niệm điều khiển.
Tạo hình càng đơn giản, yêu cầu kỹ năng của diễn viên càng cao.
Mà Trương Ly nhìn hiền lành mà lúc cầm máy ảnh lên, anh ta như biến thành người khác, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Nhưng biểu cảm của Ninh Chu trước ống kính rất tốt, sau khi Trương Ly chụp lại vài tấm, anh ta hài lòng cất camera đi.
Chẳng trách câu cửa miệng của thầy toàn là Ninh Chu, năng lực biểu cảm của cậu quả thực rất đáng kinh ngạc, với cùng một bộ quần áo và phong cách, cậu có thể dễ dàng diễn tả hai người hoàn toàn khác nhau.
Trương Ly rất hài lòng với những tấm ảnh tạo hình này.
Chụp ảnh tạo hình xong, Vương Nhất Thanh không để Ninh Chu rời đi, mà triệu tập đạo diễn, phó đạo diễn và Ninh Chu cùng nhau xem xét mấy bản hồ sơ lý lịch.
Mấy bản hồ sơ lý lịch này là ứng cử viên cho vai nữ chính của “Để phần còn lại của cuộc đời tôi được hạnh phúc“, mặc dù các buổi thử vai đã được sắp xếp sau đó, nhưng Vương Nhất Thanh muốn tổng hợp ý kiến của mình và sàng lọc một số trước.
Ninh Chu lướt qua, lập tức thấy ngay hồ sơ lý lịch của Sở Tịch Nhan đầu tiên.
Dường như nhận ra ánh mắt của Ninh Chu, Vương Nhất Thanh hỏi cậu: “Tôi nhớ không lầm, Ninh Chu hình như cậu đang hợp tác với Sở Tịch Nhan trong một chương trình tạp kỹ, cậu nghĩ sao về cô ấy?”
“Tôi chưa tiếp xúc quá nhiều với cô ta.” Ninh Chu ăn ngay nói thật: “Tạm thời không rõ tính cách cô ta như thế nào.”
——-
Lên đến giường rồi vẫn không quên duy trì thiết lập của mình =))))) Đọc vừa hỏn lọn vừa buồn cười