Chương 14: Ngủ ở đâu
Ánh nắng sớm mai xuyên qua khe hở rèm cửa chiếu vào, một tia vừa vặn rơi xuống “ngọn đồi nhỏ” trên giường.
“Ngọn đồi nhỏ” nhúc nhích trong chăn, duỗi ra một cánh tay trắng nõn.
Bàn tay lần mò cạnh gối, sờ vào chiếc điện thoại nhét bên dưới, bật màn hình lên, thời gian hiển thị là 8:32 sáng.
Người nằm trên giường mơ mơ tỉnh tỉnh ngồi dậy. Nằm trên giường một lúc, cậu mới nhớ ra bây giờ mình đang ở nhà của Tưởng Hàng Đình, ngủ trong phòng cho khách của Tưởng Hàng Đình.
Bất kể Tưởng Hàng Đình có ngủ trong phòng dành cho khách hay không, Ninh Chu cầm lấy máy điều hoà hít hít, như thể cậu sẽ ngửi được mùi của Tưởng Hàng Đình bằng cách.
Rồi sau đó, Ninh Chu duỗi cái eo lười, lê dép rời khỏi phòng ngủ.
Vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm toả ra từ trong bếp, bụng sôi lên sùng sục, hát “Không thành kế” (1).
Ninh Chu lần theo mùi thơm đi vào bếp, cậu nhìn thấy Tưởng Hàng Đình đeo tạp dề bên ngoài bộ quần áo trong nhà, đang rán trứng rất thành thục.
Không còn bộ vest gò bó, Tưởng Hàng Đình mặc đồ ở nhà đeo tạp dề càng có vẻ khói lửa nhân gian, hấp dẫn tầm mắt của Ninh Chu, cậu không khỏi ngơ ngác nhìn.
Tưởng Hàng Đình nghe thấy động quay đầu lại, nhìn cậu trai đầu tóc rối bù đang ngẩn ngơ nhìn mình, không khỏi bật cười: “Sao vậy? Tôi đeo tạp dề có gì kỳ lạ hả?”
Ninh Chu hoàn hồn, vội vàng lắc đầu: “Không có, vẫn rất là đẹp trai.”
Tưởng Hàng Đình lật quả trứng chiên: “Bàn chải đánh răng và khăn mặt đều mới, rửa mặt xong là có thể ăn sáng.”
Ninh Chu: “Em đi ngay.”
Nói rồi cậu lại lê dép đi vào phòng tắm.
Đúng như Tưởng Hàng Đình đã nói, bàn chải đánh răng và khăn mặt được chuẩn bị sẵn cho Ninh Chu. Cậu liếc nhìn bàn chải đánh răng và khăn mặt trên bồn rửa, rồi lại nhìn đồ của Tưởng Hàng Đình để bên cạnh, ngoại trừ màu sắc khác nhau ra còn lại giống hệt với của Tưởng Hàng Đình.
Điều này khiến Ninh Chu cảm thấy phấn khích khi dùng đồ đôi với Tưởng Hàng Đình, lúc đánh răng rửa mặt cậu không nhịn được công khoé môi cười.
Bữa sáng là một phần sandwich trứng gà giăm bông và thêm một ly sữa bò, trứng gà chiên vừa chín tới, vỏ ngoài giòn còn bên trong lòng đào sền sệt, cùng với giăm bông và bánh mì nướng, thơm thơm trong miệng, vị giác được khơi lên hoàn toàn.
Hương vị ngon đến bất ngờ.
Ninh Chu ăn rất ngon, dù cho cậu ăn nhanh cũng không khiến người ta nghĩ rằng cậu đang ngấu nghiến.
Tưởng Hàng Đình không vội ăn bữa sáng của mình, vậy nên hắn ngồi nhìn Ninh Chu ăn. Mỗi động tác của cậu ở trong mắt hắn đều rất đáng yêu, nhìn cậu ăn đến là hưởng thụ, trong lòng Tưởng Hàng Đình tràn ngập cảm giác thoả mãn.
Đợi Ninh Chu uống sữa xong, Tưởng Hàng Đình cuối cùng cũng nói ra lời đề nghị đã ấp ủ suốt đêm, do dự hỏi: “Chu Chu, chuyển đến đây sống với tôi nhé?”
Ninh Chu hơi bất ngờ, không ngờ rằng sau lời cầu hôn hôm qua, đến sáng nay Tưởng Hàng Đình lại tung ra một quả bom hạng nặng khác, muốn cùng nhau sống chung.
Cậu có sẵn lòng không?
Tất nhiên là cậu sẵn lòng rồi!
Tưởng Hàng Đình không biết tinh thần Ninh Chu đang xao động, thấy cậu tròn mắt nhìn mình, hắn tưởng Ninh Chu không thể chấp nhận chuyện sống chung.
Ngọn lửa trong lòng Tưởng Hàng Đình nháy mắt bị dập tắt, xem ra là do hắn quá vội vàng.
Đang định rút lại lời nói thì nghe thấy giọng nói trong trẻo của cậu: “Được ạ.”
Đây chính là giọng nói của tự nhiên, Tưởng Hàng Đình đè nén sự hưng phấn, hỏi xác nhận lại lần nữa: “Em thật sự đồng ý chuyển đến sống cùng tôi?”
Ninh Chu đỏ mặt gật đầu, “Em đồng ý.”
Bùm!
Tưởng Hàng Đình nghe thấy tiếng pháo nổ trong lòng.
Vốn hắn nên cảm thấy hài lòng, nhưng bộ dạng ngoan ngoãn của cậu trai, hắn không khỏi đẩy cao thêm giới hạn: “Đi đăng ký vào hôm nay thì gấp quá, ngày mai và ngày mốt là cuối tuần, thứ hai chúng ta đi đăng ký kết hôn, được không em?”
Hắn nhìn cậu không chớp mắt.
Lúc ký hợp đồng tỷ đô hắn không hề lo lắng, nhưng giờ phút này hắn lại cảm thấy trái tim mình như bị bóp chắt, hơi thở trở nên nặng nề.
Tưởng Hàng Đình biết hiện giờ mình có hơi nóng vội, không nên cầu hôn sớm như thế, nhưng vì chút cảm xúc và ham muốn luôn khó để lý trí kiềm chế được.
Cho nên hắn mới hỏi.
Bây giờ chẳng khác nào tù nhân chờ ngày xét xử.
Mà thẩm phán của hắn là Ninh Chu, cậu đã tuyên bố trắng án và trả tự do cho hắn, nó đã làm dịu đi trái tim đang treo ngược của hắn.
Ninh Chu nhìn Tưởng Hàng Đình, khẽ gật đầu, “Tất cả đều nghe theo Tưởng tiên sinh.”
Ăn sáng xong, Tưởng Hàng Đình đưa Ninh Chu trở lại trường học.
Ninh Chu tháo dây an toàn, đang định xuống xe thì bị Tưởng Hàng Đình gọi lại: “Ngày mai là cuối tuần, tôi đến giúp em chuyển đồ về nhà nhé?”
Tuy giọng điệu có cẻ dò hỏi nhưng thái độ của Tưởng Hàng Đình lại rất kiên quyết.
Ninh Chu không chậm trễ, gật đầu nói: “Dạ.”
Tưởng Hàng Đình nghiêng người, dịu dàng hôn Ninh Chu: “Vậy ngày mai tôi quay lại.”
Ninh Chu đáp dạ: “Em chờ anh.”
Nhìn Tưởng Hàng Đình rời đi, Ninh Chu bước chân nhanh về ký túc xá.
Ninh Chu kết hôn với Tưởng Hàng Đình sớm như vậy hoàn toàn không nằm trong kế hoạch, hôm qua cậu làm thế chỉ vì muốn kích thích Tưởng Hàng Đình, khiến cho hắn không nhịn được nữa mà “Vượt rào” thôi, dù chỉ một chút. Kết quả không ngờ tới đó là Tưởng Hàng Đình tung chiêu lớn, cầu hôn cậu.
Hôn nhân là kết quả mà Ninh Chu mong muốn, bây giờ có thể hoàn thành trước thời hạn, vậy thì sao cậu lại không làm?
Ninh Chu vui thì có vui, nhưng mà hiện tại cậu vấp phải một vấn đề —— cậu không giữ sổ hộ khẩu mà nó nằm trong nhà.
Và cậu thì vẫn chưa về nhà kể từ khi có kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học.
Có vẻ như cậu phải chọn thời điểm để về nhà lấy sổ hộ khẩu thôi.
Nghĩ đến đây, khoé miệng Ninh Chu nhếch lên. Cứ nghĩ đến việc về nhà là trong lòng cậu có chút chống cự.
Đúng lúc vào lúc này, điện thoại của Ninh Chu vang lên, cậu lấy điện thoại ra thì thấy người gọi đến là Giả Vân Gia.
Ninh Chu bấm nghe, trong điện thoại reo lên giọng nói của Giả Vân Gia.
Giả Vân Gia: “Chu Tử ngày mai đến nhà tao đi, chị gái tao tổ chức sinh nhật, bả đã ra lệnh, nhất định phải mời mày đến đây.”
Nhà của Giả Vân Gia và nhà của Ninh Chu ở cùng một khu. Muốn đến nhà cậu ta, nhất định sẽ đi ngang qua nhà cậu, có thể sẽ gặp được người trong nhà.
Nếu là trước đây Ninh Chu sẽ không đồng ý quay về, cậu luôn muốn rời xa cái nhà đó.
Nhưng nghĩ đến ngay mai về nhà lấy sổ hộ khẩu, Ninh Chu lại đồng ý: “Được, ngày mai tao sẽ tới.”
“Đừng có mà từ chối, mày biết đấy, bà chị tao chính là……” Giả Vân Gia nói đến đây mới ý thức được Ninh Chu vừa đồng ý, cậu ta sốc, nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề: “Mày vừa mới nói gì?”
Ninh Chu lặp lại: “Ngày mai tao nhất định sẽ đến đúng giờ.”
“Tao không tin vào tai mình luôn á.” Giả Vân Gia tưởng rằng phải tốn nhiều nước bọt lắm mới thuyết phục được Ninh Chu, không ngờ cậu lập tức đồng ý: “Điều gì đã khiến cho mày thay đổi suy nghĩ, đồng ý trở về?”
Giả Vân Gia rất tò mò về chuyện này.
Ninh Chu: “Tao về lấy ít đồ.”
Giả Vân Gia nghe ra Ninh Chu không muốn nói nhiều về chuyện này nên cũng không hỏi nữa, đổi chủ đề: “Vậy thì ngon. Lúc nào đi thì bảo tao, tao đến rước mày.”
Ninh Chu cũng không biết ngày mai chuyển đồ đến nhà Tưởng Hàng Đình phải mất bao lâu, nên cậu từ chối lời đề nghị của Giả Vân Gia: “Đến lúc đó tao sẽ tự bắt taxi tới.”
Giả Vân Gia cười nói: “Được thôi, khi ấy tôi đây đợi ngài tới.”
Ngày hôm sau, Tưởng Hàng Đình đúng hẹn đến trường giúp Ninh Chu chuyển nhà.
Ninh Chu không có nhiều đồ lắm, thu dọn xong cũng vừa đủ một cái vali. Ninh Chu không mang theo chăn bông và những vật dụng sinh hoạt linh tinh khác, sau này khi nào tan học xong thì giữa trưa cậu có thể quay về kí túc xá nghỉ ngơi.
Chu Duy Hòa biết Ninh Chu sắp chuyển ra khỏi kí túc xá, cậu ta ôm đùi Ninh Chu gào khóc, khóc đến cảm động trời đất: “Anh Chu, sao mày lại bỏ đi? Sao nỡ lòng nào bỏ tao ở lại một mình để theo tiểu yêu tinh kia? Sau này trong phòng chỉ còn mình tao, cớ sao lại để tao cô đơn lẻ bóng?”
Chu Duy Hòa: “Ngày hôm nay tiểu yêu tinh đó có đến không? Tao muốn nhìn xem tiểu yêu tinh đó có ba đầu sáu tay không mà dám cướp anh Chu của tao đi.”
Ninh Chu: “……” Mắt thẩm mỹ anh Chu của mày không có dị dạng như vậy.
Có tiếng gõ cửa, Tưởng • tiểu yêu tinh • Hàng Đình đúng lúc đi vào, không biết hắn đã nghe được bao nhiêu.
Vì thế Chu Duy Hòa chỉ biết trơ mắt nhìn một người đàn ông đẹp trai cao to đi đến bên cạnh Ninh Chu, động tác vòng tay ôm eo Ninh Chu một cách tự nhiên và thân mật, giọng nói dịu dàng đến chảy nước (2): “Em thu dọn xong chưa?”
(2) Ý nói là ổng điệu chảy nước ấy =))
Sau đó, cậu ta nhìn thấy Ninh Chu bình thường có đủ loại điên cuồng lạnh lùng ngoan ngoãn gật đầu, giọng điệu nhẹ nhàng hơn hẳn ngày thường: “Sắp xong rồi ạ.”
Đây là anh Chu của cậu ta hả???
Đây là anh Chu của cậu ta đó!!!
Chu Duy Hòa ngơ ngác không thể tin nổi, cậu ta đang nghi ngờ anh Chu bây giờ của cậu ta bị người khác xuyên vào!
Ninh Chu không dấu vết trao đổi ánh mắt với Chu Duy Hoà, ra hiệu cậu ta không được nói lung tung.
Chu Duy Hòa đối diện với ánh mắt của Ninh Chu, giật mình, lén lút làm động tác kéo khoá miệng với Ninh Chu.
Anh Chu của cậu ta là một học sinh ngoan, không hút thuốc không uống rượu không đánh nhau, không bao giờ đi học muộn, ngoan ngoãn và rất nghe lời.
Dù có bị đánh chết, cậu ta vẫn sẽ nói như vậy.
Chu Duy Hòa cậu ta siêu có nguyên tắc!
Tưởng Hàng Đình không phát hiện ra Chu Duy Hoà khác thường, tự giới thiệu mình là bạn trai của Ninh Chu với cậu ta: “Xin chào, tôi là bạn trai của Ninh Chu.”
Đối phương trông như một vị tổng tài bá đạo, dù cho hắn đã cố ý che giấu đi khí chất của mình nhưng Chu Duy Hoà vẫn cảm thấy căng thẳng. Nghĩ đến những gì cậu ta nói trước khi Tưởng Hàng Đình bước vào, 囧 to đùng, cậu ta nói lắp: “Tôi……tên là Chu Duy Hòa, là thuyền……bạn cùng phòng của Ninh Chu.”
Tưởng Hàng Đình khách khí gật đầu với cậu ta: “Tôi đưa Ninh Chu về trước, hôm khác mời cậu ăn cơm.”
Hắn nhớ không lầm thì ở trong kí túc xá đại học nếu như có người thoát độc thân, bạn trai của người ấy sẽ mời bạn cùng phòng đi ăn.
Là bạn trai của Ninh Chu và sắp sửa trở thành bạn đời của cậu, Tưởng Hàng Đình cảm thấy mình có hơi thất trách, cho đến bây giờ anh vẫn chưa mời bạn cùng phòng của Ninh Chu đi ăn.
Chu Duy Hòa muốn từ chối, nếu cậu ta mà đi ăn cơm với Tưởng Hàng Đình, nhất định sẽ bị suy dinh dưỡng.
Mọi việc chuyển nhà sau đó đều suôn sẻ, nhưng khi đến nhà Tưởng Hàng Đình, hai người nhìn vào phòng ngủ chính rồi lại nhìn vào phòng ngủ dành cho khách.
Cuối cùng ánh mắt hai người chạm nhau.
Đầu Ninh Chu nhảy số: Ngủ ở phòng cho khách làm gì, nếu đã ở cùng nhau thì đương nhiên phải ngủ chung trong phòng ngủ chính.
Đầu Tưởng Hàng Đình nghĩ: Sao lúc trước hắn lại trang trí chuẩn bị phòng cho khách nhỉ?
Nhưng lúc mở miệng, cả hai gần như là đồng điệu.
Ninh Chu: “Để em ngủ phòng dành cho khách.”
Tưởng Hàng Đình: “Em ngủ ở phòng chính đi, tôi tạm thời ngủ ở phòng dành cho khách.”
Ninh Chu & Tưởng Hàng Đình: “……”
Tác giả có lời muốn nói: Chúc ngủ ngon, ngày mai gặp lại ~
——-
(1) chiến thuật để vườn không nhà trống (một câu chuyện trong tiểu thuyết “Tam Quốc Diễn Nghĩa”. Sau khi tướng nước Thục là Mã Tốc bị thất thủ, Tư Mã Ý (tướng nước Nguỵ) đem quân đến vây ép thành, Gia Cát Lượng cho mở toang các cổng thành, một mình điềm tĩnh ngồi trên mặt thành gảy đàn. Tư Mã Ý hoài nghi bên trong thành đã được mai phục chu đáo nên đã ra lệnh rút quân về. Về sau, khi nói đến “KHÔNG THÀNH KẾ” là ý muốn ám chỉ thực lực yếu nhưng qua mặt được đối phương)